Xử Dương - Huyết Tẩy Thường An.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huyết Tẩy Thường An
Bạch Dương nữ
Xử Nữ nam

1.
Ta là Lịch Bạch Dương, nhi nữ của Lịch Vương, người có công lao gầy dựng giang sơn Thường An cùng Tiên Đế. Gia tộc ta, hiển hách!
Ngẩng cao đầu mà sống, ưỡn ngực mà xưng tên. Không một ai dám khinh thường Lịch gia, vì gia tộc ta có sự tín nhiệm của Tiên Đế.

2.
Năm Thường An thứ ba.
Tiên Đế băng hà do bạo bệnh.
Hắn là Thái Tử, nhưng lại chỉ như bù nhìn trước mặt Hoàng Hậu.
Hắn không thích ngai vị.
Vậy nên hắn ẩn mình.
Kể từ đây, Thường An sóng gió mãi không dứt. Nội chiến diễn ra giữa hai phe: Hoàng Hậu và Lịch Vương.
Dưới sự phò tá của Lịch Vương, hắn thành công kế thừa ngai vị.
Hắn đem lòng cảm kích, nhưng trời sinh hắn chỉ muốn sống một đời một kiếp như thường dân!
Lịch Vương hết lời một phen, hắn miễn cưỡng giữ lấy hoàng vị.

3.
Năm Thường An thứ năm.
Đỉnh điểm của cuộc nội chiến.
Lịch Vương thất thế, bị âm mưu thông đồng với đế quốc láng giềng, khép vào tội mưu phản.
Diệt cả gia tộc!
Ta may mắn được Tần Tướng cứu sống trong biển máu Vương phủ.
Chàng là Tần Xử Nữ, đồ đệ duy nhất mà phụ thân ta từng nhận.
Sau này công thành danh toại, luôn một lòng theo chân tương trợ cho phụ thân ta, không quản khó khăn.
Lúc chàng hay tin thánh chỉ diệt tộc sắp truyền xuống bèn cấp tốc phi ngựa đến ứng cứu, nhưng tiếc là đã quá muộn màng.
Chỉ còn ta sống sót.

4.
Tần Xử Nữ đưa ta đi một nơi rất xa, tránh chốn thị phi và đầy cạm bẫy như kinh thành, thoát khỏi lòng bàn tay của mụ Hoàng Hậu.
Ta khi ấy chỉ mới là một tiểu cô nương mười hai tuổi.
Ta vẫn còn nhớ rõ như in, ngày đó cả nhà ta đã quây quần bên nhau dùng bữa cơm.
Ca ca ta chê ta ăn nhiều. Sau này nhất định sẽ rất mập, sẽ rất xấu.
Ta giận dỗi ca ca một phen, nhưng rồi ca ca đã dỗ ta, nói với ta rằng Nhi nữ của Lịch Vương không sợ không ai lấy. Giả sử sau này không ai lấy thật, ta sẽ nuôi muội cả đời.
Ta vui mừng ôm chầm ca ca. Thế mà ta không biết, đó lại là cái ôm cuối cùng mà ta được thực hiện.

5.
Ta cùng Tần Tướng, Tần Xử Nữ phiêu dạt khắp nơi. Cuối cùng lại dừng chân ở một chốn đồng hoa.
Ta từ nhỏ đến lớn đã hiểu chuyện, biết rõ cục diện hiện tại đều một tay Hoàng Hậu bày ra, càng biết rõ bản thân đã làm liên lụy đến Tần Xử Nữ.
Ta muốn bỏ đi, nhưng lại không biết đi nơi nào.
Ta muốn tự sinh tự diệt, nhưng ta đành bất lực bám víu chàng.
Ta càng muốn rửa mối hận diệt tộc, đó lại là chuyện không thể.
Tần Xử Nữ từng nói: Ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ yếu ớt, không có bản lĩnh thì thôi, ngay cả trí thông minh cũng không có luôn sao? Nếu đã là kẻ vô dụng, vậy tại sao ngươi không lấy ta ra làm lá chắn?
Ta thuở ấy không hiểu chàng phát điên cái gì. Càng lớn ta càng nhận ra, ý trong câu của chàng chính là mong ta xem chàng như lá chắn mà giữ gìn. Nếu có thể thì cứ việc biến chàng thành công cụ báo thù.

6.
Năm ta tròn mười sáu, Tần Xử Nữ hai mươi sáu tuổi.
Chàng ngày ngày bắt ta gọi là thúc vì cách biệt tuổi tác quá lớn.
Ta cứ một mực không nghe, miệng lúc nào cũng ca ca rồi lại ca ca.
Hôm nào ta không vui, ngay lập tức gọi chàng là Xử Đầu Đất.
Chàng không những không giận ta, ngược lại còn ngó lơ hoàn toàn.
Ta vì vậy mà tức giận đến đỏ cả mặt, chàng cũng không chịu dỗ!
Ta cứ nghĩ nam nhân như thế, hèn gì đến tận bây giờ rồi mà vẫn chưa có ý trung nhân.
Ta đành nghĩ ra một ý hay ho. Ta muốn theo đuổi Tần Xử Nữ!
Lúc ta nói như thế, chàng chỉ phì cười, xem ta là miệng còn hôi sữa.
Quả thật dạo ấy ta quá nông cạn, cứ nghĩ theo đuổi chàng là mong chàng không tủi thân.
Vậy mà kết cục lại là do ta tự tìm đường vào hang cọp.

7.
Tần Xử Nữ bình thường không đọc sách, không cầm kỳ thi họa liền đi trồng hoa, trồng rất nhiều hoa. Dường như hoa ở đồng chưa đủ nên chàng trồng thêm nữa.
Còn Lịch Bạch Dương ta từ nhỏ đã ham chơi. Có cái gì vui vui cũng muốn thử qua.
Những lúc buồn chán liền trở nên lười biếng, nằm dài ra trước nhà rồi ngang nhiên đánh một giấc.
Hồi trước Tần Xử Nữ vẫn thường cho ta gối đầu lên đùi chàng mà ngủ. Dạo gần đây chàng không cho phép nữa, bảo ta đã là nữ nhi thật sự rồi, nên giữ chuẩn mực.

8.
Những tưởng cuộc sống của bọn ta cứ thế mà trôi qua, nhưng ta suýt quên mất vẫn còn mối hận chưa trả. Vì tháng ngày quá đỗi êm đềm nên ta luôn tưởng bở.
Ta cứ vô ưu vô lo, sống theo cách mà ta thích. Ấy thế mà ta không biết Tần Xử Nữ đã khổ cực đến nhường nào. Chàng suốt bao năm qua không những nuôi ta khôn lớn, mà còn cật lực triệu tập thế lực, chờ ngày rửa mối hận xưa.
Ta phát hiện sổ sách đề tên những người chàng triệu tập trong một mật đạo nhỏ trên kệ sách.
Khi ấy ta bất giác nhận ra... để có được ngày hôm nay đều là do một tay Tần Xử Nữ chống đỡ.
Ta chưa từng suy nghĩ thử xem liệu chàng có những mối lo gì. Ta cứ việc sống, sống đến quên mức vì sao bản thân ở bước đường đó.

9.
Có một hôm, Tần Xử Nữ và ta cãi nhau. Đơn giản là vì bọn ta không cùng một quan điểm.
Chàng nắm chặt lấy hai bên vai của ta, ánh mắt rất đáng sợ, giọng điệu lại quá đỗi kịch liệt: Ta chờ suốt bao năm qua chỉ để có thể đi tới ngày hôm nay. Ngươi không muốn báo thù sao? Hàng trăm mạng người trên dưới Lịch gia phải làm sao đây? Là ai đã tàn nhẫn làm ra những việc ấy? Ngươi quên năm đó ngươi đã từng tận mắt chứng kiến cảnh tượng khốc liệt? Phụ mẫu ngươi lại làm sao?
Ta sợ. Ta rất sợ. Vì sợ nên ta chưa từng quên. Vì càng sợ nên ta càng hận, hận bản thân năm ấy chỉ là một tiểu cô nương. Không cách nào phanh thây xẻ thịt kẻ chủ mưu thật sự! Ta đương nhiên sẽ rửa hận, nhưng cái rửa hận mà ta muốn lại khác xa với Tần Xử Nữ.
Con ngươi dường như lóe lên tia lửa của một kẻ muốn tàn sát. Có lẽ chàng đã chịu đựng quá lâu, nhẫn nhịn quá lâu. Thời gian dài như cơn mưa thấm lâu, chàng muốn bùng nổ, chàng muốn báo thù.

10.
Ta cùng Tần Xử Nữ đến kinh thành theo như giao hẹn giữa bọn ta và những người ngấm ngầm ý định trả mối thù cho Lịch Vương.
Tại đây ta gặp được rất nhiều vị. Trong đó có cả bề dưới hết mực trung thành và tận tụy với phụ thân ta. Tất cả bọn họ là minh chứng cho thấy phụ thân ta anh minh một đời, lại bại dưới tay kẻ mưu mô xảo trá như Hoàng Hậu.
Thường An năm ấy Tân Đế chỉ như bù nhìn. Mọi quyền lực và việc triều chính đều nằm trong tay Hoàng Hậu. Nói cách khác thì bây giờ mụ đã là Thái Hậu rồi.

11.
Tần Xử Nữ quay về với tước vị.
Chàng vẫn là Tần Tướng.
Ta lại biết thêm một sự thật, rằng năm đó chính Tân Đế là người đã lệnh cho chàng đến ứng cứu. Còn ban cho chàng hai đạo thánh chỉ.
Thánh chỉ thứ nhất cho Tần Xử Nữ, mong chàng cứu cả nhà Lịch Vương: từ Lịch Vương gia, Lịch Vương phi đến trưởng tử và nhi nữ.
Thánh chỉ thứ hai cho phép chàng trở về quê nhà, an phận thủ thường, ngày sau có dịp sẽ quay về kinh thành. Nhưng mục đích sâu xa chính là hộ tống Lịch gia rời khỏi kinh thành, đi càng xa càng tốt.
Thế nên về tình về lý, Tần Xử Nữ có thể trở lại tước vị Tướng quân cũng đều nhờ vào thánh chỉ.

12.
Trong cơn say ngà ngà, ta từng thổ lộ với Tần Xử Nữ, rằng ta yêu chàng đến ra sao. Nhưng chàng mãi không bao giờ hiểu. Trong mắt chàng chỉ có báo thù rửa hận. Còn ta chỉ có mong muốn duy nhất, gỡ bỏ mối oan thông đồng với đế quốc láng giềng tạo phản của Lịch gia.
Ta trước nay sống không hổ thẹn, tin chắc gieo nhân nào gặt quả đó. Ta không tin Thái Hậu có thể yên giấc mỗi đêm mà không giày vò.
Bởi lẽ ta với một niềm tin mãnh liệt, một ngày không xa, chính tay ta sẽ là người dùng trí não của bản thân khiến mụ hối hận cũng không kịp. Đó chính là cách ta trả thù!
Tần Xử Nữ khác ta. Chàng đơn giản là muốn tự tay giết chết Thái Hậu, để giải thoát cho thâm tâm chứa nỗi oán hận của chàng, cho những gì mà chàng đã chịu đựng.

13.
Tần Xử Nữ từng nói: Không thể!
Ta chết lặng dưới cơn mưa nặng hạt. Chàng ngoảnh đầu bỏ đi. Giây phút đó ta bất giác nhận ra, những thứ khác đối với chàng tất thảy đều không quan trọng. Ngày nào chàng chưa rửa được mối hận mà Thái Hậu đã giết sư phụ chàng, tức phụ thân ta, thì ngày đó chàng mãi không bao giờ quay đầu về với ánh sáng thiên lương.
Chàng đấu đá với mụ đến sứt đầu mẻ trán, đến thân thể lụi tàn.
Thỉnh thoảng chàng bị ám sát rồi lại truy sát. Vết thương cũ chưa lành đã có vết thương mới. Khác nào là tự tìm đường chết?
Ta xót thương cho chàng.

14.
Ta chưa từng nói rõ lòng mình, nhưng cảm tình mà ta dành cho chàng đều là chân thật.
Ta không vì chàng luôn bên cạnh ta, lầm tưởng giữa việc yêu người thân hay chính là yêu thật sự.
Ta thừa nhận ban đầu theo đuổi chàng chỉ là cho vui, chỉ là suy nghĩ nhất thời. Nhưng cảm tình hiện tại mà ta dành cho chàng là ghi lòng tạc dạ.
Đời này không gả cho chàng, ta tuyệt đối sẽ không gả cho bất cứ ai. Lòng ta sớm đã chỉ định, phu quân của ta chỉ có thể là chàng.

15.
Huyết tẩy Thường An.
Đỉnh điểm mới thật sự bắt đầu.
Triều chính đảo ngược rồi.
Lợi thế nghiêng về Tần Xử Nữ.
Thái Hậu dẫu có bao nhiêu mưu kế, cũng không tài nào địch nổi.
Vậy nên mụ ta đành chơi liều, đem Tân Đế ra làm lá chắn.
Chỉ tiếc thay lá chắn này của mụ vốn không phải là bù nhìn thật sự. Chẳng qua Người luôn ẩn mình, cam chịu mọi thứ cho đến khi hay tin Lịch gia bị diệt tộc.

16.
Tần Xử Nữ chết rồi.
Ta cũng không thiết sống nữa.
Chàng giết được Thái Hậu rồi.
Nhưng chàng không giữ được mạng sống của mình, đúng là cùng nhau đồng quy vu tận!
Ta không cam tâm!
Những tưởng giờ phút ấy chính là lúc giải phóng cho nỗi hận mà chàng cất trữ bấy lâu nay.
Nhưng ta chưa từng ngờ tới đó lại là ngày tàn của Tần Xử Nữ.
Ta vẫn chưa thổ lộ một lần nữa với chàng. Ta vẫn chưa nói với chàng rằng ta yêu chàng rất nhiều.

17.
Nhi tử của Thái Hậu vô tình chứng kiến cái chết của mụ. Vốn biết bản thân đã không còn đường lui, thầm nghĩ rằng chính Tần Xử Nữ là người đã đẩy hắn đến bước đường này. Thế nên hắn đành cầm kiếm đâm chết chàng ngay lúc chẳng ai để ý tới hắn.
Ta muốn cản cho chàng, nhưng chàng lại đẩy ta ra xa. Một mình chàng hứng hết mọi thứ, như thể đó là cách để chàng tự giải thoát.
Chàng mệt rồi.

18.
Ta ôm chàng trong vòng tay.
Ta đã khóc rất nhiều.
Khóc thương cho chàng.
Khóc đến thương tâm.
Vì quá đỗi thân thuộc, nên ta chưa từng nghĩ rồi sẽ có một ngày chàng sẽ rời xa ta mãi mãi.
Ta suy nghĩ quá nông cạn.
Ở đời chuyện gì cũng có thể xảy ra, và cái ta chưa dám nghĩ tới đã trở thành sự thật.
Ta đau đớn.

19.
Nhớ năm ấy gặp Tần Xử Nữ ở ngự hoa viên trong Hoàng Cung. Khi đó chàng chỉ mới mười tám tuổi, là vị Tướng quân trẻ tuổi nhất.
Ta cũng từ đó mà biết được chàng chính là đệ tử của phụ thân ta.
Hoa rơi rải rác khắp đường đi, Tần Xử Nữ đứng dưới cơn mưa hoa lại càng đẹp đến nao lòng.
Ta cảm thấy chàng xinh đẹp quá mức, cứ như thần tiên tỷ tỷ. Ta muốn chơi cùng chàng, ta đành chủ động làm quen với chàng.
Câu đầu tiên chàng nói với ta: Chơi với nhóc con như ngươi rất ấu trĩ!
Ta liền cho rằng chàng quá kiêu ngạo, không đếm xỉa tới nữa.

20.
Tháng ngày về sau tiếp xúc với chàng. Ta chắc chắn một điều rằng chàng không kiêu ngạo. Chỉ là quá ưa sạch sẽ.
Chàng từng thú nhận do khi đó trông ta bẩn quá, cứ như ăn mày. Vậy nên đành "nói khéo" nhưng cái "nói khéo" của chàng cũng rất là quá đáng rồi đi?

21.
Câu cuối cùng Tần Xử Nữ nói với ta: Kiếp sau đành yêu nàng.
Tim ta thổn thức đến đau lòng.
Chàng đi rồi.
Kinh thành đối với ta chỉ là phù du. Chốn này không có chàng, chỉ có mất mát và thương đau.
Nếu như được chọn lại, ta sẽ không bao giờ để chàng quay về báo thù.
Ta sẽ nằng nặc đòi chàng sống ở căn nhà gỗ trên đồng hoa.
Ngày ngày trồng hoa, ngày ngày hái hoa, ngày ngày hưởng thụ sự yên bình của đôi ta.
Chỉ trách ta suy nghĩ không thấu đáo, mặc cho chàng báo thù.

21.
Mối oan thông đồng, tạo phản đã được gỡ bỏ. Lịch gia ta vô tội!
Tân Đế ghi nhận công lao và chiến công hiển hách vào sách sử.
Về sau, ta đem hài cốt của chàng cùng trở về chốn cũ, trở về nơi mà chàng và ta sống những tháng ngày yên bình và êm đềm như mây trôi giữa trời.

22.
Đây là bút tích ghi chép cuối cùng của ta. Mai sau mong mỏi Thường An sẽ thái bình thịnh vượng!
Ta, Lịch Bạch Dương, đời này đã sống một kiếp người quá đỗi hiên ngang, cũng từng đánh đổi nhiều nước mắt thấm trên tấm vải lụa.
Ta không gả cho bất kì ai. Nếu không phải là Tần Xử Nữ, thì không là ai khác.

「san - 23.11.21」

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net