#1: To my crush <3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gửi đến anh, crush của em. Xin lỗi vì không đủ can đảm để viết tên anh một cách đầy đủ. Em nghĩ chỉ cần bản thân em biết là ổn rồi.

...

Thực sự là không biết nói như thế nào mới phải. Chỉ là một ngày trời đẹp nắng vàng chói chang, một ngày mà mấy đứa con gái căm ghét đến tận xương tủy vì có nguy cơ đen cao phát khóc, trong trí óc em chợt xuất hiện suy nghĩ về một vấn đề mang tính triết học vô cùng cao. Rằng, liệu mình có nên crush một người không? Rằng, liệu mình quyết định nói điều đó cho anh có phải điều đúng đắn không? Rằng, liệu mình có ngu ngốc khi mặc định rằng anh là "crush" của em không?

...

Em là một đứa cuồng ngôn tình, yêu lãng mạn, EQ tất nhiên cũng không thấp đến nỗi không nhận ra là mình xem anh như một người quan trọng, chí ít là như thế. Tuy nhiên, em lại cảm thấy mình chưa đủ thông minh để nhận ra, rốt cuộc thứ tình cảm em dành cho anh là gì. Là bạn, là tiền bối, hay là người em thích thầm nữa. Em thực sự bối rối, em không biết mình phải làm gì mới tốt, mới phải, với chính bản thân mình và những người xung quanh. Em rất sợ mình làm người khác tổn thương, sợ vô tình xúc phạm đến lòng tự trọng của họ. Nghe có vẻ giả tạo, nhưng thực sự là như thế, em rất lo mình sẽ làm ảnh hưởng không tốt đến người khác. Em luôn cố gắng để người ta không ghét mình, giữ quan hệ hòa hảo đến mức mỗi khi ngoảnh lại, em không nhận ra được ai mới là bạn thân, bạn tốt của mình. Em hồ nghi, em sợ hãi, em lo lắng, rồi một ngày, thế giới sẽ không còn ai làm chỗ cho mình dựa dẫm, không còn ai bên cạnh mỗi khi em đau buồn.

Đối với anh, cũng là nỗi lo lắng như thế. Em sợ anh bị tổn thuơng bởi lời nói của em. Anh từng bảo với em rằng, trái tim anh, tan nát lành lặn thế nào tùy thuộc vào em. Em không biết cảm tình anh dành cho em thật sự có lớn như anh thể hiện, em sợ mình nhầm lẫn, mình tự đa tình, sợ mình quá tin tưởng vào anh, để rồi một ngày, khi dựa dẫm vào anh quá lâu, ngày anh thực sự trưởng thành trong suy nghĩ, anh sẽ biết rằng, vốn dĩ tình cảm của anh với em không phải như thế. Đó chỉ là tình cảm nhất thời, là tình cảm của những đứa trẻ con, ngây thơ và trong sáng, không phải tình yêu, hoặc như một người đã nói, cơ bản chỉ là tình thích. Vậy thôi.

...

Thực ra, em biết rằng mình chỉ là một đứa trẻ, không phân biệt được đâu là thích, đâu là yêu, đâu là thương, đâu là nhớ. Em cũng không thể thoát khỏi những rung động, em cơ bản cũng chỉ là một con bé khờ dại mà thôi, dù viết những lời này có cảm giác mình rời xa tuổi thật cả chục tuổi.

Nhưng, em nghĩ mình sẽ không hối hận! Không hối hận vì đã cho là mình crush anh, dẫu cho không nhận ra rốt cuộc thứ tình cảm ấy là mớ hỗn độn như thế nào, có thực sự là "crush" hay không. Đối với em bây giờ, có lẽ cứ như thế này cũng tốt. Tốt vì trong những năm tháng cấp hai, cũng có thứ để mình trân trọng, để mình cố gắng, để mình phấn đấu vươn lên. Tốt vì trong nửa đầu những ngày của tuổi thanh xuân, đã xuất hiện một nhánh cỏ bốn lá, xanh tươi và tuyệt đẹp như thứ ngọc trân quý mà em kiếm tìm. Tốt vì bây giờ, có anh, dù anh có trong vai trò nào đi chăng nữa, là bạn, là tiền bối, là crush, thế nào cũng được, miễn là chính bản thân anh, đã từng đi qua và ghi lại dấu ấn vào thanh xuân của em, vào tâm trí của em.

Thứ lỗi cho em. Em chỉ là một đứa ích kỉ thôi. Em muốn mình phải tốt, rồi mới đặt người khác lên để suy nghĩ. Em tham lam giành lấy hạnh phúc, chính vì thế em sợ anh sẽ dễ dàng bị tổn thương. Em sợ lời bày tỏ của em làm anh vui vẻ, rồi đến một ngày nào đó, em lại chà đạp lên thứ hạnh phúc ấy. Lời xin lỗi là thứ đáng sợ, em biết, nhưng ngoài lời xin lỗi ra em không biết nói gì hơn đâu, nếu em làm anh buồn. Vì vậy, anh đừng quan tâm nhé, hãy cố gắng làm tốt những gì cần thiết, hãy mạnh mẽ lên! Em luôn mong anh sống tốt, và sẽ không chịu được nếu biết rằng mình làm điều gì sai với anh. Vì vậy, cố lên nào, crush!

Sau tất cả, lời em muốn nói nhất chính là cảm ơn anh. Cảm ơn vì đã cho em những khoảnh khắc rung động ngây ngô, cảm ơn vì đã đưa em đến với những niềm vui và hạnh phúc nhỏ bé, cảm ơn vì sự xuất hiện của anh trong quãng thời gian trẻ dại này. Xuất phát từ đáy lòng, cảm ơn anh, người em cho là crush.

Em viết cái này chỉ để thỏa mãn cảm xúc của bản thân, để lưu giữ lại khoảng thời gian này, khoảng thời gian mà đã có một "em" ngu ngốc một cách thú vị. Để sau này, đọc lại, còn có thể thấy được, mình đã yêu quý và trân trọng một người như thế nào. Dẫu có chuyện gì xảy ra, những cảm xúc bối rối cũng sẽ không phai mờ, nắng sẽ không thiêu cháy đi những hồn nhiên, gió sẽ không thổi đi những kỉ niệm, mưa sẽ không xóa đi những mộng mơ trong lòng đứa trẻ mới chập chững bước trên dòng đời. Đã từng có một cô bé hạnh phúc như thế, từng có những nụ cười vui vẻ như thế. Mãi mãi không biến mất. Mãi mãi.

29/9/2016

Vĩnh Phúc, một ngày đầy nắng.

#ĐA

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net