4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như đã nói thì hôm nay ra chap mới. Và có vẻ các cô đều thích Takeall ha, chỉ là các cô vote thêm giúp tôi xem cho chương H đầu tiên là ai thì ổn 🤔 nếu không ai vote tôi sẽ cho random đó 💦

---------;

Tỉnh dậy trong căn phòng sang trọng, Sanzu ngay lập tức trở lên cảnh giác. Ký ức ngày hôm qua ập về khiến cậu càng thêm đề phòng, Sanzu nhớ rỡ cậu đang bị truy đuổi bởi một đám kẻ thù của Phạm Thiên, nếu là bình thường cậu có thể dễ dàng giết chết bọn chúng nhưng không nghĩ tới đám người kia chơi bẩn nhân lúc cậu không để ý mà bị phun thuốc mê. May mắn đối với kẻ nghiện thuốc như em thì tác dụng của mấy cái này không có hiệu quả rõ rệt nhưng vẫn có chút ảnh hưởng thêm nữa việc em đã quá chủ quan mà khinh địch nên thật khó để trách ai khi bị rơi vào tình huống này.

" Hửm ?"

Đánh giá xung quanh căn phòng được thiết kế theo kiểu cổ điển phương tây xa hoa mà không mất phần quý phái. Lại tự đánh giá bản thân, vết thương được băng bó  cẩn thận, quần áo được thay mới ( các cô nghĩ ai là người thay -)) tay chân tự do không bị trói hay xích lại, vậy nên bước đầu suy đoán hẳn là có người đã cứu em. Chỉ là kẻ nào lại to gan không sợ chết mà lại dám nhúng tay vào cuộc xung đột của đám Yakuza.

Bỗng một đôi mắt xanh dương hiện lên lướt qua trong đầu, đó là hình ảnh cuối cùng Sanzu nhìn thấy trước khi ngất đi. Từ đáy lòng hiện lên một sự quen thuộc đến khó tả ánh mắt xanh biển tĩnh lặng luôn hiện hữu trong mỗi sự kiện lớn của Tokyo Manji cũng nhúng tay vào không ít cuộc chiến của các băng đảng lớn của Nhật Bản, cũng là người khiến cho giới bất lương Nhật Bản dậy sóng suốt bao năm qua.

'Không thể nào, cậu ấy đã biến mất 10 năm nay rồi'  Lắc đầu bác bỏ suy nghĩ vô lý của bản thân, Sanzu bước xuống giường đi tới cánh cửa gỗ nắm lấy kéo nhẹ. Cả cơ thể căng chặt đề phòng, mặc dù xác nhận là được cứu và có vẻ như người kia không có ác ý nhưng cậu cũng khổng thể vì thế mà lơ là cảnh giác. Việc đêm qua đã khiến cậu phải tự xem xét lại bản thân không được phép khinh địch nếu chưa muốn chết.

Bên ngoài trống rỗng không có bóng người nào, căn phòng cậu ở được đặt ở góc trong cùng bước ra ngoài đi dọc theo hành lang bước xuống dưới phòng khách theo. Vừa xuống đến tầng 1, tiếng dao nĩa từ phòng bếp va chạm thực nhỏ nhưng không thể thoát khỏi thính giác nhạy bén của kẻ là một trong những thành viên cốt cán của Phạm Thiên. Bước chân nhẹ nhàng đứng trước cửa phòng bếp, nơi đây chỉ có 1 người duy nhất đang từ tốn dùng bữa, bởi vì người kia đang ngồi quay lưng về phía Sanzu nên không thể nhìn rõ mặt, chỉ thấy được mái tóc đen ngắn được chải vuốt cẩn thận hất ra sau.

" Nhìn đủ chưa? Lại đây"  Đang suy đoán danh tính của kẻ kia thì một giọng nói trầm khàn vang lên từ bên trong kéo cậu về hiện thực. Giật mình cảnh giác cậu lập tức lấy lại tinh thần bình tĩnh bước tới trước mặt hắn chỉ là nhìn bàn tay nắm chặt của cậu có thể thấy cậu không hề bình tĩnh như vẻ ngoài của mình.

Liếc mắt nhìn bàn tay vẫn đang chậm rãi cắt thịt thành từng miếng nhỏ chỉ là ngay lập tức đôi con ngươi phải co rút lại khi nhìn đến chiếc nhẫn ngọc lục bảo nổi bật trên những ngón tay thon dài kia. Nhanh chóng nhìn lên bơ ngực lộ ra với hình xăm thánh giá ẩn hiện sau lớp sơ mi đen được mặc hờ hững cởi bỏ ba nút áo trên cùng.

" ĐẠO ???"  Giật mình bật thốt ra cái tên mà chỉ cần là người trong giới hắc đạo đều phải biết đến.

Không thể tin được kẻ cứu mình lại là ‘ĐẠO’ hơn nữa nghe nói không phải hắn ở Mỹ sao, tại sao lại xuất hiện ở Nhật, ‘kẻ mạo danh?’ suy nghĩ thoáng qua nhưng ngay lập tức lại bị bác bỏ bởi đến bây giờ đã không có bất kỳ kẻ nào dám mạo danh ‘ĐẠO’ bởi không ai có thể tự tin gánh lấy hậu quả mà nó mang đến vậy nên là ‘người thật sao?’ Sanzu ngây người tự hỏi.

Ngẩng đầu muốn nhìn mặt kẻ thần bí khiến cả giới hắc bang phải sợ hãi, khuôn mặt lạnh lùng từng góc cạnh như được thượng đế chăm chút kỹ lưỡng, đôi mắt xanh đại dương thâm sâu xinh đẹp dường như có thể nhìn thấu tâm can người đối diện, chiếc mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng lạnh nhạt mái một vài sợi tóc đen ương bướng rơi rụng trên vầng trán cao càng tôn lên vẻ đẹp đầy lười biếng của hắn. Lại là cảm giác quen thuộc ấy, nhất là khi nhìn vào đôi mắt xanh vô hồn kia lại càng hiện rõ.

"T-Take-michi…." Bật thốt ra suy nghĩ trong đầu nhưng ngay sau đó liền vội vã ngậm miệng.

‘…..’  Hắn không nói gì chỉ đẩy đĩa thịt bò đã được cắt sẵn qua chỗ cậu sau đó chống cằm chỉ tay vào ghế đối diện nhìn cậu.

Nhìn xuống đĩa thịt được cắt ra cẩn thận lại nhìn hắn, Sanzu chỉ im lặng ngồi xuống nhưng vẫn không động vào.

"….xi…"

" Sao vậy? Bạn cũ gặp lại mà trông mày có vẻ câu nệ vậy, Haru " Chặn ngang câu nói của cậu, Takemichi biết rõ cậu đang nghĩ gì nhưng ngày hôm qua khi cứu cậu hắn đã xác định được dù có giấu được lúc này nhưng không thể giấu mãi nên giữa việc tự báo hay đợi người kia nhận ra thì hắn lựa chọn vế trước.

" …. Take….michi..?" Ngây người mất một lúc để tiêu hoá câu nói vừa rồi của hắn, Sanzu lắp bắp

" Ừ..."

Mắt cậu mở lớn trước câu nói của hắn, người kia nói vậy là có ý gì. ‘Hắn là Takemichi? Sao có thể… Người kia…..  Người kia là anh hùng của bọn chúng. Là ánh mặt trời mà bọn hắn tìm kiếm là người cứu rỗi chúng ra khỏi bóng tối nhưng tại sao… Vì sao mà chính hắn mới lại là người rơi vào bóng tối vậy chứ?’  Vô vàn câu hỏi chạy qua đầu cậu trừng lớn mắt như muốn nhìn thủng một lỗ trên người hắn muốn tìm kiếm bóng dáng của Take vui vẻ nhiệt huyết của ngày trước nhưng không thể nhìn ra dù chỉ một chút.

" Nếu mày không ăn nó sẽ nguội mất đó"

Không để cậu hỏi gì, Takemichi cầm nĩa đâm lấy một miếng thịt đút cho cậu

" Cá- ưm….M-Mày…..làm...gì.."

" Ănn đi"  Lại đút thêm một miếng chặt đứng câu nói của cậu, cứ như vậy chỉ cần vừa nuốt xong đã có một miếng thịt đưa tới miệng ngăn cản những câu hỏi của cậu.

Ban đầu Sanzu còn cố gắng đòi lại quyền tự ăn của mình từ tay Take nhưng khi nhìn đến ánh mắt dù chứa đầy ôn nhu cũng như nụ cười trên khoé miệng hắn thì bản năng con mồi của cậu lại vang lên hồi chuông cảnh báo. Vì vậy mà cậu chỉ có thể đỏ mặt ngồi im cố gắng nhai nuốt thật nhanh để thoát khỏi tình cảnh xấu hổ này. Dù vậy thì Sanzu vẫn cảm thấy thời gian trôi càng ngày càng chậm vậy, cuối cùng bữa sáng cũng kết thúc trong sự tiếc nuối của hắn cùng tiếng thở dài nhẹ nhõm của Sanzu.

" ừm… Take-michi…."

" Hửm…"

Nhìn hắn đang thoải mái mà gối đầu trên đùi cậu, Sanzu có chút ngập ngừng khi nhìn vào hình xăm trước ngược hắn.

"…. Mày là ‘Đạo’?"

" Không phải rất rõ ràng sao?"

" Chính là…."

" Mày muốn biết gì" Takemichi đưa tay kéo Sanzu cúi người xuống hôn phớt lên môi cậu liền thả ra sau đó đùa nghịch mái tóc hồng mềm mại để mặc con người nào đó đang đỏ bừng mặt vì bị tập kích bất ngờ.

10 năm không gặp cậu thay đổi thật nhiều. Sanzu trước đây luôn giấu mình trầm lặng đi cùng với đó là chiếc khẩu trang đen che khuất khuôn mặt xinh đẹp. Mái tróc trắng màu bạch kim dài ngang lưng nhiều lúc khiến cậu gặp rắc rối vì bị nhầm là nữ, chỉ là dù có là nam thì với dáng người nhỏ nhắn cùng với khuôn mặt này thì có lẽ vẫn sẽ bị quấy rối như thường ha. Và cũng chính điều này mà khiến mối quan hệ giữa 2 người sát gần hơn khi mà hắn luôn là kẻ bắt gặp và giúp đỡ cậu khỏi đám côn đồ kia.

Sau 10 năm vẫn là hai vết sẹo nơi khoé miệng cùng đôi mắt xanh ngọc xinh đẹp, chỉ là mái tóc từ bạch kim dài đã được cắt ngắn và nhuộm lại thành màu hồng nổi bật. Cởi bỏ vẻ trầm tính trước đây, chiếc khẩu trang cũng đã  bị bỏ lại để lộ rõ khuôn mặt thiên thần phi giới tính, dù là trước kia hay sau này thì vẫn rất xinh đẹp khiến Takemichi không nhịn được mà hôn thêm lần nữa. chỉ là lần này không dừng lại ở môi chạm môi mà là một nụ hôn sâu kiểu pháp đầy ái muội. Lưỡi hắn liếm nhẹ trên bờ môi mềm mại của cậu

" Mở miệng ra" Không còn là lời nói ôn nhu mà nó càng giống sự ra lệnh khiến Sanzu không tự chủ mà nghe lời khẽ hé môi mở đường cho chiếc lưỡi điêu luyện luồn lách vào trong khoang miệng ẩm ướt. Lưỡi hắn đảo quanh từng ngóc ngách bên trong khoang miệng nhỏ hút lấy mật ngọt sau đó liền quấn lấy cái thứ đang cố gắng chạy trốn từ nãy tới giờ mà trêu đùa. Sanzu bị hắn hôn đến khó thở đôi tay cố gắng đẩy người trước mặt ra nhưng sức mạch của hai người như cách biệt một trời một vực vậy, dù có dùng hết sức bình sinh thì Takemichi vẫn không hề di chuyển dù chỉ một chút.

Mất đi dưỡng khí, còn bị kẻ nào đấy còn cố tình trêu đùa những điểm nhạy cảm trên cơ thể Sanzu khiến cậu không thể tập chung. Hai tay bị giữ lấy, nụ hôn đầy dâm dục mang theo nước miếng chảy dài xuống đến cần cổ cùng với khoái cảm bị trêu đùa nơi đầu ngực, bên dưới đũng quần dần phồng lên một cái bọc nhỏ.

" Mày nhạy cảm thật đấy, mới hôn một chút mà mày đã lên rồi sao, Haru"  Buông tha cho đôi môi bị hắn hành hạ đến sưng đỏ cười khẽ nhìn xuống nơi nào đó.

"..…." Hớp lấy từng ngụm không khí mới tràn vào phổi, Sanzu chỉ trừng mắt nhìn hắn mà không trả lời, sau đó cậu liền nhanh chóng đứng dậy nhân lúc Takemichi không để ý đẩy mạnh hắn ra rồi chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Takemichi cũng không phản kháng cười ngả ngớn để mặc cậu chạy đi cho đến khi cách cửa nhà vệ sinh đón lại hắn mới ngừng cười khuôn mặt ngay lập tức trở về vẻ mặt vô cảm, tay phải nâng lên che một nửa bên mắt phải con ngươi đang dần dần sẫm màu chuyển thành màu đen.

\Con mồi ngon thật đấy, phải không Take?\

\Câm miệng\

\Nuôi dưỡng đủ rồi thì ăn thôi\

\....\

\ Biểu cảm của mày tuyệt thật đó\

\Không được đụng tới họ\

\ Chà….ai biết được\
.
.
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net