Chương 11: Chân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một cuộc giao tranh mãnh liệt giữa cảnh sát và tội phạm xảy ra. Cảnh sát ngày một đông, quần chúng ăn dưa hóng chuyện bên ngoài ngày một nhiều.

- Ah- Con mẹ bọn cảnh sát chúng mày nữa !

Y/n thét lên. Gương mặt quý báu của cô, con mẹ nó có biết cái mặt này được mang đi thi hoa hậu quốc tế không hả ?

Tiếng thét của Y/n là sự khởi đầu cho con bạo loạn. Y/n đâm cảnh sát, dùng súng cảnh sát bắn người, dùng thi thể cảnh sát làm lá chắn. Cứ thế cứ thế, khá được lớp phòng thủ thịt của bên kia.

Kokonoi lại làm ra vẻ rất bình thản. Nả từng viên đạn nhẹ tựa lông hồng.

Y/n sôi máu, ngày càng tiến gần về phía người chính giữa. Định một dao kết liễu hắn, hắn lại bỏ mặt nạ ra.

- Cậu chủ Ran !

- Bất ngờ chưa ?

- Cái quái gì- ?!

Lần lượt bỏ mũ, thế mà lại là do mấy đám người trong nhà và thuộc hạ giả thành cảnh sát.

- Y/n san !!! _ Mikey nhảy chồm về phía em, em cũng quen tay ôm lấy cậu ấy. _ Chị là đỉnh nhất, hehe. Moah !

Mikey hôn nhẹ lên má em một cái. Em chỉ phì cười nhẹ rồi xoa đầu cậu, suy cho vùng Mikey cũng chỉ là cậu trai 17 tuổi, có thêm một đứa em trai cũng không đến nỗi.

Mikey thấy cô còn không phản kháng lại mình, đặc biệt vui vẻ, cười hì hì ôm lấy cô chặt hơn một chút.

- Thể hiện khá đấy. Không làm tôi thất vọng.

Rindou tiến lên xoa đầu em, rồi trực tiếp bỏ qua đi về phòng của mình.

Draken và Sanzu cũng chẳng vó gì để nói cả. Cứ thế tản ra, rồi dần dần, như chưa có cuộc đấu súng nào ở đây cả, chỉ còn em ngồi đối diện trong phòng làm việc của anh ta.

- Hmm... Thú vị. Khá thú vị đấy.

Em ngồi nhìn anh ta tự nói tự trả lời. Anh ta gọi em tới, nhưng lại chỉ bảo em ngồi đó và quan sát anh ta làm việc.

Không xem thì không biết, Ran làm việc như đi nghỉ dưỡng. Em cứ nghĩ anh ta sẽ bày ra bộ mặt của "kẻ phản diện" rồi cứ nhếch mép cười trong im lặng cơ. Ai ngờ đâu, cứ cầm lên một đống giấy tờ đọc đọ vài cái, cái nào hay thì cười cười khen thú vị, cái nào dở lướt mặt được hai cái liền bỏ vào máy nghiền giấy bỏ qua.

Cứ ngồi thế đến ba giờ đồng hồ, ngồi ê hết mông luôn rồi. Cuối cùng anh ta mới có dấu hiệu ngừng lại.

Ran đánh mắt sang về phía đối diện. Ba giờ đồng hồ, ngồi im không nhúc nhích, không có bất kì dấu hiệu nào của việc lấy lòng hắn. Từ đầu đến cuối đều rất im lặng, làm đúng như lời hắn nói, quan sát hắn làm việc.

Ran phì cười, xem ra hầu gái này rất ngoan ngoãn.

- Hinako nhỉ ? Cô từ xó xỉnh nào chui ra thế ? Tôi không nhớ là trước đây tôi có tuyển cô đâu, mặc dù thấy cô khá quen mắt đấy.

- Tôi mới tới đây được ba tháng, trước đó từng làm vũ nữ thoát ý tại I124Q, nhưng vì tranh chấp công việc với đồng nghiệp nên bị nghỉ việc. Có thể cậu chủ từng thấy tôi ở đó.

- Hmm... I124Q... I124Q... A, tôi nhớ rồi. Cô là vợ nhỏ thứ 99 của thằng Sanzu. Haha, nhớ rồi, pft- haha !!

Y/n âm thầm gắn mác kẻ điên cho cậu chủ nhà mình. Tự nhiên nói tới rồi lại cười. Vợ nhỏ thì đã sao ? Cười cái gì ? Vợ nhỏ mà có BMW đi thì Y/n này làm vợ nhỏ 10 người luôn nhá !

- Thế... Em nghĩ thế nào về thằng em trai tôi ?_ Cười đứt hơi, Ran lại quay sang hỏi Y/n một câu một cách bất ngờ.

- Cậu chủ nói người em nào ?

- Tất cả, à, tính luôn cả cái tên có con rồng bên thái dương nữa.

- ...

Toang rồi. Bình thường sếp hỏi câu này là hay chuẩn bị đuổi việc nhân viên đúng không ? Cứu mĩ nữ, mới làm có ba tháng thôi mà !!!

- Sao thế ? Không trả lời được ?

- Thưa cậu chủ... Tất cả... Đều đáng yêu ?

Ừm... Nhiều năm qua cô đọc rất nhiều ngôn tình, anh trai thường thích được khen rằng mình có những người em đáng yêu.

- PFT- HÁ HÁ HÁ !! _ Ran cười đến chảy cả nước mắt _ Đáng yêu ? Em nói xem họ đáng yêu thế nào ?

- Họ giống mấy con mèo vậy. Cậu chủ Rindou giống một loài mèo có tên là russian blue, là một loài mèo có đôi mắt rất đẹp, rất thân thiện. Cậu chủ Sanzu là mèo sphynx, dễ cưng chiều. Cậu chủ Kokonoi là mèo bristish shorthair, một loài mèo quý tộc. Cậu chủ Mikey là mèo scottish, loài mèo này rất hiếu động, rất biết cách lấy lòng chủ nhân của mình. Draken là mèo allerca, chúng rất tuyệt, vì chúng được nhân giống để không gây dị ứng cho con người.

- Nói vậy là em coi cả nhà tôi thành mèo à ?

- Tôi...

- Thế tôi thì sao nào ? Tôi là gì thế hửm, Y/n Hinako ?

- Cậu là chủ nhân của tôi, nguyện trung thành với người.

Bầu không khí bắt đầu trở nên quỷ dị. Trời bắt đầu mưa , sét đánh càng ngày càng nhiều. Biệt thự bị mất điện, những tia sét phía sau cửa sổ cứ đánh lên từng hồi, Ran ngồi đó, ánh sáng của sét phản chiếu lên gương mặt anh, ánh mắt tím sáng lên trong đêm.

Y/n nhìn đến si mê, cô thích nhất mấy thứ lấp lánh. Vừa hay, cậu chủ của cô, có đôi mắt mà cả thiên hạ hiếm thấy.

---------------------

Miko nằm trong phòng hầu gái, xoay qua xoay lại vẫn không thể ngủ.

- Tại sao con ranh con đó vẫn chưa về ?

Cô ta nghĩ trong đầu thật lâu, rồi cuối cùng vẫn không ngủ được, đứng dậy đi dạo quanh biệt thự.

Trời mưa to, tiếng sấm chen lấn tiếng gió hét, từng bước chân của Miko đi xuống tầng cầu thanh lạnh lẽo. Từng khung ảnh, từng cửa kính cô đi ngang qua đều có cảm giác chúng trở nên quỷ dị.

Tay run rẩy cầm đèn pin, Miko bắt đầu hối hận vì quyết định của mình. Sao cô cứ phải mò đi lung tung trong cái đêm mưa to gió lớn thế này chứ ?

Cuối cầu thang, có một cô gái đang lau bình hoa. Vì đứng cùng chiều với cô, nên Miko chỉ thấy bóng lưng của người đó.

Lia đèn pin về phía đó, Miko chậm chậm tiến lại, tay run rẩy đập nhẹ vào vai người con gái đó.

- N... Này...

- Sao thế, chị Miko ?

Người con gái quay lại. Là một cô bé khá đáng yêu, tóc thắt hai bím, mắt to và tròn, môi hơi cong, vừa đáng yêu vừa quyến rũ.

Nhìn thấy trước mắt là người quen, tâm trạng Miko thả lỏng ra không ít, thở hắt ra một hơi dài.

- Cile, em dọa chết chị rồi. Sao khuyu rồi còn làm việc thế ? Còn không mau quay về phòng đi ?

Cile Ise là cô bé nhỏ tuổi nhất, được các cậu chủ nuôi từ bé đến lớn. Trong sáng như một viên ngọc, đã 17 tuổi còn không biết quan hệ tình dục là gì. Cũng là do các cậy chủ tuyệt đối cấm nói cho Cile biết.

Cile chính là cô bé hỏi thăm Y/n vào sáng hôm sau khi làm tình với Draken, cũng là người chạy ra khỏi phòng Kokonoi đêm hôm đó.

- Sao em còn chưa thay đồ đi ngủ ? Dọn dẹp mai dọn cũng được, có gì mai chị nói giúp em vài câu.

- Không được đâu, cậu chủ nói em đợi cậu ấy.

Miko cười nhẹ rồi xoa xoa đầu con bé.

Tâm địa Miko không xấu, chỉ là cô lo sợ rằng bản thân lại trở thành một đứa không có tiếng nói, sẽ bị người ta ức hiếp giống như ngày bé, giống như mẹ của mình. Hôm đó, cô chỉ dọa Y/n vài câu, để biết rằng đừng động vào cô ấy, chứ có động, cô ấy cũng chẳng làm gì đâu.

Nhìn xuống dưới sàn, cứ có thứ gì đó ẩm thấp và lạnh lẽo. Cô lia ánh đèn từ ngoài cửa vào, phát hiện dưới sàn có vô số dấu chân đi bằng đất.

Miko chẹp miệng.

- Chậc- Ai lại đi không lau giày vào thảm vậy.

Cô đưa đèn pin theo phía dấu chân.

Từ từ... Từ từ... Nó kết thúc ngay tại vị trí của Cile đang đứng.

Miko trầm lặng vài giây, dấu chân chỉ đến phía bên dưới Cile là hết, nhưng dưới thân em ấy lại chẳng có gì cả.

Và... Không có cả bàn chân.

*********************

.

.

Tôi muốn bẻ lái nó sang chuyện tâm linh aa:_)

Thân ái nói xem tôi có nên không ? Dạo gần đây mới thấy chủ đề tâm linh khá thú vị.

Nếu là chuyện tâm linh, tôi sẽ ra chap chăm chỉ hơn, tôi hứa đấy các thân ái (* ̄▽ ̄*)

Tất nhiên, vẫn sẽ có tình yêu tung hoa tung hoa:)

Tâm linh thì tâm linh, nhưng vẫn có H chứ :))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net