[ Baji Keisuke ] - Zero

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     8 giờ sáng, Baji đến rạp chiếu phim và chọn một bộ phim đã lâu năm chiếu lại. Bộ phim vừa cũ cùng với thới gian xem là sáng sớm khiến cho rạp phim vắng tanh. Cảm tưởng như Baji đã bao cả rạp với vài đồng bạc. Dù đã xem bộ phim này cũng như đã nắm rõ từng chi tiết của phim thì anh vẫn chọn bộ phim này, anh vẫn ngồi xem hết từ đầu đến cuối không rời đi dù chỉ một chút. Và đến khi bộ phim hoàn toàn kết thúc, những dòng giới thiệu cuối cùng được chiếu và cả phòng chiều chìm vào bóng tối thì Baji mới đứng dậy và tiếp tục hoạt động tiếp theo trong ngày

     Baji bước đến cổng trường của mình, hôm nay anh có bài kiểm tra thử cho những gì đã học suốt một học kỳ vừa qua. Những loại thuốc bằng tiếng anh thật sự rất khó nhớ với kẻ học dốt ngoại ngữ như Baji khiến anh nhớ lại hồi xưa cô bạn cùng lớp, lớp mà anh bị đúp xuống thường xuyên học chung với anh môn này. Lúc đó không hiểu sao dù nhìn không hiểu nhưng Baji vẫn có hứng thú học hơn bây giờ. Chắc anh phải kiếm ai đó học chung để bản thân thêm hứng thú học thôi

     Vì là thi thử trên máy nên ngay khi Baji nộp bài anh đã có được điểm cũng như đáp án luôn. Kết quả khiến anh có chút thất vọng bởi với điểm này thì tính sơ sơ là anh trượt môn này là cái chắc. Nhớ lại hồi xưa bị đúp mẹ đã buồn ra sao khiến lòng Baji có chút nặng trĩu. Cũng may đây là thi thử chứ thi thật chắc Baji sẽ cực buồn đấy. Kiểm tra đáp án và ghi chú lại những câu bị sai, anh đi tìm thêm tài liệu cũng như viết lại những gì bản thân chưa hiểu cũng như chưa nhớ

     Sau đó, Baji đi đến một quán cafe và nhấp nháp một ly nóng hổi và tận hưởng bản nhạc được phát. Chiếc máy phát nhạc tuổi đời ngang với Baji vẫn chạy êm dù chiếc máy cũng đã làm việc được 20 năm. Nếu là những chiếc máy khác chắc được mấy năm là hỏng lên hỏng xuống mấy lần rồi

     Khi cốc cafe cạn thì Baji cũng đứng dậy thanh toán và làm công việc tiếp theo trong ngày là đi mua hoa. Anh đến tiệm hoa, cẩn thận chọn từng bông hoa rồi đưa cho nhân viên và quan sát họ gói nó lại thành bó thật đẹp. Anh không thích hoa bởi nó đẹp những thật dễ bị vùi dập. Nhưng bởi người đó thích nên Baji cũng có góc nhìn khác về nó và thích nó.

     Công việc tiếp theo của Baji trong ngày là đi ăn. Nguyên cả buổi sáng Baji đã chạy đi chạy lại khắp nơi nên anh cũng đã cảm thấy đói rồi. Baji đến một quán ăn và gọi một suất cho bản thân ăn tại quán và một suất mang về. Món ăn rất ngon. Trước giờ vẫn luôn vậy. Nghe theo gợi ý của cô ấy quả là đúng đắn với Baji khi được thưởng thức bữa ăn ngon như thế này khi trải qua nửa ngày bận rộn

     Kết thúc bữa trưa, Baji đến tiệm thú cưng của Chifuyu chơi với mèo một chút rồi lại tiếp tục công việc của mình. Buổi chiều bắt đầu bằng việc đi gắp gấu bông. Baji phải mất cả tiếng mới gặp được một con 20 cm. Có hoa, có gấu có một suất ăn rồi vậy nên việc tiếp theo anh đi mua một suất socola. Quán socola rất đông khách. Baji xếp hàng mất hai tiếng đừng chờ đợi mới có thể mua một hộp socola nổi tiếng ngon này. Dù đợi hơi lâu nhưng còn hơn là hết hàng và đi mua cửa hàng khách khác

     Nhiệm vụ cuối cùng ngày hôm nay của Baji là đi mua một ít đồ uống và nó nhanh chóng được hoàn thành. Anh cũng tiện thể mua thêm một chai cồn và hộp diêm bởi lát nữa anh có chuyện cần làm. Khi đã có những thứ bản thân: vé xem phim, một suất ăn, hoa, gấu, socola và đồ uống thì Baji vào trong một toà nhà rồi ấn thang lên tầng cao nhất

     Sân thượng của toà nhà không một bóng người khiến Baji rất thoải mái. Anh chọn một góc ngồi, sắp xếp những thứ đó cẩn thận ngay ngắn xung quanh mình và bắt đầu chờ. Nhưng việc chờ đợi này tưởng dễ hoá ra lại khó nhất bởi ngồi một lúc Baji đã ngồi ngủ gục tại đó. Dạo này anh cũng hơi mệt và thiếu ngủ nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say

...

     Trong mơ Baji đã được quay lại thời đi học. Khoảng thời gian này thực sự rất vui. Đi học thì có cô bạn cùng lớp giúp đỡ, đi đánh nhau, đi chơi thật là vô lo vô nghĩ. Dù đợt đó học hành có hơi bết bát nhưng cũng không khiến Baji đau đầu như thế này. Giấc mơ này giống như là ký ức hơn khi anh có thể nghe thấy giọng nói của cô bạn cùng lớp:

   " Baji-san, cậu ôn bài chưa. Sắp thi anh rồi đó "

   " Chịu phó mặc cho trời đi "

   " Nhưng mà cậu không qua trung bình là căng lắm đấy "

   " Tí đi chơi không Y/n? "

   " Đi "

     Giấc mơ nhanh chóng chuyển cảnh sang một ngày đầy gió trên một toà nhà cao tầng khi về đêm bởi giấc ngủ của anh có chút gián đoạn. Ngày hôm đó, Y/n nói cô ấy muốn đi ngắm sao nhưng mà đi muộn thì sợ nguy hiểm nên rủ Baji đi cùng. Dù sao thì cũng là bạn bè nên anh cũng đồng ý. Khi lên đến nơi thì cô đã ở trên đó với một túi bia lạnh và đồ ăn vặt. Y/n nói đây là lần đầu tiên cô ngắm sao và uống bia

   " Nếu là lần đầu tiên uống thì uống ít thôi "

   " Nhưng mà nếu uống ít thì còn gì vui nữa "

     Và Baji thực sự đã mủi lòng và cho Y/n uống cho đến khi thấy cô hơi say thì mới ngăn lại. Nhưng cô có vẻ cảnh giác khi đứng dậy để anh không lấy lon bia từ tay cô. Người Y/n dựa vào ban công khiến Baji cũng hơi lo lắng mà đứng cạnh. Dù thành ban công có cao thì nói vẫn rất nguy hiểm với một người say

   " Gió to thật đấy. Mát quá đi "

   " Lạnh chứ mát cái gì. Cẩn thận trúng gió đấy "

     Y/n vẫn tiếp tục nốc bia và ngắm nhìn bầu trời cũng như đường phố vắng tanh kia. Cô định xoay người đi lấy thêm lon bia nữa nhưng trời bỗng nhiên nổi gió lớn như muốn đẩy ngã cô từ phía sau lưng khiến một kẻ vốn đã ngà ngà say như Y/n tí thì ngã nếu không phải Baji phản xạ nhanh tóm lấy cổ áo cô rồi kéo cho cô đứng thẳng dậy

   " Đi đứng cho cẩn thận chứ. Uống cho lắm vào "

     Y/n đứng trước Baji mặt buồn thiu vì vừa bị trách mắng, đúng là bia rượu làm con người ta trở lên lạ lắm. Baji cũng thấy hơi có lỗi nên mở nói một câu mà cả đời cảm thấy hối hận tột cùng:

   " Tớ xin lỗi. Cậu muốn làm gì thì làm. Nếu muốn uống thêm bia thì cứ uống đi "

     Y/n nghe chữ được chữ không, nghe được câu có lợi nhất cho bản thân: ' Muốn làm gì thì làm ' nên cô ôm lấy Baji khiến anh hoang mang. Cả cơ thể anh cừng đờ hai tay có như không khi chả biết nên làm gì hay đặt tay ở đâu, mặt thì thể hiện rõ sự lúng túng. Lúc này anh chỉ có thể mặc cho Y/n lẩm bẩm khen lấy khen để

   " Tớ tưởng cậu cười thì nhìn trông như ánh dương thôi nhưng mà ôm cũng ấm như thế này thích thật đấy "

     Baji thực sự rất bối rối khi được một cô gái ôm đã vậy còn là một cô gái cùng lớp nữa. Anh thực sự không biết sau này sẽ phải gặp mặt nói chuyện trên lớp như thế nào sau cái ôm này nữa

   " Tớ luôn thắc mắc nếu được ôm cậu thì có thích hơn khi thấy cậu cười không nhưng hoá ra là tớ thích hết cả hai "

     Baji lúc này chỉ muốn hét lên cho thoải nỗi lòng thôi. Đây là tỏ tình rồi còn gì nữa. Nhưng sau cùng thì anh cũng đành chịu. Người ta say thì có thể làm gì chứ. Ngay từ ban đầu là lỗi của anh vì đã đồng ý cho Y/n uống bia. Bàn tay anh đặt trên lưng cô vỗ vỗ vài cái nhưng hành động của anh lại khiến cô ngủ luôn khiến anh cạn lời khi người say đứng cũng ngủ được

...

     Lúc này gió bắt đầu lớn lên và cơn lạnh khiến Baji tỉnh giấc. Mở điện thoại lên xem giờ, anh thấy cũng đã đến giờ. Anh mở suất ăn mà mình đã mua trước đó và dùng chung với đồ uống. Kết thúc bữa ăn, anh bắt đầu định tiếp đến với món socola nhưng anh chưa bao giờ có thể làm được. Mới đầu là nhìn hộp socola đã bỏ cuộc rồi những lần sau đó là mở nó rồi nhìn chằm chằm. Hôm nay là cố gắng ăn nó. Baji cứ nhìn chằm chằm viên kẹo socola ngon lành trong hộp. Tay anh run run cố gắng cầm lấy viên kẹo nhưng rồi lại không thể bỏ nó vào miệng. Không chỉ tay cầm viên kẹo mà cả người Baji cũng run rẩy theo

     Một Baji đang từng đánh bại vô số người giờ đây lại yếu ớt đến mức này

     Baji cuối cùng cũng cho được viên socola vào miệng. Nhưng sau đó anh đóng hộp socola lại. Anh co một chân lại, gục đầu vào đầu gối phải còn tay trái ôm lấy vết sẹo của mình và anh bắt đầu khóc. Đúng vậy, Baji đã khóc, nước mắt đã lăn dài trên má anh vào ngày này hằng năm. Trong miệng anh luôn lẩm bẩm một câu rằng đó là lỗi của anh. Đó thực sự không phải lỗi của Baji nhưng anh vẫn luôn oán trách bản thân mình

...

   " Nhớ đến đấy nhé "

   " Ừ. Thì đương nhiên rồi. Nhưng khi say tớ làm gì căng lắm à mà mặt cậu nghiêm túc thế? "

   " Hôm đấy sẽ biết "

   " Đồ lạnh lùng "

     Baji đã hẹn rằng ngày 1 tháng 11 sẽ gặp Y/n tại sân thượng đó. Anh muốn nói lại những gì cô đã làm cũng như muốn nói ra tình cảm của bạn thân. Nhưng mà nhát đâm đó thực sự rất chí mạng. Baji đã nghĩ bản thân mình sẽ chết và thậm chí đã nói lời trăng trối. Nhưng khi tỉnh lại thì bản thân vẫn còn sống chỉ là đã nằm viện qua cả sinh nhật mình. Nằm trong viện vài hôm, anh đã cố gắng họi điện cho Y/n nhưng cô không nghe máy cũng như không đến thăm khiến anh cảm thấy vừa buồn vừa có lỗi vì đã cho cô leo cây

     Ngày Baji đi học lại cũng đã hai tuần trôi qua, anh chỉ thấy trên bàn Y/n đặt  một bông hoa cúc. Và điều này có nghĩa cô ấy đã chết. Nó khiến cho anh rất sốc bèn chạy đi tìm giáo viên để có thể biết được chuyện gì đã xảy ra. Nhưng giáo viên cũng chỉ biết rằng nhà Y/n bảo tử với trường

   " Cái đó cô không chắc nhưng mấy bạn khác bảo cô bé gặp tai nạn "

   " Em cảm ơn cô ạ "

     Vì muốn biết rõ hơn nên Baji đã cúp học ngày hôm đó để đến nhà Y/n để có thể biết được. Anh nhanh chóng đến trước cửa nhà Y/n, hơi thở gấp gáp vì chạy đến đây nhanh nhất có thể. Cơn đau từ vết thường cùng cơn quặn thắt trong lòng khiến mặt anh trắng bệch còn người thì đổ đầy mồ hôi. Tay anh chần chừ không biết bản thân có nên bấm chuông không. Thu hết can đảm Baji cuối cùng khiến chuông nhà vang lên. Một người phụ nữ tiều tuỵ, gương mặt tỏ rõ sự buồn rầu

   " Cho cháu hỏi, đây có phải nhà Y/n không ạ? "

   " Có chuyện gì vậy? "

   " Cháu là bạn cùng lớp của cậu ấy. Lúc cậu ấy xảy ra chuyện cháu đang ở viện nên chưa đến "

   " Nếu vậy thì cháu vào đi. Nhưng đến sáng sớm như vậy hẳn cháu quan tâm con bé lắm "

     Baji bước vào nhà nhờ lời mời. Đôi chân bước chân cùng với sự đau đớn trong lòng nhưng anh vẫn cố nén lại nước mắt. Anh thực sự rất căng thẳng khi ngồi trước mặt mẹ Y/n. Anh toàn cúi đầu không dám ngẩng mặt lên nhìn người trước mặt. Nếu bình thường người ta sẽ nghĩ rằng là một buổi ra mắt nhưng sự u uất của của bầu khí lại không nói lên điều đó

   " Cháu cố thể hỏi cô vì sao cậu ấy lại ra đi không ạ? "

   " Halloween... Con bé nói sẽ đi mua quà sinh nhật cho bạn... Nhưng đến tầm trưa bệnh viện gọi đến... Họ bảo con bé được đưa vào viện... Bác sĩ nói con bé bị chấn thương não nặng dẫn đến chết não... "

   " Kể cả vậy thì vẫn có thể duy trì sự sống mà cô "

     Mẹ Y/n chỉ trầm ngâm nhìn đi hướng khác vì không muốn Baji nhìn thấy gương mặt mình nữa. Phải một lúc mẹ Y/n mới lên tiếng nói tiếp:

   " Thay vì để con bé nằm đó như một cái xác, một cái cây thì cô... Đã khiến một vài người có thêm hy vọng sống, một người mẹ, một người con. Những người mà cô không biết... Dù sao thì... Như thế cũng tốt hơn mà... "

     Baji biết như thế đồng nghĩa với việc mẹ Y/n đã đồng ý gián tiếp kết thúc sinh mạng Y/n. Đó hẳn là lựa chọn rất khó khăn bởi chả ai muốn đứa con của mình ra đi cả. Nhưng cô ấy hẳn đã rất can đảm và vô cùng đau khổ khi đưa ra quyết định đó. Cả bầu không khí chìm trong im lặng, bí bách và u buồn. Baji hỏi xin tên bệnh viện cũng như nơi chôn cất của Y/n. Anh muốn đến đó muốn đến tận nơi thăm cô cũng muốn xem những người đã có thêm cơ hội sống kia nhưng mẹ Y/n hoàn toàn không biết bởi đây là thông tin mật. Sau khi có được những gì bản thân muốn là tên bênh viện và nơi đặt mộ của Y/n thì Baji xin phép rời đi

     Ngay khi cánh cửa đóng lại, Baji đã không còn muốn nén những cảm xúc của mình lại nữa. Anh đưa một tay lên che mắt để không ai thấy anh đang khóc một tay ôm lấy chống vào tường. Như thế này nếu có ai nhìn thấy thì sẽ không ai nghĩ anh khóc họ sẽ chỉ nghĩ rằng Baji vẫn mệt sau vết thương thôi

...

     Đã được 5 năm từ ngày đó, Halloween năm nay mọi người vui vẻ tụ tập tại Shibuya nhưng chỉ mình Baji ngồi đây buồn tủi và khóc trên sân thượng này. Nếu không phải vì anh hẹn Y/n, nếu không phải vì sinh nhật của anh, nếu ngay từ đầu bản thân anh ôm lấy cô ấy thay vì những cái vỗ về đó thì mọi chuyện có khác không? Chắc chắn là có. Nhưng cuộc đời không giống một ván bài hay trò kéo búa bao mà có thể dự đoán được kết quả. Nó chỉ đơn giản như một con người thích gì làm đấy. Quật chúng ta như chó hoặc nâng ta như trứng đều tuỳ hứng

     Baji mở điện thoại mình ra, tìm trong danh bạ điện thoại của mình từ ' cà rốt ', đó là biệt danh anh đặt cho Y/n. Nhớ hồi đó một giáo viên tiếng anh đã bảo người mình thích là ' crush ' nhưng Baji không biết viết ra như thế nào nên anh đã gọi Y/n là ' cà rốt '. Anh vốn đã thích cô từ trước khi cô tỏ tình nhưng không nói. Dù sao thì cuộc sống của anh cũng khác với Y/n. Nó mạo hiểm hơn cũng như đánh sợ hơn rất nhiều vậy nên tốt nhất là không nói nhưng giờ đó lại là điều mà Baji hối tiếc nhất. Anh hối hận vì không nói, hồi hận vì đã ngỏ lời hẹn không đúng lúc đúng chỗ. Lại càng hối hận vì bản thân đang sống dựa trên mạng sống của Y/n mà lại chẳng thể sống tốt nhất có thể

     Nhưng rồi Baji cũng phải bình tâm lại. Anh đâu thể khóc lóc hoài được. Nếu được trao cho cơ hội sống tiếp thì anh buộc phải sống tiếp thôi. Anh còn người mẹ ở nhà luôn yêu thương anh, còn trách nhiệm quan tâm mẹ Y/n nữa. Cũng phải hoàn thành những điều mà Y/n muốn làm nữa

     Tin nhắn từ số của Y/n gửi đến cho Baji. Mọi năm nó vẫn được gửi đi từ số của Y/n chỉ một câu duy nhất: ' Đừng làm gì dại dột nhé '. Baji nở một nụ cười nhẹ rồi lau đi nước mắt đọng lại nơi khoé mắt. Con gấu bông, hoa, vé xem phim và socola còn lại cũng bị anh lấy chai cồn vừa rồi mua ra đổ hết lên rồi dùng diêm đốt sạch đống đồ. Ngọn lửa bùng lên sáng một góc chung cư, những món đồ cháy và dần dần biến thành tro. Gió lớn khiến lửa càng lớn, tro cũng cũng theo đó mà bay đi. Dù trên người còn ám tàn tro thì cũng chả sao cả bởi Y/n cũng hoá tro bụi nên những tàn tro cũng chả là gì nếu nó bám trên người anh cả. Thậm chí Baji còn ngầm cho rằng đó là Y/n đang ôm lấy anh. Anh cũng mong trái tim của bản thân ôm lấy lắm. Nhưng ở nơi lồng ngực đó chỉ có một trái tim duy trì sự sống chứ không phải trái tim chứa đựng cảm xúc của anh. Nó cũng đã tan theo tro bụi từ ngày hôm đó rồi

     Baji nhìn đống đồ hoá thành tro và hoà vào với gió bay đi khiến anh lòng anh cũng vơi bớt đi nỗi buồn. Nhớ lại hôm đó, mẹ Y/n nói đã thả một nửa tro của Y/n từ nơi cao cho gió thổi bay đi tứ phía còn nửa còn lại thả về biển. Như vậy thì ít nhất Y/n sẽ được ngao du đây đó theo gió theo biển mà đi

Baji cũng đã đến bệnh viện mà Y/n được đưa đến chữa trị lần cuối cùng. Nó khá gần bệnh viện anh nằm chỉ cách nhau có một khu phố. Baji có đến xin xem nhưng mà các y, bác sĩ đương nhiên đều không cho. Thế nên dù cảm thấy có lỗi nhưng anh đã nhờ mấy người bạn của mình đánh lạc hướng và trộm thành công danh sách hiến tạng. Mọi thứ vẫn rất bình thường cho đến khi anh lật sang trang thì thấy có tên của bản thân và người hiến tạng cho là Y/n

     Lúc đó Baji như một cỗ máy ngừng hoạt động đến hơi thở cũng không có

Cảm tưởng như biến thành một cái xác

     Ngay khi cơn sốc qua đi, Baji ngay lập tức chuyển sang trạng thái không chấp nhận sự thật. Anh không cẩn thận dóng hàng cho thật ký hy vọng bản thân đã nhìn nhầm. Nhưng dù có dùng đến cả thước kẻ thì đó vẫn là sự thật. Tất cả những cảm xúc tiêu cực của Baji như biến thành những cánh tay kéo anh xuống một vực sâu thăm thẳm. Và anh cũng chả muốn thoát ra trong một khoảng thời gian dài cho đến khi bản thân suy nghĩ bắt đầu thông suốt

     Nếu đã có cơ hội sống tiếp thì anh nên hoàn thành những việc mà Y/n muốn làm cũng sẽ thay cô chăm sóc gia đình Y/n. Cô muốn làm bác sĩ thú y bởi cô muốn làm bác sĩ còn chọn thú y bởi Baji muốn mở một cửa hàng thú cưng. Cô muốn cùng anh đi xem phim, đi gắp thú, đi chơi, đi ăn, cùng nhau ăn socola vào ngày lễ tình nhân và được tặng hoa. Anh đã phải rất tốn công tốn sức bởi Y/n thường hay viết mấy cái mình muốn làm ra bất kỳ cuốn vở nào hay cuốn sách nào mà cô đang tiện cầm lấy.Nhưng cũng vì vậy anh biết nhiều thứ hơn về cô cũng như biết thêm về tình cảm của cô dành cho mình. Thậm chí còn thấy mấy hình vẽ linh tinh của cô

     Nhưng giờ có hối hận cũng đã muộn. Baji giờ phải sống tiếp mà thôi

wǒ chuī guò nǐ chuī guò de wǎn fēng
nà wǒ·men suàn bù suàn xiāng yōng

kě rú mèng chū xǐng bān de liǎngshǒu kōng kōng
xīn yě kōng
~Trích: Thời không sai lệch~

➖➖➖➖➖➖➖➖➖➖➖➖➖➖➖➖➖
Chap này mình viết hơi dài cũng như có thể hơi hỗn loạn mạch truyện và không được hay cho lắm. Chap này mình ấp ủ từng rất lâu nên cốt truyện cũng đã quên và phải sửa đổi nhiều đi nên mong các bạn thông cảm


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net