[Mikey] 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

{𝕷𝖔𝖛𝖊}

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Tôi là kẻ giết người không gớm tay, em lại là bác sĩ. Thật buồn cười...

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

     Shinichirou, rồi Baji, và cả Ema nữa... Tại sao những người quan trọng của tôi đều lần lượt ra đi hết như vậy? Từ khi mất đi họ, tôi không còn kiểm soát được cái thứ gọi là bản năng hắc ám bên trong mình nữa. Dường như tôi mất trí rồi, tôi không còn là Sano Manjirou trẻ con ngày xưa nữa. Giờ tôi là Mikey, Mikey vô địch. Vô địch cái nỗi gì trong khi mà tôi không thể bảo vệ những người mà tôi yêu thương chứ. Là tại tôi, lí do mà họ chết đều liên quan đến tôi... Thật tồi tệ...

     Phóng trên đường phố Tokyo với con xe yêu quý, tôi chợt nghĩ về quá khứ. Một quá khứ có căn nhà đầy tiếng cười của ba anh em chúng tôi, một quá khứ có Toman với những người anh em tôi trân quý. Tôi nhớ họ quá. Dừng lại ở bãi đá quen thuộc trên bờ biển, lúc trước anh Shin hay đưa tôi đến đây. Đang chìm vào những suy nghĩ của mình, tôi giật mình bởi tiếng gọi của ai đó

"Anh đang buồn chuyện gì à?"

"Hả? Cô là ai?"

"Hmm, một người lạ đang bắt chuyện với anh?"

????

"Anh đang có chuyện gì buồn à?"

"Lộ liễu lắm à?"

"Trên mặt anh có viết chữ TÔI ĐANG CÓ CHUYỆN BUỒN luôn đó"

"..."

"Tôi cũng hay đến đây lắm. Mỗi khi buồn hay áp lực chuyện gì đó tôi đều đến đây. Không hiểu sao nhưng ngồi đây làm tôi thấy tâm trạng thoải mái vô cùng"

"Cô đang tâm sự với một người lạ vừa gặp mặt chưa đầy 2 phút đấy à?"

"Ít ra thì tôi có thể chia sẻ chuyện của mình với ai đó để thoải mái hơn. Còn anh thì sao?"

"Tôi không thích"

"Ểh... chán thật đấy"

"Này. Có ai đó nói với cô là cô rất kì lạ không?"

"Hì. Ai cũng nói tôi như vậy."

"..."

"Tạm biệt, tôi về đây. Hen gặp lại anh"

"Gì? Hẹn gặp lại á? Đừng mong muốn gặp lại một tên giết người như tôi vậy chứ"

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

"Dọn dẹp cho cẩn thận đấy Sanzu"

"Rõ thưa sếp"

Hmm, tôi vừa mới giết người xong. Ai bảo bọn chúng phản bội tôi? Đáng lắm.

"A..."

"Sao thế? Sếp bị thương à?"

"Không sao. Vết thương nhỏ thôi" - khi nãy tôi đã bất cẩn để một tên ngu xuẩn nào đó vung con dao vào bụng. Khá đau đấy.

"Sếp về trước đi, bọn cớm sẽ tới đây sớm thôi"

"Ừ"

     Vội ra khỏi căn nhà bỏ hoang đó, tôi chạy đến một con hẻm nhỏ cách khá xa nơi đó. Chạm vào vết thương ở bụng, có vẻ nó sâu hơn tôi nghĩ. Cơn mưa với cái vết thương chết tiệt này, nó bắt đầu rút cạn sức của tôi rồi.

"Này anh gì ơi? Anh không sao chứ?"

Giọng nói này sao có chút quen tai nhỉ?

"Biến đi..."

"Này anh bị thương đấy à??"

"Tôi đã bảo là biến đi. Tôi không sao"

     Chẳng nói chẳng rằng, em cúi xuống choàng tay tôi qua cổ mình. Em định cứu tôi đấy à?

"Này, tôi đã bảo là mặc kệ tôi. Cứ để tôi chết cũng đâu có sao."

"Tốt nhất là anh nên im đi. Đạo đức nghề nghiệp không cho phép tôi bỏ lại anh ở đây đến chết. Anh hiểu không?"

"Hả?"

"Tôi là bác sĩ. Nên là để yên cho tôi tích đức đi. Nhà tôi ở ngay đây thôi."

   Đưa một tên bị thương bởi dao về nhà á? Có phải em quá ngây thơ rồi hay không?

"Cô bị ngu à?"

"Im đi nếu không tôi đấm anh đấy???"

"..." - lá gan em lớn thật đấy =)))

"Tới nơi rồi, anh nằm tạm ở đây đi, tôi đi lấy đồ" - dìu tôi ngồi xuống sofa, em vội chạy đi lấy cái gì đó. Nhờ có ánh đèn trong nhà, tôi nhận ra em chính là cô gái hôm qua tôi gặp ở bãi đá trên bờ biển. Bảo sao giọng nói lại quen vậy. Có vẻ như em sống một mình.

"Này nằm xuống đi để tôi xem vết thương cho anh"

"..."

"Anh làm gì mà để bị thương nặng như này vậy?"

"Tôi đi đánh nhau"

"Anh là bất lương hả?"

"Cũng đại loại như vậy"

"Cố chịu đau chút nhé. Tôi sẽ xong ngay thôi"

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

"Xong rồi"

"Cảm ơn cô"

"Chuyện tôi nên làm thôi"

"Ừm"

"Anh tên là gì?"

"Tên?"

"Để tiện xưng hô ấy mà. À. Tôi là Haru, 24 tuổi. Rất vui được gặp"

"Mikey. Hơn cô 2 tuổi"

"Hểhh. Thật sao? Tôi còn tưởng anh kém tuổi tôi nữa đấy!"

"Nhìn tôi trẻ đến vậy à?"

*Gt gật*

"Vậy... Nếu không phiền thì tôi có thể ngủ lại đây đêm nay được chứ?"

"Hả?"

"Không được thì thôi vậy"

"À không, tôi không có ý đó. Anh cứ ở lại đây đi. Dù sao anh cũng đang bị thương, giờ cũng khuya rồi khó mà bắt xe lắm. Trên lầu còn phòng trống, tôi sẽ dọn dẹp qua 1 chút để anh nghỉ"

"Cảm ơn"

_ _ _ _ _ _

"Ừmmm... nó vẫn hơi bừa bộn một chút, anh dùng tạm nhé" - em cười trừ.

"Không sao, vậy là ổn rồi"

"Ờm... Vậy nếu anh cần gì thì gọi tôi nhé, phòng tôi ngay bên cạnh đây. Ngủ ngon nhé"

"Cảm ơn"

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

     Sáng hôm sau khi thức dậy, thấy tờ note nhỏ được dán ở cái tủ cạnh đầu giường tôi khẽ cười

"Hy vọng là đêm qua anh ngủ ngon, đồ dùng cá nhân tôi đã chuẩn bị cho anh rồi. Nếu đói thì đồ ăn tôi đã chuẩn bị sẵn, anh chỉ việc hâm nóng lại thôi, cứ tự nhiên nhé"

     Lười biếng lết vào trong nhà tắm vscn sau đó lại xuống phòng bếp ngồi ăn cái món gì đó mà em đã chuẩn bị sẵn. Ừmm, ngon thật đấy. Tôi thậm chí không nhớ bản thân mình ăn một bữa tử tế là từ khi nào nữa.

Từ khi Ema....

     Có lẽ là cả giấc ngủ đêm qua nữa, lâu lắm rồi tôi không ngủ ngon như này. Tôi đã bị mất ngủ trong một thời gian dài, vậy mà ở đây tôi lại ngủ ngon như vậy. À... hình như có một mùi gì đó, thật dễ chịu. Dùng xong bữa sáng, tôi rửa dọn chỗ bát đĩa rồi trở về căn cứ Phạm Thiên. Thực ra tôi chẳng muốn làm đâu, nhưng em đã cứu tôi. Không thể vô ơn cứ thế mà đi được.

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

"Ô, boss về rồi!"

"Ừm"

"Đêm qua boss đã ở đâu vậy? Nhớ boss quá đi"

"Mày lại cắn thuốc quá liều đấy à Sanzu?"

"Câm mồm đi Rindou, tao cho mày ăn kẹo đồng bây giờ đấy"

"Cứ thử xem? Con chó màu hồng?"

"Đừng thách tao. Tao không ngại ghim vào đầu mày vài viên đạn đâu" - hờ, con chó điên nào đấy đã lên đạn rồi.

"Dừng lại đi. Chuyện đêm qua thế nào rồi?" - nếu tôi không lên tiếng chắc chúng nó đấu súng ở đây mất. Hai thằng này chẳng bao giờ hòa hợp với nhau được cả... 

"Yên tâm đi boss, đã xử lý gọn lẹ hết rồi"

"Ừm"

"Hôm nay có nhiệm vụ gì mới không Mikey?"

"Tối nay sẽ có 1 lô hàng ở khu XXX, giao cho mày đấy Sanzu"

"Vâng thưa boss"

"Cần trợ giúp thì gọi anh em Haitani. Đừng làm hỏng chuyện"

"Rõ"

     Sau khi giải quyết xong mấy chuyện của Phạm Thiên thì cũng hết ngày. Lại kết thúc một ngày nhàm chán... Lượn lờ với con CB250T, đến khi dừng lại tôi thấy mình đã ở trước nhà em. Ơ... ảo thật đấy... sao tôi lại ở đây???

"Mikey?"

"Huh?" - nghe thấy tiếng nói, tôi quay qua thì thấy em, hình như em mới đi làm về

"Vết thương của anh vẫn chưa lành đâu, tôi nghĩ anh nên ngoan ngoãn ngồi ở nhà thay vì lượn lờ ngoài đường vào lúc nửa đêm như thế này đấy"

"Không sao. Quen rồi. Tôi vào nhà được chứ?"

"Tất nhiên rồi. Tiện thể tôi xem lại vết thương cho anh luôn nhé"

"Ừm"

     Thả mình xuống sofa, mùi hương ấy lại xộc vào mũi tôi. Dễ chịu thật đấy...

"Anh kéo áo lên đi Mikey"

     Nhìn em đang cẩn thận chăm sóc vết thương của tôi, em có mái tóc đen dài và hơi gợn sóng như tóc của Baji ấy, còn đôi mắt thì hồn nhiên như Ema vậy... Mặc dù là mới gặp thôi nhưng tôi có cảm giác em là người mà tôi có thể tin tưởng.

"Nè Mikey, anh luôn ra ngoài vào nửa đêm như vậy gia đình không lo lắng sao?"

"Tôi không có..."

"Không có gì cơ?"

"Gia đình ấy. Họ đều mất hết rồi"

"T-tôi xin lỗi. Tôi không biết điều đó"

"Không sao. À phải rồi... Haru?"

"Có chuyện gì sao?"

"Trong nhà cô ấy, có mùi gì vậy? Nó thật sự rất dễ chịu"

"Là mùi oải hương"

"Oải hương sao"

"Ừ. Ngoài mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện thì tôi thích nhất là mùi oải hương đấy!"

"Ngốc. Ai lại thích mùi của bệnh viện kia chứ?"

"Thì... từ nhỏ tôi luôn có ước mơ làm bác sĩ mà"- em cười cười nhìn tôi "Anh bị mất ngủ sao Mikey? Nhìn anh như con gấu trúc ấy?"

"Ờ, tôi bị mất ngủ khá nặng. Nhưng mà đêm qua nhờ có mùi hương ấy mà tôi ngủ rất ngon. Đã lâu lắm rồi tôi mới được ngủ như vậy"

"Vậy anh cứ ở đây đi!" 

"..."

"À... đ-đừng hiểu nhầm ý tôi nha. Ờm, ý của tôi là ban ngày anh đi làm việc gì gì đó của anh, còn tối thì lại tới đây?"

"Cũng được. Dù sao tôi cũng chán ở lại chỗ kia rồi"

"Vậy anh ngủ lại phòng hôm qua nhé. Mai được nghỉ tôi sẽ dọn dẹp lại"

"Nhưng mà này"

"Còn chuyện gì sao?"

"Cô không sợ tôi sẽ làm gì cô à?"

"Không" - em tỉnh bơ đáp lời tôi

"Tại sao?"

"Thì... trực giác của tôi nói rằng có thể tin tưởng anh. Hì" 

     Đúng là ngốc hết chỗ nói. Đường đường là boss của Phạm Thiên, người người nể sợ, thế mà cái con nhỏ ngốc ngồi trước mặt tôi đây lại phun ra chữ KHÔNG mà chẳng suy nghĩ lấy 1 giây. Không biết biểu cảm của em sẽ thế nào khi biết tôi là kẻ cầm đầu Phạm Thiên nhỉ? 

_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _

Mn cho mình xin ý kiến nha :333

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net