Sư Xử - Họa Tấm Chân Tình.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Họa Tấm Chân Tình

Sư Tử nam
Xử Nữ nữ

Tiết trời trở lạnh. Thiếu Soái Vãn Sư Tử cầm bức tranh đi trên làn đường trống vắng không có một
bóng người. Tuyết bắt đầu rơi, dự là sẽ có cơn bão tuyết, phủ màu áo mới cho Tuyền Châu. Hắn ghé vào một đường hầm trong hẻm nhỏ. Bên trong tối đen như mực, nhưng vì rõ đường đi nên hắn dễ dàng lưu thông không trở ngại.

Hắn bật ngọn đèn dầu. Mùi cũ kĩ của gian phòng tràn ngập, xông thẳng vào khứu giác. Hắn vội cởi chiếc áo choàng trên người xuống và rồi đặt bức tranh lên mặt bàn.

"Khụ..."

Hắn ho vài cái liên tục, có vết đo đỏ như máu. Mà đích thị thì chính là máu. Hắn ho ra máu. Nhưng hắn không mảy may quan tâm tới điều đó. Thứ hắn thật sự chú tâm là bức tranh nọ, một bức tranh về nàng, về cô ca kỹ nổi tiếng lúc bấy giờ ở Tuyền Châu. Nàng mang vẻ khuynh quốc khuynh thành, hoa gặp hoa nở, người gặp người yêu.

Vãn Sư Tử cũng như những nam nhân khác. Hắn là kẻ si tình mê đắm duy nhất chỉ có nàng, cô ca kỹ Đào Xử Nữ. Nàng thường diện những chiếc sườn xám tối màu, nhưng để nhận xét thì nàng hợp với những màu sáng hơn. Ở cái tầm tuổi nàng đáng ra nên mặc sức hồn nhiên, nhưng nơi nàng toát lên vẻ hút hồn đến lạ thường.

"Tôi biết ngay là Thiếu Soái sẽ ở đây mà!" Nàng ta hơi cau mày, vẻ gì đó rất bất lực. Nàng ta cũng là ca kỹ như Đào Xử Nữ. Cả hai vốn thân thiết và luôn đùm bọc nhau.

Hắn cười cợt, có một chút hững hờ nơi đáy mắt. Hắn dường như đã kiệt quệ. Cơ thể hắn ngày càng lụi tàn theo thời gian. Hắn từng là người khôi ngô, cũng từng là vị Thiếu Soái người người hết mực kính trọng. Nhưng giờ đây hắn vừa tầm thường lại vừa nhỏ bé.

Căn bệnh kỳ lạ đeo đuổi hắn suốt năm năm qua. Hắn bị hành đến bán sống bán chết. Những lần ho ra máu đến tím tái mặt mày. Nơi hắn chẳng còn bất kì sinh khí nào nữa. Hắn như kẻ đang chờ đợi cái chết đến để kéo hắn đi đột ngột.

"Ngài không khác trước đây."

Nàng ta nhỏ giọng, nhưng đủ để hắn có thể nghe thấy. Đáp lại nàng chỉ là nụ cười nhạt nhòa của hắn. Suýt nữa hắn đã quên mất, chính hắn chưa bao giờ thay đổi. Chỉ là thời thế đã đổi thay. Hắn đã ngẫm ra được rất nhiều thứ trong năm năm qua, rằng hắn tha thiết được ngắm nhìn nụ cười của nàng ấy.

Sáu năm về trước, Vãn Sư Tử may mắn gặp được nàng. Giọng ca của nàng rất ngọt ngào. Đôi mắt nàng chứa đầy khoảng trời tăm tối. Con người nàng rất tài giỏi, lại cũng rất đỗi kì quặc. Tưởng chừng như hắn đã hiểu hết mọi thứ về nàng, nhưng không, hắn chả hiểu gì hết.

Năm ấy chiến sự liên miên, Tuyền Châu trở thành chiến trường cho kẻ địch lui tới ăn chơi sa đọa. Còn hắn thân là Thiếu Soái, chỉ có thể nhẫn nhịn chờ ngày tống khứ địch ra khỏi chốn thân thương này của hắn. Đào Xử Nữ là ca kỹ, tiếp rất nhiều khách, trong đó có kẻ địch.

Nhớ năm ấy có biến cố Phụng Hi. Đó là tên của một nhà hát, nơi mà Đào Xử Nữ làm nghề ca kỹ đã xảy ra một cuộc đọ súng giữa bọn gián điệp và kẻ địch. Tin tức cụ thể đã bị phong tỏa, không ai có thể biết ngọn ngành ngoài Vãn Sư Tử. Gián điệp kia đã thành công trốn thoát. Nhân vật chủ chốt bên địch không ai bị gì, ngoài việc quân số thương vong có hơi nhiều so với dự đoán.

Đào Xử Nữ đã thu hút ánh nhìn của hắn vào giây phút ấy. Người con gái bình thường đến mức bất bình thường. Bọn địch cho rằng nàng là kẻ chủ chốt của cuộc đọ súng đó. Nhưng sau vô số lần điều tra, tra hỏi rồi thăm dò kĩ càng, cuối cùng đi đến kết luận: Đào Xử Nữ không có điểm đáng nghi nào.

Kế đến chiến tranh bùng lên một cách nhanh chóng. Vãn Sư Tử lúc nóng giận đã đi đến quyết định sai lầm, đưa toàn bộ người dân Tuyền Châu vào ranh giới của sự sống và cái chết. Dẫu vậy nhưng cũng chính hắn đã đem đến cho họ hi vọng mới, hi vọng về tương lai được sống trong hòa bình ấm no. Khi chiến sự đến đỉnh điểm, hắn bị truy sát và bị thương nặng.

Vãn Sư Tử núp trong căn nhà đổ nát và tồi tàn vùng ngoại ô Tuyền Châu. Hắn tựa lưng vào tường, thở dốc trông rất nặng nề, máu ở bên hông thấm đẫm quân phục. Trong tay hắn vẫn cầm súng ngắn, chưa bao giờ dám lơ là cảnh giác. Đêm đến rồi, có tiếng sói hú trong rừng vang vọng khắp vùng trời. Đầu óc của hắn dần mơ màng rồi.

Thứ còn lại đọng trong tâm trí của hắn là một thân ảnh nữ nhân trèo vào trong gian phòng qua khung cửa sổ. Sau đó, hắn ngất lịm mất.

Đến khi tỉnh dậy, hắn giật mình ngồi bật dậy đưa mắt nhìn xung quanh với vẻ khẩn trương. Chẳng có gì cả. Hắn không ở trong gian phòng đó nữa, mà là một nơi khác và lạ lẫm hoàn toàn đối với hắn. Hắn cố lục lọi chút trí nhớ cuối cùng của mình về đêm ấy. Thế rồi hắn đặt chân xuống sàn, nhanh chóng bắt lấy khẩu súng trên đầu giường và chậm rãi từng bước đi.

Thấp thoáng bóng dáng của Đào Xử Nữ xuất hiện trước mặt hắn. Có chút ngỡ ngàng, nhưng hắn đã không thể gạt bỏ khẩu súng hắn đang cầm chĩa về phía nàng. Thế mà trông nàng chẳng hoảng sợ.

"Muốn ăn hay đứng đó cầm súng mãi? Tường nhà tôi không có cách âm, nếu Thiếu Soái bắn thì sẽ thu hút kẻ địch đến nhanh hơn đấy."

Vãn Sư Tử nghiến răng, rất tức tối trước lời châm chọc. Hắn không nghĩ nàng sẽ là loại phụ nữ kiên cường đến như thế. Nếu là người bình thường khi thấy hắn cầm súng đều tỏ vẻ sợ sệt. Thoạt nhìn trông nàng chín chắn so với độ tuổi. Những gì mà chàng biết thì nàng chỉ đơn thuần là cô ca kỹ hai mươi mốt tuổi. Còn lại những thứ khác, hắn chưa từng biết tới dù đã ái mộ nàng rất lâu trước đó rồi.

Hắn ngoan ngoãn ngồi xuống hệt như đứa trẻ to xác. Hắn cất nhẹm khẩu súng. Nàng cầm tô cháo đưa đến trước mặt hắn bằng ánh mắt kiêu kì. Hắn cũng chẳng thèm so đo trước thái độ của nàng. Chỉ có điều, hắn đang băn khoăn cớ vì sao nàng lại có mặt ở đó chứ nhỉ.

Đào Xử Nữ như thấu rõ suy nghĩ của hắn. Không cần hắn hỏi, nàng đã buông lời trước: "Tôi đi thăm mộ. Nghe tiếng sói nên tránh đi."

Hắn hơi ngớ người, nhưng rồi đã tin lời nàng răm rắp. Đúng là tình yêu làm lu mờ con mắt. Hắn một đời sáng suốt, nhất thời hồ đồ chỉ trong vài phút ngắn ngủi được ở bên nàng. Mọi nghi vấn về nàng, hắn dường như gạt sang một bên.

Chợt có tiếng súng vang lên giữa không gian im ắng. Đào Xử Nữ đã nhanh nhẹn đứng sát cửa sổ quan sát bên dưới, phát hiện tên Thống Đốc bên địch đang ra uy với đám dân hèn mọn vì dám cản đường đi của ông ta. Nàng đoán bọn họ tới tận đây ắt hẳn là vì Vãn Sư Tử rồi.

"Là kẻ địch đúng không?"

"Là ngài Thống Đốc!"

Đôi đồng tử của hắn khẽ giãn ra. Hắn không ngờ lần này kẻ xuất đầu lộ diện đi đến tận đây lại là Thống Đốc. Trong lúc hắn đang bâng khuâng với những dòng suy nghĩ mơ hồ, Đào Xử Nữ nhanh nhảu đến gần hắn, kéo hắn đến giường và đẩy hắn nằm xuống. Hành động của nàng vừa bất ngờ lại vừa quyết liệt đến mức trai tơ như hắn sớm đã bốc hơi mất rồi.

Đào Xử Nữ ngồi lên thân bụng của hắn. Người nàng nhẹ tựa như lông hồng, hắn chẳng cảm nhận được chút sức nặng nào cho cam. Rất nhanh gọn, nàng mở hai nút thắt trên sườn xám, để lộ chiếc xương quai xanh cùng làn da trắng nõn. Nàng tháo dây buộc tóc, tùy tiện quăng ở một góc xó xỉnh. Quân phục trên giường lọt vào tầm mắt của nàng, rất quyết liệt, nàng đã vứt nó rất lung tung và bừa bãi.

"Nếu Thiếu Soái không muốn bị dồn vào chân tường thì nên chủ động tạo tình huống sẽ tốt hơn."

Vãn Sư Tử tức đến xì khói, không cần nàng nhắc nhở thì hắn cũng hiểu được việc nên làm mà. Chỉ có điều, bởi hành động của nàng quá nhanh khiến hắn không kịp nhận thức. Giờ ngẫm nghĩ kĩ càng trong một phút dở chứng trẻ con muốn so đo với nàng, hắn vẫn là không thích nằm dưới chút nào. Nàng nhìn hắn với ánh mắt vẻ tò mò.

Hắn nhanh gọn, bật dậy, vươn bàn tay ra ôm lấy chiếc eo thon gọn ấy. Nàng trườn xuống đùi hắn do cái vẻ xấc láo mà hắn đã gây ra. Nghe thấy tiếng bước chân đang đến ngày càng gần, nàng miễn cưỡng vịn bờ vai săn chắc của hắn, tạo dáng nhu thuận lại nhỏ bé yếu ớt.

Tên lính nọ thô lỗ đạp bay cánh cửa ra rất xa, chứng tỏ lực anh ta dùng rất mạnh. Thống Đốc cùng một tên thân cận bước vào trong. Ối dào, cảnh tượng nóng đến chảy cả mồ hôi trước mắt làm những kẻ bên ngoài lỡ trông thấy phải đỏ mặt mà quay sang hướng khác.

"Có vẻ như tôi đang làm phiền giờ phút thâm tình của Thiếu Soái."

Ông ta lên tiếng. Mày hơi nhíu lại. Hắn cười cợt, giở một chất giọng rất trầm, mang vài ý bỡn cợt đối phương: "Thống Đốc có ngẫu hứng muốn xem từ đầu đến cuối sao?"

Xoạc.

Bức tranh chia làm hai nửa. Vãn Sư Tử bàng hoàng ngưng nghĩ lại dòng hồi ức xưa cũ. Khoảnh khắc đó là lần đầu tiên hắn quyết yêu nàng đến cùng. Nhưng phận đời trớ trêu, giễu cợt hắn đến đường cùng. Câu chuyện sau đó dài đằng đẵng, là một cái kết bi ai, để lại nỗi thống khổ đậm sâu từ trong thâm tâm hắn. Thời gian không cách nào xoa dịu được nỗi đau đó.

Đào Xử Nữ xuất thân ca kỹ, nhưng thực chất là gián điệp. Vụ xả súng ở nhà hát Phụng Hi, chủ chốt thật sự là nàng. Kẻ địch tầm thường đã không thể tìm ra được điểm đáng nghi nào ở nàng. Vốn là gián điệp, nàng được đào tạo, trải qua nhiều đợt huấn luyện rất khắc nghiệt. Mà từ xưa đến nay, nàng không có ái tình, chỉ có thù hận. Nàng chả hề yêu hắn gì đâu. Chẳng qua mọi hành động nàng làm đều lợi dụng hắn, chờ ngày có thể nắm bắt thời cơ thích sát tên Thống Đốc kia.

Căn bệnh lạ của hắn là chính tay nàng hạ, chỉ để tạo lòng tin với gã Thống Đốc mưu mô xảo trá. Đời người của nàng sống trong gian khổ và thù hận. Ánh mắt nàng ưu sầu, ánh mắt nàng cháy rực trong đêm tối. Và rồi nàng tựa như dã thú núp rất kĩ, chỉ chờ chực mồi.

Đào Xử Nữ khổ công gầy dựng lên tất cả mọi thứ, nhưng rồi lại chết trong tay Vãn Sư Tử. Không một ai hiểu vì sao hắn yêu nàng, nhưng hắn lại làm như thế. Chỉ có nàng ta, kẻ đang xé toạc bức tranh về nàng là hiểu tâm tư của hắn thôi. Nếu hắn khi ấy không giết nàng, thì nàng ta cũng sẽ làm điều đó.

Đào Xử Nữ không thể qua mặt cái tên Thống Đốc kia. Và rồi, nàng bị ông ta hành đến bán sống bán chết. Đóa hồng kiêu sa nơi Tuyền Châu là nàng đã bị ông ta ép hút thuốc phiện. Nàng đắm chìm vào những cơn đê mê và ảo giác mà thuốc phiện đem tới, chìm trong khoái cảm của sự kích thích mà thứ tàn bạo như thuốc phiện đem tới. Nàng cứ nghiện và cứ nghiện.

Đến khi trông nàng sắp đến vực sâu của cái chết, nàng dường như đã đánh mất cả lý trí. Vẻ đẹp hút hồn của nàng tan biến. Nàng tiều tụy và trông xanh xao lắm, chẳng khác hắn của bây giờ bao nhiêu. Nàng đau đớn khi phải cai nghiện và bị bọn họ dồn ép thuốc phiện đến ngập mồm rồi điên dại. Nàng cần sự giải thoát, chính hắn đã nuốt lấy trái đắng và để nàng cầu được như ý nguyện, giết nàng rồi.

Đau thương ngập tràn cả bầu trời đầy mùi thuốc súng. Chiến trường là nơi tàn khốc đến thế. Hắn đã đủ nhẫn tâm cho nàng toại nguyện. Nàng được như ý, còn hắn thì mãi không bao giờ có thể mãn nguyện.

Đặt bút: 14.11.21


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net