Chương 309: Dấu hiệu của sức khỏe.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quay lại với dòng tiền ảo xâm nhập trái phép vào biểu đồ ngân sách của tam phả Tokyo, đúng lúc nhân vật mà Koko và Kisaki đang cần tới là Mutou, cậu trai trưởng đã lên nắm đầu Yasuhiro từ đầu năm, cũng là người đã khiến cho số tiền kia giảm mạnh chỉ sau ba tháng.

"Tưởng chỉ mỗi nhà tao? Vì trong giới giải trí nên chuyện này xảy ra là bình thường." Gã hướng mắt ra cửa gọi lớn: "Kogiya, mang laptop vào đây."

Kogiya vừa cất xe ở gara, nhưng vì tai nạn hôm trước chân có vấn đề nên di chuyển có phần chậm chạp. Hắn ngốc người ngẩng lên, vội xem xem thứ đằng sau là của mình hay của ông chủ.

Nơi tập trung của cốt cán nằm ở trung tâm căn cứ, thiết kế theo kiểu hoàng gia cổ cấp bốn không tầng, nhưng khuôn viên nó khá rộng, cất xe rồi phải đi một đoạn khá xa, sẽ cực nhọc hơn nếu có mang theo đồ đạc trên mình. Thấy Kogiya có vẻ khó khăn trong việc kiểm tra, Ran và Rindou gần cửa ra vào nhất lịch thiệp giúp một tay.

Bọn anh chẳng ưa ẩm mấy tên này khi được Takemichi đưa đến, đối xử với hắn như bình thường theo yêu cầu của cậu mà thôi. Vì nghĩ đến, hắn từng tổn hại rất nhiều người trong số bọn anh, rất nhiều lần làm Takemichi sốt vắng đến phát sốt. Tụi anh nghi ngờ, hắn như thế để làm gián điệp cho lão ta mà thôi.

Nhưng mà bọn anh cũng có tình người, thời khắc dầu sôi lửa bỏng lo lắng cho những người có khả năng bị bắt cóc, hắn đã cứu được Mutou, là bạn của Ran và Rindou. Ran lấy balo trên lưng hắn đeo vào, Rindou cẩn thận dắt hắn đến sofa ngồi xuống.

Ngồi chơi cũng đủ rồi, Ran muốn giúp một tay. Tuy hắn không quá giỏi công nghệ, nhưng cái gì cũng cần học hỏi và luyện tập mà.

Ran rút laptop khỏi bao lật tới lui: "Này, phải không?"

"Phải."

Mutou nhận lấy và khởi động.

"Tụi mày đang làm gì thế?"

"Có kẻ muốn tố tam phả Tokyo cho cảnh sát." Koko không che giấu.

"Kẻ cái gì, Yurukawa là cái chắc."

Inui cầm cốc cafe vừa pha đưa cho Koko, sau đó mang thêm cái bình và vài cái cốc cho tụi kia tự xử.

Làm vài thao tác trên máy tính, Mutou kết nối với máy chủ chiếu lên màn hình lớn.

"Đây là dòng tiền trái phép nên không thể dễ dàng thấy được, sao tụi mày có được nó?"

"Takemichi gửi qua."

"Takemichi?"

Kisaki phụ họa: "Takemichi trở về rồi."

Một chút ngạc nhiên lướt qua Mutou lại trở về trạng thái nghiêm túc khi làm việc.

"Dòng tiền ảo này sẽ rót vào sổ ngân sách chúng từ từ, nếu quá nhiều sẽ bị chú ý, vào tầm cảnh sát thì chỉ có nước mọt gông trong tù thôi."

Điều này Koko và Kisaki hiểu rõ, nhưng cái họ cần ở Mutou là chỉ duy nhất nhà Yasuhiro có dấu hiệu suy giảm, tức là dòng tiền đang dần được lượt bỏ và biến mất.

"Tao chỉ làm như bình thường, bộ phận cấp cao của tập đoàn Yasuhiro có nội gián, chỉ có như thế mới có đủ quyền hạn làm biến động ngân sách và khó gây nghi ngờ."

Kisaki tách biểu đồ dòng tiền ra một cái riêng, so sánh giữa ba nhà phát hiện nhà mình có nguy cơ ăn cơm nhà nước nhất. Hắn trề môi, gọi cho mẹ và cả bố một cuộc.

Phải lôi thằng chả về cho mẹ trị, hắn thì vẫn chưa muốn tham gia vào mấy cái rắc rối trong nhà đâu, nào Takemichi cần thì suy xét. Bây giờ cần mỗi cái máy bay thôi, chỉ cần muốn là sẽ đưa cậu đi du lịch.

Hắn vò đầu, phát bực. Không biết bao nhiêu lần đuổi cổ những kẻ đáng nghi ra khỏi Kisaki, còn truy sát đến chết, thế mà rốt cuộc nhà hắn lại thảm hại nhất trong cả ba. Bố hắn đang làm cái quái gì vậy nhỉ, mất hết phong độ của hắn rồi. Takemichi có nghĩ là hắn rất yếu kém không?

Inui: "Phiên đội ba đều mất tích rồi, báo cho hai bác Hayashida bằng cách nào đây?"

Hanma uể oải ngáp ngắn ngáp dài vì vừa ngủ dậy: "Chỉ có Boss và thằng chó bờm hồng quen biết hai người họ thôi, mà nó tượng rượt đi với cậu ấy mất rồi."

Mới nhắc tào tháo, tào tháo xuất hiện!

Còn chẳng thèm mở cửa, để tên đầu trọc ôm đồ của mình đi vào tận nơi, trên tay thì cầm thật nhiều khoai tây chiên, mỗi lần là một nắm tống hết vào mồm.

Năn nỉ thế mà vẫn không cho đi, Takemichi hết thương mình rồi!!!

Sanzu Haruchiyo, người mà cả đám lấy ra làm trò tiêu khiển từ nãy đến giờ. Cũng vì sự xuất hiện đó, bao nhiêu ánh nhìn đều phóng về một hướng. Haruchiyo có vẻ chẳng để tâm mấy ôm bọc khoai tây chiên ngồi xuống sofa, vắt chân lôi laptop ra để trên đùi.

"Nhìn éo gì, chưa thấy người nào đẹp trai như tao à?"

"???"

Ran: "Đ* má, thằng nào nhập Sanzu đấy?"

Rindou nấp sau lưng anh trai, ló mỗi cái đầu.

"Đẹp trai mà sao bị Boss bỏ lại rồi?"

Câu hỏi tưởng chừng như tự nhiên chạm trúng điểm đen trong lòng Haruchiyo, anh ném bọc khoai tây chiên về kẻ vừa mới phát ngôn, thói quen định rút súng thì nhớ ra không nên... đả thương bọn chúng. Anh đập mạnh khẩu súng xuống sàn nòng một đằng súng một nẻo, định văng thêm cái trên tay nhưng tên đầu trọc lý trí kéo lại, lắc lắc đầu.

Tài liệu quan trọng đều ở trong này, không nên đâu đại ca ơi.

"Cái lũ chúng mày, giao việc mà không làm mà tụ lại như đám bà tám ngoài chợ vậy hả!!!" Muốn mà không được, Haruchiyo muốn đánh người: "Ngu ngục!"

Cạch!

Binh!

"Ngu con mẹ mày."

Kisaki đứng dậy, phủi tay như vừa trừ khử được thứ dơ bẩn, đi thẳng ra cửa đóng lại cái rầm! Haruchiyo đứng đơ như pho tượng, liếc xấp giấy nặng mấy cân tự nhiên bay thẳng vào mặt mình. Không gian im lặng như tờ, ai cũng vô thức thẳng người trông bóng lưng nhỏ bé rời đi.

Kisaki cũng bị ai nhập thế?

Một lần nữa tâm điểm chú ý lại di chuyển, cả đám tụ lại nhìn Hanma như muốn hóa thành chuột chuỗi mà nấp sau bóng lưng to lớn của Mutou.

"Mày làm gì thế?"

Inui cáu kỉnh khi tự nhiên trong không gian mình đang thở có hai thằng bị chập mạnh, rồi lại thêm một thằng có nguy cơ.

"Cẩn thận đấy, tối nay nó đi đồ sát từng thằng cho mà xem."

Nhớ một lần, được đà Hanma liên tục trêu chọc chiều cao của Kisaki. Hắn và Kisaki thì sống chung một nhà, đêm ấy khi ngủ tên đeo kính ấy tự tiện lấy chìa khóa lùng tận phòng, dùng cây kim tiêm cho lợn gắn vào cây nỏ trang trí trên tường kia, phóng thẳng vào mông hắn!

"Tin tao đi, Kisaki lúc tức giận còn đáng sợ hơn cả Diêm Vương."

Hanma nấp vào, sờ bờ mông đáng thương sau sự kiện ấy mà để lại thẹo như một nốt ruồi chẳng phải bẩm sinh. Đám bao quanh Hanma chẳng tỏ vẻ gì là sợ hãi điều mà hắn nói, vì họ đã nghĩ đến ngay người có thể trở thành mục tiêu của Kisaki.

Haruchiyo vẫn như tượng ở đấy, tầm nhìn đặt vào hư vô. Phản chiếu từ cửa kính, đôi mắt anh ngày càng u buồn, thiếu điều muốn khóc. Cả bọn nhìn nhau, bỗng dưng chẳng biết nên bình luận gì trong trường hợp này.

Kisaki tự ái, Haruchiyo trông chẳng khác gì thằng thất tình. Hai sóng não lệch nhau, chả thú vị gì cả!

...

Thời gian gấp rút, Takemichi cho máy bay cất cánh ngay khi vừa đóng cửa chính, đến thẳng toa VIP ngồi xuống. Ngồi đợi thật lâu mà chẳng thấy tin nhắn từ Haruchiyo, sốt vắng chạy đi đến chỗ đám thuộc hạ, tự mình tìm số điện thoại mà South hay dùng ở Tây Ban Nha.

"Takemichi đi đâu thế?"

Kiyomasa mang theo con gấu bông mà Takemichi thích đến, định đưa cho cậu ôm ngủ một giấc mà chưa ngồi ấm mông đã muốn rời đi, làm hắn lo lắng, cũng thập phần không hài lòng khi cậu chẳng thèm để ý đến bản thân gì cả. Takemichi lắc đầu mỉm cười, lướt qua Kiyomasa.

"Tao không sao đâu, định đi lấy cái laptop ấy mà. Haruchiyo vừa mang đến nên tao không biết nó ở đâu, đi tìm đã."

"Để tao tìm cho mày, ngồi nghỉ đi."

Souya trên vai đeo balo, còn nhìn thấy cái giá xào lòi ra bên ngoài. Trông cậu ấy như kẻ đi hành hương, cúi người đỡ Takemichi ngồi xuống vị trí êm ái nhất được lót mấy lớp da thú do Kiyomasa chu đáo trải lên.

Nahoya thấy em trai mình cồng kềnh quá, tháo giúp balo đeo lên, mình vào khoang máy bay tìm xem có đồ ăn gì tốt cho Takemichi không. Có một vài thức ăn lỏng, còn được dán tên Takemichi rõ ràng. Nhớ đến có lẽ do Kisaki chuẩn bị vì nghe loáng thoáng đây là máy bay riêng của hắn, Nahoya không suy nghĩ nhiều mang ra.

"Takemichi, tao thấy mày không ổn chút nào đâu."

Chẳng có mấy hành lý, nhưng vì nghe thông tin người của lão già đang giả danh khắp nơi nên Draken và Hakkai nán lại lâu hơn một chút để kiểm tra những đầy tớ sẽ được mang theo trong chuyến bay này. Vừa vào đã trông thấy Takemichi làm tâm trạng lo lắng nặng nề của Draken vơi đi hẳn, nhưng rồi lại đàn hồi khi sắc mặt Takemichi vô cùng kém, tái nhạt như bị cắt hết máu.

Mà Takemichi vẫn vui tươi như chẳng có chuyện gì, như chẳng ý thức được tình trạng của bản thân đang tệ ra sao.

"Tao ổn mà?" Takemichi nhíu mày khi đôi mày Draken và Hakkai nhíu lại và nhìn nhau, thiếu điều dán chặt vào nhau: "Mày lo lắng thái quá cho tao rồi, chỉ là tao đang sợ sẽ không kịp mất."

Hết cách, Draken ra hiệu cho Kiyomasa. Hắn và Draken tuy có thù, nhưng đối tượng cần lo lắng bây giờ là Takemichi, cho nên kiên nhẫn đi đến trước mặt ngắm thật kỹ sắc mặt Takemichi.

"Takemichi, mày mau ngồi xuống."

Hắn lấy khăn ướt trong túi lau mồ hôi cho Takemichi, tới lúc này cậu mới tá hoả ngoan ngoãn ngồi xuống. Draken đi tới trước cậu hỏi han, tay không lau trán. Hakkai cũng ngồi xuống, dùng khăn khô chậm lại phần ướt, sợ cậu lạnh.

Kiyomasa: "Mày không cảm thấy gì sao Takemichi?"

Hakkai mếu máo: "Sắc mặt mày kém vô cùng luôn đấy."

Takemichi lắc đầu: "Cơ thể tao rất bình thường, vậy mà chẳng hiểu sao..."

Kiyomasa: "Mày có đói bụng không?"

Cậu xoa xoa bụng, hình như là có. Kiyomasa bắt được câu trả lời từ ánh mắt cậu, vội vàng đi vào bếp, kéo Gariman vừa đi khảo sát từng khoang một xem có gì đáng ngờ ngồi cạnh cậu, làm gối ôm. Cái bụng đó sẽ khiến Takemichi ngon giấc đến khi kết thúc chuyến bay.

Ngồi bên cạnh Gariman, Takemichi bất động như pho tượng. Mắt không chớp, tay chân thì bất động. Cậu không cảm nhận được gì cả, là dư âm khỏe mạnh của tương lai trở về đây sao? 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net