Chương 27: Dọn rác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào sáng sớm ngày hôm kìa, Suzuki đã gọi điện cho cả nhóm biết là sau hôm đó thì cậu ta đã đột nhập vào hệ thống camera giám sát ở gần con ngõ đó để xem hai kẻ tình nghi.

Kết quả tìm được thật sự làm cậu rất bất ngờ, không có bất cứ chiếc camera nào ghi lại được hình ảnh của cả hai.

U là trời, thật là ngạc nhiên, ngơ ngác và ngỡ ngàng tới bật ngửa, dù Suzuki đã tốn cả 1 ngày để kiểm tra hết camera ở đất Shibuya này cũng không thể tìm được một góc của một trong hai.

Hệ thống này bá quá, thảo nào Lan nói rằng sẽ tự mình đi giải quyết nó còn bọn này thì sẽ thay đổi mấy chuyện không tốt lắm sảy ra trong nguyên tác.

Kể từ ngày đó thì cũng hơn 1 tuần trôi qua rồi, Hima lặn mất tăm cùng Suzuki, hai người đó vẫn đang tìm kiếm tung tích.

Cả Tatsuyu cũng tham gia vào cuộc tìm kiếm đó luôn, nhưng cách tìm kiếm của cổ là sử dụng mối quan hệ rộng rãi của mình.

Mà công nhận mạng lưới quan hệ rộng thật, cứ làm nghề công tác xã hội là như thế hay chỉ mỗi mình Tatsuyu được thế nhỉ.

Còn Hanei thì mang theo Kisaki rời khỏi Tokyo, chuyển đến Hokkaido sống rồi, mà vậy cũng tốt, phòng ngừa hệ thống đó có thể tẩy não, hoặc thay đổi kí ức.

Bé Kisaki bây giờ đang là con ngoan trò giỏi, lỡ cái hệ thống kia biến trở lại thành bản gốc thì toang quá.

Khi Nara đứt dòng suy nghĩ cũng là lúc rửa xong chồng bát đĩa cuối cùng, cô thở phào một hơi rồi nghĩ về việc tối quá tự dưng lắm "khách" tới thật.

Nhưng may mấy người đó là một nhóm nên là cô trực tiếp chia thành hai bàn rồi làm cho họ lẩu rau củ.

– Mà hôm nay đã là giữa tháng rồi nhỉ, phải chuẩn bị "dụng cụ vệ sinh" để dọn "rác" thôi, để lâu quá tích thành một đống rồi. _ Nara

Nói rồi Nara tháo tạp dề, khăn Tenugui đang đội đầu vắt lên giá và đi vào phòng nghỉ chuẩn bị dụng cụ.

Khi trời chập tối cũng là lúc Nara bắt đầu hành động.

Đầu tiên là những chỗ như hầm hoặc gầm cầu, nơi thường có đám bất lương tụ tập nhất, cũng không có nhiều, chỉ có 9 cái thôi.

Tiếp đó là tới đường đi đến quán, toàn là những con ngõ nhỏ, ngóc ngách.

Mà xem ra hôm nay cô không kiểm tra được mấy cái ngách đó rồi, "rác" ở cái gầm cầu cuối cùng đã nhiều lại còn thối đến xúc phạm mũi, phải tốn nhiều thời gian để dọn lắm.

Cô lấy điện thoại bấm gọi xe cấp cứu, sau đó chuyển sang gọi điện cho cảnh sát.

Đã có một tên chú ý tới Nara đang đứng đối diện chúng, nhưng cô vẫn thản nhiên nói ra địa chỉ và lời cảm ơn tới cảnh sát rồi tắt máy.

Tên cầm đầu đang vui vẻ dạo đầu thì bị cô làm gián đoạn thì tức đến làm mặt vặn vẹo, ra lệnh cho những kẻ còn lại đuổi cô đi.

– Khoảng 30 phút nữa là họ đến rồi, thời gian vừa đủ dùng luôn. _ Nara

Nara áp sát "miếng rác" gần mình nhất, trong lúc nó chưa kịp phản ứng lại thì dí súng điện vào cổ và dùng mức cao nhất, 1 tên.

Cứ nhẹ nhàng dí súng điện vào những chỗ lộ thịt của "rác" thôi.

Chỉ là đến "miếng rác" số 4 và số 5 thì phải dùng thêm nắm đấm, mà lỡ hơi mạnh tay nên số 5 bay hai cái răng cửa rồi.

Mà trong một phút lơ là nên cô quên mất có tên cầm đầu và bị hắn phang một gậy vào đầu.

–... Chị à, chị dừng lại được không, hắn ta mà chết thì chị sẽ bị biến thành người có tội đó.

Cô bé vừa nãy suýt bị tên kia xâm hại đang cố ngăn Nara tiếp tục đấm những cú đấm trời giáng vào mặt hung thủ hại mình, mà giờ mặt hắn máu chảy be bét, bầm dập đến thảm hại.

Sao Nara lại ra tay mạnh như vậy được nhỉ, cô không kiềm chế sao.

Có đó, chỉ là kiềm chế quá lâu nên nhiều lúc lỡ nặng tay quá.

May lời nói của cô bé kia làm Nara tỉnh lại kịp và dừng tay.

Giờ cô mới để ý nãy giờ phía trên của cô bé đang không có một mảnh vải nào che lại, thế là cô liền cởi áo khoác ngoài ra và đắp lên người bé.

Sau đó thì đi đến kiểm tra thằng nhóc bị trói nãy giờ, thằng bé ngất rồi, cơ thể còn có chút lạnh.

Nara tháo hết đống băng dính trên người xong thì nhặt quần áo bị mấy tên kia lột ra rồi đắp lên người.

Xong cô quay lại ôm cô bé và an ủi vài mấy câu, dặn bé cứu thương và cảnh sát sắp đến rồi nên không cần lo lắng rồi đứng dậy định rời khỏi đây.

Cơ mà đi được vài bước thì trở về, lấy bình xịt hơi cay loại đặc biệt xịt hết lên mặt "rác", xịt tới bản thân cũng bị ảnh hưởng bởi nó xong thì mới rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net