Chương 14: Hắc Long

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quay trở lại công cuộc dạo chơi khắp nơi của Nara, nói đi dạo cho sang thôi chứ thật ra cô là đang đi mua sắm thức ăn trong một tuần, cùng với mấy món đồ cá nhân để trữ.

Khi đi qua quảng trường Shibuya, Nara thấy Shinichiro cùng với ba thằng con trai đang chụp ảnh ở giữa đường giữa lối.

Cơ mà công nhận dù lâu rồi không thấy mặt thì với cô, quả đầu của Shinichiro vẫn luôn là tâm điểm, nó vẫn xấu đau đớn, dìm nhan sắc tột độ như lần đầu nhìn thấy.

Nhìn cậu ta hào hứng nhận lấy cái máy ảnh từ tay người đi đường, Nara cười nhẹ một cái rồi như nhận ra điều gì đó mà làm mặt liệt.

Dù chả thấy được ánh mắt lúc đó nhưng Nara cảm giác lúc đó mình như mẹ hiền nhìn con vậy, sợ quá sợ quá.

Nhìn lên đèn đường thì thấy nó chỉ còn 60 giây nữa là chuyển sang màu đỏ, Nara đi tới nhóm Shinichiro nhắc về việc đèn sắp chuyển màu.

- Oya, lâu rồi không gặp nhỉ, Shin-chan. Cơ mà giờ bây nên đi lên vỉa hè đấy, sắp đèn đỏ rồi. _ Nara

- Còn cả ba người nữa, định đứng đấy tiếp để đợi xe tông à. _ Nara

Lên được vỉa hè thì Takeomi hỏi Shinichiro đứa con gái trước mặt là ai, đó giờ chưa từng nghe cậu ta nhắc tới bao giờ.

Nara shocku, Shinichiro thế mà không thèm nhắc tới cô với bạn mới, thằng này được lắm, vẫn còn nhớ lời hứa đừng nhắc tới cô khi giao lưu với bất lương khác.

Cơ mà có phải đâu, cậu ta nhắc tới nhiều lắm, chỉ là qua lời kể nghe điêu vãi nồi thì họ hình dung ra một Nara lực điền, trông khá giống con trai.

Chứ không phải Nara có vẻ ngoài nữ tánh với hiền khô như vầy, cơ mà có chỗ họ thấy cậu nói đúng thật, cô ta cao vãi lúa, nhìn cũng phải trên Wakasa, tầm tầm Takeomi.

Biết cậu quên bà cái lời hứa thì Nara bộp một phát vào lưng, tiếng bốp nghe to đấy nhưng Shinichiro thấy nó không đau chút nào, biết cô chỉ là đánh chơi nên cười hề hề một cái.

Nhìn cái mẹt cười ngốc này, Nara thấy ghét quá, nên Nara quẹt chân Shinichiro một phát làm cậu ngã ngửa xuống đất.

Quay sang nhìn ba người còn lại, Nara giới thiệu một chút về mình, cùng với lời "hơi nhấn mạnh chút" là đừng liên lụy cô đến mấy việc không liên quan, không là cô sẽ xử mấy người đầu tiên.

– Mấy người không cần giới thiệu về mình gì đâu, nổi tiếng quá, dù không trong giới bất lương thì tôi cũng có nghe qua rồi. _ Nara

– Imaushi Wakasa, tổng trưởng Liên minh lấp lánh và Arashi Keizo, tổng trưởng Loa Ngu Na Lục, mà giờ thì là thành viên trong bang Shin-chan tạo ra đi. _ Nara

– Còn bây là Takeomi, cái đứa suốt ngày đi theo Shin-chan chứ gì. _ Nara

Mấy lời này của Nara nó bình thường lắm, cơ mà hình như với bạn Imaushi thì không, ổng nghe xong thì đầu nổi cái ngã tư kìa.

Còn bạn Arashi thì cười như được mùa, nói đi nói lại cái tên Liên minh lấp lánh nãy giờ, làm từ một cái ngã tư thành hai cái ngã tư kìa.

Wakasa nhìn về phía tổng trưởng với phó tổng trưởng, dù thấy mỗi lưng thôi nhưng nhìn cả người run rẩy do nín cười thế kia làm anh tức càng thêm tức, mà tức cũng có làm gì được đâu.

Thù này chắc chắn anh sẽ báo.

– Vậy thôi, tạm biệt mấy người nhé, giờ tôi đi về đây. Mà tặng một lời nhắc nhở, nhớ đừng để kẻ thù biết được người thân của mấy người, không ai biết được chuyện gì sẽ sảy ra đâu. Nhưng chắc chắn nó không tốt đẹp gì. _ Nara

Nói xong Nara chạy tọt lên chiếc xe buýt sắp đóng cửa, dù đang vác mấy túi đồ to nhưng chạy nhanh thật.

Ngồi yên vị trên ghế, Nara thả lỏng người nhìn lên trần, nói thì cũng đã nói rồi, may là cậu ta cũng hiểu được ý của cô, có nên nói đúng là Shinichiro không đây.

Trông thì ngáo ngơ nhưng lại rất, rất, chết thật, không biết nên dùng từ cho hợp.

Nên nói, Shinichiro là một thủ lĩnh giỏi nhỉ

– Mà bây giờ thì Hắc Long đã được thành lập rồi thì sự việc làm cho thiên tài kiếm tiền xuất hiện cũng chỉ vài năm nữa là sảy ra.

– Nói thật chứ, có rất nhiều chuyện chỉ có nhóc Michi mới làm được như đêm giáng sinh đó. Sau trận chiến đó mà mâu thuẫn nhà Shiba cũng được giải quyết.

– Thiên tài kiếm tiền không xuất hiện, Hắc Long đời thứ 10 vẫn là Shiba Taiju chứ, hay là một kẻ nào đó, nếu không phải thì mâu thuẫn nhà Shiba giải quyết ra sao đây.

– Cứ tin rằng dù thay đổi thế nào thì sẽ không xấu đi nhưng liệu nó có theo hướng tốt không.

– Chỉ thay đổi điều nhỏ thôi thì tất cả đều có thể thay đổi hết, lúc đó thì kí ức kiếp trước hầu như là vô dụng rồi.

– Cho nên đây là nguyên do mà người đó trong miệng Lan phải đưa người xuyên không từ vũ trụ khác đến đến nơi này ư.

– Rồi vì cái gì lại phải từ vũ trụ khác chứ không phải là ở vũ trụ này.

Aaaaaaaaaa, Lan nói đúng, giúp họ trở nên hạnh phúc thật sự là quá khó khăn, mới nghĩ tới kế hoạch thôi mà đã khó vậy rồi thì khi thực hiện thì làm sao đây.

Nara cứ ngẫm nghĩ như thế mà không nhận ra xe đã tới bến rồi, may là bác tài và cô thân nhau nên nhắc Nara đã tới nơi rồi.

Cầm hết mấy túi đồ lên để xuống xe, trước khi cửa đóng lại thì cô cảm ơn bác tài vì đã nhắc mình rồi chầm chậm đi về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net