THƯƠNG XÓT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Lainey thu dọn đồ đạc về lại căn nhà của chính mình, vì do ông chú làm thủ tục gần nửa ngày trời, bên ngoài giờ đã dần chuyển đen, cô uể oải đi vào căn nhà.

"Ahh, thoải mái quá đi, nhà là nơi tuyệt nhất mà." Lainey.

"Thích nghi được rồi à." Jay.

"Chưa đâu, sống chung với một ông chú thì sao mà thích nghi được, người ở một mình như tôi không quen." Lainey.

"..." Jay.

Jay anh trực tiếp đẩy ngã cô, Lainey bị đẩy không phòng hờ mà ngã thẳng xuống sofa.

"Nè anh bạn, ghét tôi nói một tiếng, đừng làm vậy với người đang bị bệnh." Lainey.

"Xin lỗi, lỡ tay." Jay.

Đang trong tư thế chuẩn bị chiến đấu thì điện thoại Lainey vang lên tiếng thông báo, cô đành bãi bỏ cuộc chiến quay về cuộc sống bình thường.

"Mai hẹn ở cổng khu vui chơi nha mọi người." Emma.

"Cổng chính hay cổng sau?" Baji.

"Có một cổng thôi anh Baji." Chifuyu.

"Mai em qua nhà anh ăn sáng nha Taka-chan." Hakkai.

"Qua sớm thì ăn, qua trễ đi luôn nha." Mitsuya.

"Để mai anh qua đón em Hina." Takemichi.

"Được, mai em sẽ dậy sớm." Hina.

Lainey tay bấm phím không nổi, người cứng đờ nhìn đống tin nhắn cẩu lương trước mặt, lòng thầm nghĩ mình nên cúp điện thoại đi ra ngoài hít thở không khí.

Lúc này Jay khuôn mặt nghiêm nghị bước tới trước mặt Lainey, đưa cô đoạn ghi từ cuộc điện thoại, Lainey tò mò định hỏi thì một giọng nói vang lên khiến cô giật mình.

"Rượu ngon quá!"

[Ron?!] Lainey.

"Ông chủ, anh thật sự là đi đốt nhà em trai mình ư?"

"Em trai gì chứ, nó không xứng, có thằng em trai nào mà lại bán đứng anh trai cho pháp luật chưa, haha, tao không có đứa em trai nào như nó hết."

"Nhưng em nghe nói, đứa con ấy vẫn còn sống, anh có định giải quyết luôn không?"

"Ai cơ?"

"Lainey ấy ạ."

"À, cái con bé đấy hả, hừm, nó vừa mất cả cha lẫn mẹ nên giờ chắc tuyệt vọng lắm, nó đâu biết thằng chú ngày nào cũng qua thăm nó là thủ phạm đâu chứ, hahahaha."

"Tao định cho con nhỏ đó chết chung với ba mẹ nó luôn, ai ngờ lại được thằng khốn cha nó cứu, giờ tao giết thì chắc chắn sẽ bị nghi ngờ, đợi đi, nó không thoát khỏi tay tao đâu hahahahahaha."

Cuộc ghi âm vỏn vẹn 2 phút, hết trong chớp mắt, nhưng Lainey lại thấy nó dài đến nỗi là thành tiếng, cô nghe rõ từng câu từng chữ thốt ra từ miệng tên khốn đó.

Lainey đứng phắt dậy, mặt không cảm xúc, nhưng đôi mắt lại đỏ hoe cho thấy được nỗi tức giận của cô, cô vừa thương vừa hận, cô thương xót cho ba mình vì đã giúp một tên không ra gì, hận đến chết thằng khốn đang nhâm nhi ly rượu tận hưởng chiến tích của hắn.

Lainey nhớ lại cái cảnh mẹ cô đã vươn tay giúp đỡ tên đó khi bị bà nội đuổi ra khỏi nhà vì tội làm xấu danh gia đình.

[Đúng là nuôi ong tay áo, giờ mẹ coi đi, coi tên đó đã làm gì gia đình mình này, coi nó đã làm gì con của mẹ này, mẹ xuống đây mà coi đi...] Lainey.

Tâm trí cô giờ đây rất hỗn độn, những suy nghĩ tiêu cực, trách móc cứ liên tục hiện lên trong đầu cô, khi đã chịu quá đủ, đôi mắt ấy tuôn lệ, tay nắm thành đấm, giọng run rẩy thốt lên.

"Giết..." Lainey.

Jay nãy giờ thấy được biểu hiện của cô, anh giật mình hét lên, ngăn cô suy nghĩ không đúng.

"Lainey!!" Jay.

Cô bị anh kéo ra khỏi dòng suy nghĩ, khuôn mặt lúc nãy còn biểu hiện sự hận thù giờ đây lại mang phần yếu đuối nhìn anh, đôi mắt ấy dần ngưng lệ nhưng sao nó lại hoảng sợ mà mở to ra, Lainey gục đầu ôm lấy bản thân, miệng cứ liên tục nói.

"Tôi... tôi không muốn giết ông ấy... tôi không có giết ông ấy... thật..." Lainey.

"Tôi biết." Jay.

Anh đi về phía cô, tay vươn ra ôm chầm lấy Lainey, người cô vẫn đang run, anh xót xa mà ôm chặt hơn.

"Tôi không muốn trở thành tên khốn đó." Lainey.

"..." Jay.

"Cô sẽ không." Jay.

Lainey khóc to, đôi mắt ấy nhắm chặt không muốn tin vào sự thật, cô cầm lấy tay anh, miệng nghẹn ngào thốt lên.

"Tại sao tôi phải làm điều này chứ, tôi không muốn phải chìm vào bóng tối giống tên đó, tôi chỉ muốn kéo hắn ra khỏi đống hận thù vớ vẫn, chỉ muốn hắn sống mà thôi..." Lainey.

"Tôi hiểu, Lainey." Jay.

Nơi màn đêm lạnh lẽo, tiếng khóc của cô gái trẻ vang cả khung trời khiến người ta đau đến cắt tim, đâu ai biết rằng cô gái bé nhỏ ấy phải gánh trên vai trọng trách cả một sinh mạng.
.
.

.
"Lainey!! Trễ giờ rồi." Jay.

Anh đứng dưới cầu thang hét vọng lên phòng cô, nhận lại chỉ là một không gian tĩnh lặng, Jay khó chịu đi thẳng lên phòng Lainey, mở toang cánh cửa ra, đi tới tức giận mà kéo chiếc mền đang bao phủ quanh người cô.

"Ah, gì vậy ông chú, mới sáng sớm." Lainey.

Cô ngồi dậy, chỉnh lại đầu tóc đang rối bời, ngái ngủ mà nhìn Jay đang khó chịu ra mặt.

"Không phải hôm nay cô có hẹn với bạn sao, giờ còn nằm đây mơ về lâu đài tình ái nữa." Jay.

"Ah-" Lainey.

Cô đứng hình, Jay cũng bị cô dọa đứng im không nhúc nhích.

"Ahhhh, sao chú không nói sớm, trời ơi, trễ rồi." Lainey.

Cô chạy thẳng tới tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ, sau đó lại luống cuống chạy vô nhà vệ sinh, Jay thì vẫn còn cầm cái mền màu hường của cô đứng im giữa căn phòng đầy tiếng chửi rủa.

Lainey cô vừa ra khỏi phòng vệ sinh liền cầm lấy điện thoại nhấn vào một dòng số quen thuộc, cô vừa thay quần áo vừa chải tóc, vừa kẹp chiếc điện thoại trên tai, đúng là nhiều lúc gấp rút sẽ khiến chúng ta trở thành những con người siêu nhiên làm nhiều việc cùng lúc.

"Emma à, tớ tới trễ một xí, cậu bảo mọi người chờ tớ nha, xin lỗi cậu." Lainey.

"Tớ biết rồi, cậu đi từ từ thôi, cẩn thận nha." Emma.

"Um." Lainey.

Cô ngắt máy, nói là từ từ nhưng cô nào để bạn mình đứng đợi được chứ, vừa chạy xuống liền thấy Jay đã ngồi vào bàn ăn từ lâu, nhâm nhi ly trà cùng tờ báo to, thư giãn tận hưởng.

[Gì đây, bộ tất cả người lớn tuổi đều như vậy à.] Lainey.

Dẹp bỏ suy nghĩ qua một bên, cô chạy vào bàn, ăn lấy ăn để đồ ăn sáng được đặt sẵn trên chiếc mâm gỗ, Jay nhìn cái nết ăn của cô cũng lắc đầu ngao ngán.

Ăn vừa xong cô liền kéo tay anh chạy ra nhà xe, anh bị kéo tới tụt huyết áp, nhanh chóng lên tiếng.

"Lainey, từ... từ thôi, ngã bây giờ." Jay.

"Nhanh lên nhanh lên, họ đang đợi đó." Lainey.

"Biết rồi biết rồi." Jay.
-------
❥TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TRÊN WATTPAD


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net