Chap 6 : Một ngày rắc rối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Y/n :" Anh đi sau tôi làm gì?" * Khó chịu*

Draken:" Anh đi lấy dưa hấu "

Y/n: " Hể!!"

Draken:" Đây, tới nơi rồi" * gã dừng chân mà chỉ lại tay vào ngôi nhà của bạn*

Đúng thật là mẹ bạn bán dưa hấu. Nhưng không hiểu sao nhiều chỗ bán dưa lắm cơ mà. Lại mua trúng dưa hấu nhà bạn. Cạn lời nên bạn đành mời gã vào nhà. Nhà bạn hôm nay có vẻ đông đủ sớm hơn mọi ngày.

Y/n: " Con về rồi đây" * dẫn gã vào phòng khách *

Đột nhiên bạn đứng khựng người lại, vì phát hiện người quen ngồi trong phòng khách với mẹ bạn và Pin.

Takemichi:" Draken. Sao lại ở đây? "

Draken:" Tao đi qua cô lấy dưa hấu. Câu đó tao hỏi mày mới đúng. Ah...Quên nữa. Thất lễ quá. Con chào cô " * cúi chào mẹ bạn *

Mẹ:" Đừng khách sáo, con ngồi đi" * mời nước, dưa hấu*

Y/n:" Pin, sao cậu ta qua nhà mình vậy ?"* lại ngồi gần Pin hỏi nhỏ*

Pin:" Em thấy anh ta mang ít quà, nghe nói thoáng qua việc đại diện ai qua cảm ơn vì cứu anh Draken gì ấy thôi chị" * nói nhỏ*

Mẹ:" Y/n con ở tiếp khách dùm mẹ nhá. Mẹ đưa Pin đi học thêm cái. Draken, con đợi cô tí nhá. Con qua sớm quá cô chưa kịp lấy dưa" * vừa nói xong liền đi vội*

Draken:" Lỗi con, phiền cô quá "

Bạn chỉ bất ngờ nhìn mẹ vì mới đi làm về, còn chưa được đi tắm nữa, mà phải bị bắt tiếp khách.

Y/n:" Để tôi vào bếp cắt thêm dưa, các anh cứ tự nhiên"

Phía bên phòng khách

Takemichi:" Draken, tao đang nghĩ... về việc thành lập Manji Tokyo đời 2. Bởi vì với sức 1 mình tao sẽ không giúp Mikey quay lại được" * mặt nghiêm trọng, nhìn xuống phần tay đan xem vào nhau *

Draken:" Không được. Mày nên nhớ ta đã thất bại rồi. Bây giờ, chả ai đủ sức ngăn Mikey lại cả. Mọi người cũng có việc riêng, hạnh phúc riêng của họ. Còn đường của Mikey là do nó chọn. " * ngã người ra sau tựa ghế, ngước mặt nhìn lên trần nhà, ánh mắt đâm chiêu*

Takemichi:" Tao biết chứ. Nhưng mà... ở tương lai, chính Mikey đã nói câu " giúp tao với " với tao. Mikey chính là người hi sinh để ta có cuộc sống tốt đẹp của 12 năm sau. Dù gì tao cũng có lợi thế hơn là coi được trước tương lai ngắn. Nên là tao muốn... -"

Draken:" !!!.Tao biết rồi. Vậy thì tao sẽ là cánh tay trái đắc lực của mày. Bởi vì tao cũng quí Mikey. Tao quí cả cách nó ôm tồn mà xử lý mọi việc. " * cắt ngang lời Takemichi, cười*

Takemichi nghe lời nói từ Draken khiến gã vui như vỡ òa. 2 tay gã ôm đan xem bấu chặt vào nhau mà gương mặt như muốn sắp khóc. Draken thấy anh bạn mình như vậy cũng vỗ vai vài cái mà ghẹo" Anh hùng mít ướt quá ". Cuộc nói chuyện cũng vừa dứt là bạn cũng vừa bước ra cầm đĩa dưa hấu đã cắt sẵn trên tay.

Y/n:" Anou... Khăn giấy đây " * đặt dưa trên bàn, tay còn lại đưa khăn cho Takemichi*

Takemichi:" À... Cảm ơn em"

Y/n:" Xin lỗi, anh có thể coi trước tương lai được sao?"

Takemichi, Draken:" HẢ!!!" * bất ngờ nhìn bạn*

Y/n:" Dạ? Bộ em nói gì sai sao?"

Takemichi:" Sao em lại nói vậy? Ý anh là... " * chảy mồ hôi, tay bâng quơ lung tung*

Draken:" Mày cứ như vậy thì có nước lộ thôi. Haizzz" * ngồi nhìn Takemichi mà chán chường*

Y/n: " Em nghe 2 anh nói chuyện vọng vào tận trong bếp.Em nghĩ 2 anh ..." * sợ hãi nhưng cố trấn an bản thân* " mắc bệnh tâm thần. Mình nên gọi cấp cứu"

Takemichi như đứng hình, Draken thì cười trừ mà ngẫm" chắc có lẽ Takemichi bức xúc quá nên nói chuyện hơi lớn, con bé nghe luôn cũng phải". Cả căn phòng 3 người đang ngồi như chìm vào im lặng. Bạn cố giả vờ như cho qua chuyện này, mà rời khỏi bàn để đi lấy điện thoại di động gọi cấp cứu. Nhưng bạn bị bàn tay của ai đó nắm lại. Là Draken.

Draken:" Em có thể giữ bí mật dùm tụi anh chứ" * nhìn bạn *

Y/n :" À... Vâng tất nhiên rồi ạ. Chuyện riêng của tụi anh mà. Ahaha.." * run * " Trước tiên trấn an bệnh nhân đã, nhưng mà ổng sợ quá. Lỡ làm bậy thì sao"

Draken:" Nhìn em có vẻ đang nói dối đúng không. Ánh mắt em hiện rõ điều đó" * rút ngắn khoảng cách*

Bạn đành nhắm tịt mắt quay qua hướng khác để tránh phải đối mặt với gã. Gã được nước lấn tới.

Takemichi:" Draken, mày đang làm em ấy sợ đấy. Chuyện này để tao khuyên cho" * nắm vai Draken*

Draken:" Ưm , coi như lần này cũng như lần cuối. Tao đi ra ngoài có tí việc"

Y/n:" Chả lẽ họ định thủ tiêu mình." * sợ, không dám manh động*

Draken buông tay bạn và rời đi. Để lại 2 người nói chuyện riêng. Cậu kể hết tất cả cho bạn nghe từ a tới z. Cậu chỉ mong bạn sẽ đồng cảm mà giữ thật kín bí mật này. Cậu không muốn bất cứ ai khác phải liên lụy thêm nữa. Kết thúc câu chuyện, bạn nửa tỉnh nửa mơ về câu chuyện của gã. Nhưng nhìn từ hành động, lời nói và đặc biệt là ánh mắt kia. Bạn không dám từ chối, và có sự đồng cảm về cảm xúc của người tên là Sano Manjiro trong câu chuyện kia. Tuy thật khó nói, nhưng bạn cũng quyết định giữ kín việc này.

Mitsuya:" Quao... chúng ta thêm một đồng minh nhỏ nữa sao. " * cười, khoác tay còn lại lên vai bạn*

Y/n:" Ah...Gì vậy nè. Có quen biết gì đâu mà..." * ngượng, cứng người*

Mitsuya tay cầm bị dưa hấu, từ khi nào đã bước vào phòng khách, theo sao đó là Draken, Chifuyu.

Chifuyu:" Draken, nói hết cho tụi tao nghe rồi. Về kế hoạch của mày. Thật khó tin lại có ngày này" * Nhìn bạn*

Takemichi:" Chưa gì tụi bây chốt cho em ấy vô nhóm luôn rồi. " * bất ngờ*

Draken thở dài chán chường cái nhóm của mình " tụi bây toàn ăn hớt tay trên không , thật là ".

Nhận dưa xong. Cả đám cũng chào tạm biệt mà đi về. Bạn thở dài mệt mỏi, ngã thẳng vào giường mà ưỡn người thư giãn. Đưa mắt nhìn tấm vé có màu tím nhạt trên tay. Bốn góc được điểm hình những đóa hoa lưu ly trắng. Khiến cho vé được tô thêm phần sang trọng.

"Giải thưởng tân binh thời trang Nhật Bản"

Đánh mắt lên nhìn trần nhà mà tự hỏi lại bản thân. Không hiểu vì lí do gì mà phải bị cuốn vô chuyện này chứ. Càng nghĩ về câu chuyện vừa rồi, khiến đầu bạn càng rối bời. Thứ bạn muốn bây giờ là đánh một giấc, chả buồn đi tắm hay ăn tối gì nữa.

Ting tong, ting tong. ( Tiếng chuông nhà)

Bạn khó chịu, quấn chăn chặt hơn qua đầu để lấn áp phần âm thanh đấy. Miệng thầm mong rằng thứ kêu in ỏi kia kết thúc sớm.

3 phút đã trôi qua, tiếng chuông vẫn còn kêu không hồi dứt. Cộng thêm tiếng chuông điện thoại kêu bên gối. Bất lực bạn chồm người dậy nghe điện thoại, miệng thì vừa hô mẹ hay em trai ra mở cửa.

Y/n:" Alo... Cho hỏi số này của ai vậy ạ?" * tay dụi mắt* " 12 giờ khuya, muộn vậy rồi sao? "

???:" Em xuống mở cửa cho tụi anh với, lạnh chết anh rồi nè. "

Y/n:" Ai vậy ạ? " * thắc mắc, chạy xuống mở hé cửa nhìn ra"

Một bàn tay to của ai đó bất ngờ cầm chắc tay cầm của cửa mà đẩy cánh cửa rộng ra.

Ran:" Yo...Chào bé con" * khoác vai Rin cười tươi, nhìn bạn*

Rin:"Anh cứ tưởng em không nghe máy nữa chứ" * Tay đang cầm điện thoại. Tay kia vẫn cầm cánh cửa mở một cách nhẹ nhàng vì không muốn làm bạn bị thương*

Y/n:" Làm ơn, tha cho tui một ngày bình yên" * khóc thầm T.T*

________________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net