Chương 278: Dương hay âm tính?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Furitachi, ta sẽ giết Takemichi."

"Ông, ông dám sao?"

"Sao lại không nhỉ?"

"Vì tôi biết anh Takemichi quan trọng với ông hơn bất cứ ai."

"Haha, nhưng Takemichi không phải là sự quan trọng duy nhất. Mất Takemichi ta còn rất nhiều kẻ ngoài kia." Yurukawa lắc đầu: "Thay vì giết đám người kia để Takemichi đau khổ, ta chọn giết Takemichi… để đám nhóc kia mất niềm tin vào cuộc sống, dễ tóm hơn không phải sao?"

"..."

"Anh Takemichi của Furitachi sắp không còn trên đời nữa rồi."

"..."

"Lời hứa nắm tay nhau đi đến cuối đường không còn có thể thực hiện nữa rồi."

"..."

Kisaki cận không hề nhẹ, và kính của hắn đã bị đạp nát, hiện tại lang thang trên đường với tầm nhìn mờ nhòe, còn không rõ được mặt người.

Trên tay là cây bút bị nhuốm màu đỏ thẫm, vì nó là vũ khí chống lại đám người hung bạo kia. Cảm giác muốn giết người trở lại đã khiến hắn tiễn cả đám đi chầu trời và không mất quá nhiều sức lực.

Nhiều khi không biết, đầu óc và thể lực cái nào quan trọng hơn.

Mà cái quan trọng của bây giờ, hắn không thấy rõ bất cứ thứ gì, kể cả bản đường ở ngã tư cũng bị đôi mắt hỏng này làm lệch đi. Kisaki dụi dụi, chẳng hay bản thân đang đứng ở giữa đường. Hắn ép mình chảy thật nhiều nước mắt, nheo bờ mi để tăng chút tầm nhìn, năm ngón tay siết chặt đến không còn cắt máu.

Chắc Takemichi đang lo lắng lắm, phải mau về…

Ở một con dốc, chiếc xe tải không phanh lăn bánh. Kisaki nheo mắt nhìn mãi vẫn không ra, đứng như trời trồng mà dụi dụi.

"Cái gì kia? Takemichi… đi tìm mình sao?"

Mười ngày như một, khi ra ngoài Takemichi luôn ăn mặc rất lịch sự, áo sơ mi trắng cùng quần tây đen. Mà trong tầm nhìn Kisaki hiện giờ cũng là một màu trắng đen, liền mỉm cười bước đến, muốn bản thân trông thật bình thản để cậu khỏi lo lắng. Nhìn xem, quần áo bẩn hết rồi còn dính máu.

Mà thật kỳ lạ, vừa thấy người bị thương cậu sẽ gọi tên ngay, tại sao hôm nay…

Lúc nhận ra là đã muộn, chiếc xe mất phanh lao xuống con dốc càng nhanh hơn, tốc độ như gió lướt, tầm nhìn Kisaki cũng rõ ràng hơn, nó giống như sự hăm dọa từ hư vô khiến hắn vô thức sợ hãi chôn chân ở một chỗ. Cả người tê rần, tứ chi bủn rủn như bị bỏ đói bảy ngày bảy đêm.

Nhưng nếu không di chuyển, hắn sẽ chết!

Sẽ chết, sẽ chết…

Di chuyển đi Kisaki, như… như cái lần mày quyết định phục tùng Takemichi, hãy dùng lí lẽ gì đó để thuyết phục chính mình như lúc ấy…

Vút!!!

Không, không kịp…

Ruỳnh!!!

Két!!!

Rầm!!!

Tại ngã tư, khi chiếc xe tải ấy cách Kisaki ba mươi centimet liền có một chiếc xe mười sáu chỗ phóng ra, đẩy xe tải đi một đoạn, cũng làm xe ngừng hẳn. Kisaki cả kinh ngã người xuống đường cái, mồ hôi lăn dài chảy xuống cằm đi qua yết hầu thấm vào áo.

Liếc nhìn chiếc xe mười sáu chỗ kia, rốt cuộc là có chuyện gì vậy!

"Kisaki!"

"H-Hanma."

Hanma chạy tới, nhưng chỉ dừng chân ở vỉa hè. Tầm mắt hắn nhấp nháy, hai hình ảnh tốt và xấu cứ liên tục chồng chéo, làm hắn không điều khiển được mà rơi nước mắt.

"Kisaki, mày còn sống."

"... Tao còn sống."

Kisaki vội vã sờ mặt, sờ khắp thân thể, luôn miệng nói ba chữ tao còn sống. Nhẹ người thả lỏng, có một vụ tai nạn khác đã cứu hắn khỏi tai nạn này, là… là may mắn đó sao?

"Về, mau về thôi. Tao muốn ôm Takemichi, Takemichi đâu rồi, Hanma tao muốn Takemichi."

Hanma bước chân, cuối cùng bình tĩnh trở lại đỡ Kisaki dậy. Takemichi đã nói rồi, là đầu não kích thích ta nghĩ đến chuyện tồi tệ nhất có thể xảy ra, hình ảnh Kisaki nằm trên vũng máu với tứ chi dị dạng chỉ là ảo giác mà thôi.

"Nhưng Kisaki này, đến bệnh viện trước được không? Chúng ta sẽ tìm điện thoại công cộng nào đó gọi báo cho Takemichi."

"Có ai bị thương sao?"

Khi nói ra câu này trong lòng Kisaki rất khẩn trương, vì hắn sợ chuyện này lọt vào tai Takemichi rồi sẽ thế nào.

Hanma im lặng một hồi, đưa ra một ống kim tiêm duy nhất mình giữ.

"Tao bị tụi nó bắn cái này vào người." Hanma run run, lần đầu Kisaki nhận thấy hắn ta sợ hãi: "Hãy kiểm tra xem… nó có bị HIV không."

"... Được."

Cạch!

Không gian trong xe phì phèo hơi nước toát ra từ máy sưởi vì đột nhiên bị hỏng, từng giọt nước nóng nhỏ xuống chiếc gáy trắng của Takemichi, làm cậu bừng tỉnh. Đầu bị va đập nhẹ, máu chảy xuống nhanh chóng khô đi. Takemichi bơ phờ ngẩng đầu, nhìn chiếc xe tải đã dừng mà lòng vui khôn xiết.

Vô tình chạm tay xuống lòng đường và nhìn thấy tai nạn này có thể xảy ra, mãi không nghĩ ra cách giải quyết vì không biết vì sao chiếc xe này lại lao đến chỗ Kisaki, cậu đã liều mình dùng chiếc xe khác đâm nó với mong muốn nó bị trật đường lái.

Đã thành công rồi.

Cửa xe để mở, câu nói đó đã hoàn toàn làm Takemichi tỉnh táo.

HIV?

"Mày nói HIV?"

Cả Hanma và Kisaki đều không ngờ Takemichi lại là người lái chiếc xe kia, nhìn thân người tàn tạ kia mà lòng đau nhói muốn chạy đến mà e ấp hỏi han. Nhưng, đôi mắt ấy phóng đến thật lạnh lùng, còn đùng đùng sát khí chết người, làm hai hắn sợ hãi ngậm miệng.

"Takemichi, tay mày bị thương."

Vụ tai nạn xe làm bàn tay trắng sáng của Takemichi rướm một dải đỏ, theo từng ngón tay nhỏ giọt xuống đất. Takemichi nhìn nó tháo phắt bao tay ra văng vào thùng rác, cậu… không hề thấy đau chút nào.

"Kisaki, tao ra lệnh cho mày lập tức đưa Hanma đến bệnh viện xét nghiệm."

"... Mày định đi đâu Takemichi, trong đó đang rất hỗn loạn."

"Tao đi bắt mấy con chó bị dại, tặng cho Kiyomi."

Tay kia bị thương nên Takemichi kéo ống sắt đi một mạch vào trong, âm thanh nổi bật hơn cả tiếng đánh đấm chí chóe, làm cho tập thể vô thức im lặng. Tsunemi và Izana đấu nhau cứ nghĩ đã gần đến hồi kết không hiểu sao đồng loạt quay lại.

Máu từ tay chảy rất nhiều, kéo từ bên ngoài đến tận trong này.

"Takemichi, tay của em…" Izana lo lắng nhẹ giọng, là kẻ máu lạnh lại sợ hãi với những giọt máu kia.

"Bakamichi, mày không sao chứ?" Kakuchou nhìn cánh tay muốn khóc đến nơi.

"Trời ơi, bị sao thế này." Nahoya và Souya đồng thanh.

"..." Mutou trợn tròn mắt, bảo bối của gã…

Rindou: "Boss, tay cậu…"

Ran: "Chuyện gì thế, Boss ơi…"

Mikey thấy máu choáng ngợp, Draken cũng phẫn nộ nghiến răng. Mới đi có một chút thôi, mới rời khỏi cậu có một chút thôi mà…

Takemichi của bọn hắn…

Koko không thể thốt thành lời, Inui trơ mắt không chớp, nước mắt như tỷ lệ thuận với máu mà rơi. Takemichi vẫn ung dung, nhìn mỗi người một cái, thầm đếm vết thương mà họ nhận phải.

"Aijouba Tsunemi, mày muốn giành lấy Tokyo lại đánh nhau với Thiên Trúc? Mày xem Phạm Thiên là trò đùa đấy à?"

Tầng giọng hạ tam phần, sự lạnh lẽo theo hơi thở truyền đến sóng não của Tsunemi. Hắn rùng mình, cộng với sức lực đã cạn kiện khi đối đầu với Izana làm chân không khỏi mất lực khuỵu xuống. Hắn nuốt nước bọt, cái khí thế kia đang hỏi, nhưng hoàn toàn không cho phép hắn trả lời.

"Tất Sát của mày là cái thá gì chứ? Phạm Thiên đã để lũ chó chết chúng mày vào tận đây là đãi ngộ lớn nhất rồi, còn không biết thân biết phận? Ha, lần trước ở lãnh thổ của mày người của tao bị đả thương không ít, nhưng bây giờ mày đang nằm trong lãnh thổ của tao, hãy chờ xem tao biến cái không ít đó thành cái gì."

"Hãy mong chờ rằng kết quả xét nghiệm của Hanma là âm tính, nếu không tao sẽ triệt để đẩy Tất Sát vào con đường tự diệt."

"..." Tsunemi vẫn không thể mở miệng nói bất cứ lời nào.

"Châm ngôn của Hanagaki Takemichi, họ đổ một giọt, tụi mày đổi một mạng!"

Nhỏ giọt…

Nhỏ giọt…

Máu nhỏ từng giọt xuống sàn gỗ trơn bóng. Hina, Emma và Yuzuha kiệt sức thả người nằm xuống từ lâu, Yumi cũng cùng kiệt chống tay thở dốc. Bốn người không thua, nhưng sức trâu bò của bên kia thật sự không thể xem nhẹ.

Hina cắn răng gượng người, ngước mắt nhìn về phía trước. Cũng là sáu nàng ta, cũng bị đánh cho bẹp dí dưới sàn gỗ võ đường nhưng không phải do tụi cô. Hina chống tay ngồi xếp chân, nhìn người con gái duy nhất vẫn vững vàng trên sàn đấu mà không lấy một vết thương nào.

Hai tay Akane dính đầy máu, rẩy rẩy đi khắp nơi. Sắc mặt cô tái nhợt, bước lên vài bước hung bạo nắm bờ tóc của một trong sáu cô ả giật thật mạnh.

"Mày có biết Takemichi sẽ buồn biết bao nhiêu khi thấy họ bị thương không, mày có biết Takemichi yêu quý họ biết bao nhiêu không, mày có biết tao trân trọng nụ cười của cậu ấy như thế nào không?"

Akane dù có trở thành gì trong mắt người ngoài vẫn là hình thù vô hại hiền thục, mà hành động lại khác xa. Cái nắm tóc mạnh một cách vô tưởng, con ả bị nắm cứ liên tục hét rống, cả da đầu tê rần, phải liên tục tác động vật lý lên tay Akane để giảm đau mà không đủ sức, trong mắt Akane chẳng khác gì vết mèo cào.

Akane tức điên, nâng ả lên đập thẳng đầu vào tường, lập tức bất tỉnh. Năm kẻ còn lại điếng người nuốt nước bọt, bị ánh nhìn của Akane đàn áp cho không dám lên tiếng. Mà sau đó Akane không còn hành hạ nữa, khuôn mặt trắng bệch kia đã nói lên tất cả. Hina và Emma lanh mắt đứng dậy đỡ Akane đang ngất đi.

"Akane, em có sao không?" .

Tuổi của Akane hiện thời là mười sáu, đối với Hina và Emma là mười chín, sau bao nhiêu lâu cuối cùng đã chấp nhận gọi bằng chị.

"Nó cứ xuất hiện trong đầu em, cái khát vọng đánh những kẻ đã làm mọi người bị thương." Akane vịn ngực: "Cái ADN hiện đang nằm trong người đang điều khiển em, tuy không làm điều xấu nhưng những việc đó thật sự quá sức."

Akane sinh ra từ nhỏ bản thể yếu ớt, mà không hiểu sao trong đầu cô cứ xuất hiện những chiêu thức phản công khi bị đánh, sau mỗi lần thực hiện đều trở nên kiệt sức. Nhưng hôm nay, vì nó mà cô đã cứu được đám Emma.

Những cô gái kia ép mình đi vào thế bất tỉnh, bị Hina một cước đá vào bụng đến đau mà tỉnh. Cô không rãnh hơi mà hỏi lý do bọn chúng tìm đến tận đây, chỉ cảm thấy chuyện sáu nàng ta từ Hokkaido đến để trả thù, nghe là thấy vô lý ngay lập tức. Yuzuha quan sát vẻ mặt Hina liền biết, nói cho mọi người nghe tình hình ở chỗ Taiju.

"Đây là lý do Takemichi-kun bảo chúng ta không nên đến trường vào hôm nay." Hina nắm chặt mặt dây chuyền bốn lá: "Tớ muốn gặp Takemichi-kun."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net