Chương 303: Sinh và Tử.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày chuẩn bị kết thúc đợt tuyết rơi kéo dài, ở một nơi nào đó không ngừng bay bay trong không khí những viên đạn không mắt. Quang cảnh bên dưới căn cứ hỗn loạn không thôi, một phát súng một người chết, dàn người dần thưa thớt đi.

Yurukawa đích thân tìm Takemichi ở nơi xảy ra giao chiến cùng Toriya và mấy tên đầy tớ không đáng để vào mắt, nhìn cậu bất thần ngồi trên sàn nhà. Takemichi biết có người vào không thèm chớp mắt dẫu bản thân đang nằm trên lãnh thổ địch, tâm trí vẫn đang chìm vào cảm giác mất mát cứ như cả vùng ngực trái đã trống rỗng.

Không được để ý, cơn tức giận của Yurukawa vọt lên tận đỉnh. Lão bất cần cười hà một tiếng, ném ống nghiệm trên tay xuống đất vỡ tan tành, mới thu hút được một chút sự chú ý của Takemichi. Cậu di chuyển tầm mắt, đối mặt với Yurukawa, khổ sở đứng dậy, vịn vết thương ở đầu.

"Hay lắm Takemichi, ta và cậu có lẽ sinh ra là khắc tinh của nhau rồi." Yurukawa ngồi xuống chiếc ghế đối diện, Takemichi vẫn đang lơ ngơ nhìn lão như một chú nai: "Akiyama chết rồi, Oriko tự tử, Toriya bị cậu giết, Akane và Kuroichi cũng vì cậu mà từ giã cõi trần. Takemichi, không thể tin cậu sức hút của cậu có thể lay động cả một tên thần kinh như Tsunemi, tại sao lại tồn tại con người như cậu chứ?"

"..."

"Ta mất hết rồi Takemichi, cậu xem đi, cả nơi này cũng sắp nát đến nơi. Vui nhỉ, là người làm đủ được thời gian thích thật nhỉ? Phải làm gì với cậu đây, ta không muốn cậu trở về quá khứ, nhưng tương lai này... không thể tiếp diễn nữa."

"Ông đang kể mất kể còn với tôi?" Takemichi đứng thẳng người: "Chút mất mát này với so với tôi là gì? Tôi chỉ giết vài con kiến, ông thì đem bắt cả một hang ổ. Yurukawa, ngay từ đầu tôi chẳng làm gì sai. Chính là ông đã tự tiện ban cái năng lực này cho tôi, sau đó tự viễn vông đủ thứ chuyện, bước vào cuộc đời của tôi, phá hủy nó."

"Giải quyết lần cuối đi Yurukawa, tôi và ông chính là nguyên nhân dẫn đến mọi chuyện mà không phải sao?"

Cậu lăn chân đến trước mặt lão một cây gậy, mình cũng cầm lên cái gì đó. Yurukawa không từ chối, cúi người nhặt lên, khắc sau rất nhanh tung chiêu quất mạnh vào chiếc đầu đang chảy máu. Takemichi ngả nghiêng lùi ra sau, nắm chặt thứ trong tay phóng về Yurukawa, bản thân vút mất ở một góc nhỏ, nhặt khẩu súng nằm bậy trên sàn và nạp đạn.

Yurukawa dùng gậy trên tay đánh bay thứ trước mắt, tốc độ kinh người lao đến nơi Takemichi vừa trốn, trước khi cậu nổ súng đã nện thêm một cú vào đầu. Takemichi ngã lăn ra đất, đầu ong ong, tầm nhìn mờ dần.

"Chăm sóc bao nhiêu năm không lẽ ta không rõ tình hình của cậu sao Takemichi? Đầu là vị trí chí mạng, nhưng bị ăn đến ba cú vẫn chưa bất tỉnh thì nên công nhận cậu rất kiên trì đấy." Yurukawa đắc ý: "Nào, cầm súng lên mà bắn ta đi chứ."

Vừa nói, Yurukawa liên tiếp tấn công. Takemichi còn sức lăn được mấy vòng, sau bị cơn đau từ đầu hành hạ muốn ngất đi. Trong khi đó, Yurukawa cảm thấy chưa đủ tìm một thứ khác sắt và nhọn hơn, tìm đến Takemichi và đâm xuống phần bả vai của cậu. Cây sắt chọc vào xương vai, đến mức này có muốn Takemichi cũng không thể im lặng nữa.

"Aaa!!!"

"Khuyết tật mà đòi chơi với người lành lặn à?"

Đùng!

Hỗn chiến xảy ra xác người nằm la liệt, cả những khẩu súng còn đạn cũng nằm rải rác trên sàn. Takemichi cầm đại một khẩu hướng lên bóp còi, số may Yurukawa né được, viên đạn chỉ cắt một đường bên thái dương.

Nhân lúc lão đang choáng váng bởi cái chết suýt soát, Takemichi chạy khỏi căn phòng bước đi trong vô định. Cơn đau khiến cậu tỉnh táo hơn, nhưng cũng đồng thời tiêu hao sức lực của cậu hơn.

Vì quá mệt mỏi, Takemichi đột nhiên loé lên suy nghĩ không muốn cùng Yurukawa đấu đá nữa.

Cậu chạy xuống tầng, máu cứ từ giọt từng giọt chảy ra khỏi vết thương. Takemichi nuốt nước bọt nhìn cảnh bên ngoài qua cửa kính, bên dưới vẫn đang quyết liệt bắn nhau chí chóe.

Takemichi mơ hồ chớp đôi mắt, miệng mấp máy như lập trình: "Mọi người cố chịu, tôi nhất định... sẽ thay đổi tương lai này."

Trong vô định, Takemichi đến căn phòng mà tất cả đều đang ở đó. Lần trước chỉ nhìn từ bên ngoài, hôm nay trực tiếp, cảm giác không quá phẫn nộ và bồn chồn. Nhìn xem, vẻ mặt mọi người sao lại mãn nguyện đến thế? Thậm chí nếu tinh mắt nhìn sẽ thấy anh Shinichiro đang đơn thuần mỉm cười, như điều mình làm là hạnh phúc nhất thế gian.

"Mọi người này..."

Miệng cười nhưng nước mắt lại rơi. Takemichi đứng ở vị trí trung tâm, nhìn một vòng mới phát hiện thì ra tất cả đều đang hướng về phía này. Dẫu họ có đang nhắm mắt cậu vẫn nhận ra, vì con tim này mách bảo như thế.

"Em yêu mọi người..."

Cậu giơ tay che ngực trái, chạm lên từng chiếc bình. Qua năm năm mà mọi người vẫn như cũ, mái tóc Emma vẫn luôn bồng bềnh, Senju thì mãi tung tóe như pháo hoa mùa xuân. Yumi hiền lành với mái tóc buộc lệch, Yuzuha đang trong trạng thái ngủ vẫn kiên cường mạnh mẽ mà nắm hờ đôi tay.

South to con mà có thể lơ lửng trong thứ chất lỏng như hòa làm một với nó, nhìn mái tóc không còn buộc gọn mà Takemichi ngứa mắt nhớ về hồi ở nhà tổ, mình đã cẩn thận tết tóc cho gã thật gọn gàng. Benkei đã mất hàng râu quai nón, trông cứ như trẻ ra mười tuổi. Đôi mày anh ấy nhíu lại, có vẻ vì bên trong không thoải mái lắm có phải không?

Waka nhắm mắt trông thật yên bình và thoải mái, chắc là anh ấy rất thích cảm giác không phải làm gì ở độ tuổi mà lúc nào cũng than là già. Nhưng mà anh Waka ơi, em không thích cuộc sống của anh trở nên như thế này. Cả Takeomi nữa, rõ ràng Haruchiyo đã tha thứ cho anh, sao cứ mãi trốn tránh như thế kia. Em hứa với anh, tương lai lần tới ba người sẽ ở chung một nhà.

Izana đã được chuyển về chỗ gần cạnh Kakuchou, đôi mắt ấy vẫn nhắm, hàng mi ấy vẫn dày dặn và cong vút. Takemichi nhìn đuôi sam của Kaku-chan không nhìn được bật cười, nó cứ lơ lửng trong không gian nước như mấy con rắn. Còn Mochi này, cái bụng mỡ vẫn còn ở đó, trông không khác Pachin là bao, chỉ khác mỗi chiều cao. Còn Shion, không nghĩ lúc ngủ trông hiền lành đến thế, mấy hình xăm bặm trợn như tan biến vào hư vô.

Vẫn nhớ cái lúc gặp Ran lúc vừa đổi sang kiểu tóc mới cùng với Rindou, mái tóc vuốt keo đang rối nùi như những sợi rong biển trông thật buồn cười. Takemichi nhìn vào hai bàn tay đang vô thức hướng vào nhau của hai anh em khẽ cười một tiếng, luôn ngưỡng mộ tình cảm của bọn họ.

Với tai nạn khi trước, Takemichi nghĩ Koko sẽ được giữ lại để làm nguồn tài chính dự phòng cho căn cứ. Bên cạnh là Inui, khuôn mặt vẫn xinh đẹp qua bao nhiêu năm, ngắm mãi không chán. Nhìn sang Taiju, không hiểu sao vẫn có thể trong tư thế khoanh tay, khuôn mặt nghiêm nghị hơi cúi. Phút cuốc Takemichi nghĩ mình là Hakkai, đang được gã trách mắng dạy bảo.

Bỗng dưng, cảm xúc Takemichi tuột dốc không phanh, đi thật nhanh qua các bình chứa còn lại, dừng trước Mikey bị sắp xếp một mình, so sánh thì là đối tượng có nhiều thứ cần phải thí nghiệm nhất. Takemichi nấc thành tiếng, mím môi ngăn mình không bật khóc nhìn lại mọi người một lần nữa... tại sao, tại sao mọi người vẫn giữ nụ cười trên môi như thế?

"Em xin lỗi..."

"Xin lỗi? Xin lỗi ở đây thì có tác dụng gì? Xuống địa ngục mà bày tỏ lòng thành đi!"

Cây gậy lại lần nữa bay tới, Takemichi sau khi cùng mọi người trò chuyện đã tỉnh táo hơn đôi chút, nhìn thứ kia chọc vỡ bình chứa Mikey, chất lỏng bên trong tràn cả ra ngoài bỗng nghĩ ra một sáng kiến, cậu ấn vào bộ đàm trên cổ.

"Mọi người, quân số chúng ta còn bao nhiêu?"

Bên kia không nhanh không chậm nói ra một con số.

"Cho tất cả đến vị trí của tôi."

Gác máy, Takemichi không chạy trốn trực tiếp đối đầu với ông ta. Nhưng đối với Takemichi ở hiện tại, Yurukawa có sức lực nhỉnh hơn rất nhiều. Lão dễ dàng áp đảo, chèn ép cậu vào tường. Takemichi không ngừng chống cự, đợi đến thời cơ thích hợp liền né sang một bên. Gậy sắt móc vào trong chiếc bình thủy tinh, chất lỏng vàng xanh chảy lên tay cầm của lão.

Yurukawa có hơi chững lại khi nó dính lên tay, mà rất nhanh lấy lại phong độ rút nó ra tiếp tục lao đến quyết tâm giết Takemichi cho bằng được. Lão đã mất hết rồi, thời gian cũng không còn bao lâu nữa. Mà châm ngôn của Yurukawa này trước giờ không bao giờ dâng hiến thành phẩm của mình cho kẻ khác, nếu Takemichi đã phá hủy mọi thứ, vậy lão sẽ phá hủy cậu!

Mãi chìm vào suy nghĩ phẫn nộ tạm thời, Yurukawa chẳng biết bản thân đã nằm trong cái bẫy Takemichi dựng nên từ lâu. Phút cuối, cậu dùng hết sức bật lại, đẩy lão ngã vào chiếc bình trung tâm. Sau lưng vang lên tiếng rắc! Chiếc bình ngả nghiêng nặng trĩu đổ lên người Yurukawa.

Mà Yurukawa vẫn nhạy bén, chạy về trước né tránh phạm vi. Nhưng đây mới là những gì Takemichi cần, vì những bình chứa là một hệ thống liên kết với nhau, đổ một thành ra đổ mười. Có thể chạy một nhưng không thể chạy mười, cơ thể Yurukawa bị mắc kẹt trong đống đổ nát, tấm lưng yếu ớt và sớm bị lão hóa vang lên một tiếng rắc!

Lão hét lên thành tiếng, cánh tay dãy dụa muốn tìm góc cố định kéo cơ thể ra. Nhưng càng cử động càng thêm chặt, phần bụng bị đè nén muốn đứt ra làm hai. Cả phần dung dịch màu vàng xanh kia, dính vào người vô cùng nhớp nháp khó chịu.

"Chết tiệt! Takemichi!!!"

Lão gào thét trong vô vọng, chới với con người mình muốn giết cách chỉ hơn ba mét nhưng không thể chạm. Takemichi trơ mắt nhìn người đàn ông là khắc tinh đời mình, trông lão đang đau đớn gào cứu, thế mà lòng bao dung chẳng xuất hiện, thậm chí còn vô cùng khoái chí nhoẻn miệng.

"Ha, cuối cùng cũng có ngày hôm nay, Yurukawa." 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net