Chương 1: Nhật Ký Những Nhà Sáng Lập Hắc Long.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chào anh Shinn."

Himeno ngó đầu vào bên trong nhà xe, cười toe toét nhìn Shinichiro đang loay hoay với chiếc xe mà em chẳng rõ nó là dòng xe nào. Nhưng nụ cười của Himeno ngay lập tức biến mất, đổi lại sau đấy là ánh mắt dè chừng xen lẫn tò mò dành cho ba con người lạ bên trong cũng đang quay đầu lại nhìn em.

Mặt sẹo hút thuốc, đầu đinh to con, tóc xù mắt lờ đờ.

Toàn là dân hổ báo!

"Haha, vào đây đi công chúa, không sao đâu."

Shinichiro vẫy tay gọi Himeno đang đứng ngơ ngác bên ngoài. Khác với hình tượng thanh lịch trong chiếc yukata truyền thống như mọi ngày, hôm nay em phá lệ mặc một chiếc áo thun quá cỡ màu tím than cùng một chiếc quần thun trắng. Nhà Himeno kinh doanh trang phục truyền thống, nên việc phụ huynh cho em mặc đi nhông nhông ngoài đường cũng như một hình thức quảng bá thương hiệu dù cho tên tuổi của nhà em là không hề nhỏ.

Nhưng Himeno hôm nay không muốn mặc đâu. Đêm hôm qua em mơ thấy một con ma nữ hiện về báo điềm cho em rằng hôm nay không nên mặc như thế, và đoán xem ai tin nào?

Himeno chứ ai.

Quay lại với vấn đề hiện tại, có được lợi thế về ngoại hình giúp em nhanh nhẹn lách người qua khỏi "những-người-lạ" đang bao vây Shinichiro, tiến đến ngồi xổm kế bên anh.

"Hôm nay quả là một ngày tuyệt vời để vùi mình trong lò sưởi anh nhỉ."

Quần chúng Hắc Long đang đứng nghe: "Uy uy cô bé, đang là giữa mùa hè đấy!"

Em quay qua quay lại nhìn những người xung quanh sau đó ngước mặt lên trần nhà như đang nghĩ ngợi điều gì đó, rồi lại thở dài mà trưng ra vẻ mặt không nỡ nhìn thẳng vào Shinichiro.

"Anh Shin, nếu anh có vay mượn đây đó để theo đuổi thú vui đua xe thì cũng phải nói cho em và ông biết. Không được để người ta đến tận nhà đòi nợ như thế này."

Biết ngay là ma nữ báo điềm đúng mà, hôm nay nếu em mặc cái gì đấy trông đắt tiền biết đâu họ bắt em về làm con tin luôn thì phải làm sao, em chẳng muốn đâu. Himeno quả là thiên tài!

Trước gương mặt ngơ ngác của Shinichiro và "chủ nợ", Himeno đặt một tay lên vai anh, tiếp tục nói.

"Nói thật đi Shin, anh vay nợ bọn họ bao nhiêu? Nếu trong khả năng có lẽ em có thể thương lượng với ông và bố mẹ em để giúp anh, chỉ cần anh hứa với em sẽ không làm ra những loại chuyện như thế này một lần nữa."

Bỗng, em quay phắt sang phía Takeomi đang đứng hút thuốc bên cạnh Shinichiro, bày ra bộ dạng khổ sở thành tâm nhất có thể.

"Cho em xin được gửi lời xin lỗi chân thành vì ông anh của em vẫn còn nhỏ tuổi nên trót dại lần này. Anh là thủ lĩnh nhỉ? Xin anh hãy dời hạn lại ít ngày nữa, đến lúc đấy em hứa sẽ trả đủ."

"Phụt- Nghe gì không, con bé gọi Shin là nhỏ dại kìa!"

Benkei đứng ngay gần đó không nhịn được lớn tiếng cười ha , tiếp sau đó Takeomi cùng Shinichiro cũng ôm bụng cười theo, anh chàng tổng trưởng còn chảy cả nước mắt. Wakasa thì quay mặt sang chỗ khác nhưng nhìn xem, làm vậy có ích gì khi cả người anh ta đang run lên vì cười chứ?

Ueda Himeno: "???"

Nhật ký những nhà sáng lập Hắc Long: Sang nhà bạn thân chơi, tôi bỗng thành chủ nợ lúc nào không hay.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net