Chap 1: Tôn Nhuế x Khổng Tiếu Ngâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tôn Nhuế, em đứng lại cho chị" - Tiểu Khổng từ xa vừa chạy vừa gọi đến tên tra nam chết tiệt đang chạy thụt mạng kia. Không ngờ chỉ vì một câu nói "Chúng ta ở cùng nhau đi" của mình lại khiến ẻm chạy đến như vậy. Quả thật khiến Tiểu Khổng buồn chết đi được.

Bất cẩn nên Tiểu Khổng té một cái rõ đau. Ngước mắt lên xem Nhuế của mình có lại đỡ hay không. Ai ngờ ẻm cứ vậy mà đi luôn. Chỉ có là không chạy nữa thôi.

"Này, em có bị gì không đấy, thấy chị té đau như thế mà vẫn thản nhiên đi mà không đỡ chị à"

Tôn Nhuế nghe được trong tiếng nói có một chút tiếng nấc nghẹn. Không kiềm được mà mềm lòng, lại xoay người lại đi đến chổ Tiểu Khổng đang ngồi sấp ở đó.

Sở dỉ Tôn Nhuế làm thế. Là vì nghe theo lời của cô bạn thân Tiền Bội Đình của mình. Ẻm bảo cứ thấy Tiểu Khổng ở đâu thì cứ chạy,  mặc kệ chị ấy làm gì đi nữa cũng không quay lại, vì chị ấy rất nhiều chiêu.

Tôn Nhuế vừa mới đến gần, Tiểu Khổng lại lên tiếng, trong tiếng nói có phần làm nũng "Đau, bế chị đi".

Tim Tôn Nhuế lại như đứt phanh mà đập bụp bụp. Cơ thể lại vô thức bế Tiểu Khổng lên và đi về phía ký túc xá.

Cơ mà lý do vì sao tim Tôn Nhuế đập nhanh như vậy khi ở bên Tiểu Khổng mà lại không chấp nhận cùng chị ấy "quen nhau" ?. Lý do ở đây là Tôn Nhuế khi đối mặt với các tỷ tỷ hay muội muội xinh đẹp, dễ thương. Tim ẻm đều đập một cách dữ dội như vậy. Quả là tra nam chính hiệu nhỉ.

Đang tận hưởng mùi hương tóc của Tiểu Khổng. Thì chị lại lên tiếng :" Em đó, em nhìn thấy hết của chị rồi, sao em không chịu trắc nhiệm đi".

Lúc này Tôn Nhuế bổng nhìn xung quanh, thấy có hai người kia liên tục nhìn chằm chằm vào mình. Tự nghĩ chuyện xấu hổ như vậy mà chị ấy vẫn có thể nói như vậy sao?. Hết cách, Tôn Nhuế đành dùng tông giọng nhẹ nhàng nói với Tiểu Khổng :"Hay là chúng mình về rồi nói nhé".

Thấy Tôn Nhuế dịu dàng lại với mình, Tiểu Khổng rất thích. Còn làm nũng đòi Nhuế hát cho mà nghe. Tôn Nhuế cũng nguyện ý mà hát cho chị. Suốt đường đi, Tiểu Khổng rất vui sướng mà cứ cười mãi.

Khi về đến phòng,Tiểu Khổng ngồi trên giường nói :"Giờ em nói đi nè, sao không chịu trắc nhiệm?"

Tôn Nhuế đau khổ vò đầu, thật ra hầu hết các chị em từng ngủ cùng phòng với Nhuế thì Nhuế đều nhìn qua hết rồi. Đâu phải chỉ một mình chị ấy. Ấy vậy mà chị ấy bắt Nhuế vì chuyện này mà chung sống cùng chị, chả khác nào nói Nhuế cũng bị bắt chung sống với một đống tỷ tỷ muội muội kia à. Quá vô lý.

Thấy vậy Tôn Nhuế mới nói :"Em nhìn qua rất nhiều người rồi,không lẽ em phải chung sống với họ hết sao"

"Thế sao em lại dịu dàng và hay chọc chị vậy chứ, chị tưởng là em rất thích chị"

Tôn Nhuế bỗng nhiên muốn đập đầu mình quá. Nhuế thì bề ngoài mang nét Đông Bắc thế thôi, chứ đối với ai khi cần,Nhuế đều nhẹ nhàng quan tâm và giúp đỡ họ. Còn lý do thích chọc chỉ sao? Thì tại chỉ hiền, dễ bắt nạt. Chứ chọc mấy người khác không chừng bị quýnh sấp mặt rồi. Nhưng Tôn Nhuế lại phải tìm câu nói cho cẩn thận để tránh làm đối phương tổn thương. Mà với tính cách của Tôn Nhuế, thì ẻm vẫn nghỉ là nên nói thật một chút.

Nói xong hết, Nhuế kèm thêm một câu. "Sao không như bây giờ đi, em với chị cứ sinh hoạt như thường đi, mà kiểu này em thấy  cũng giống như sống chung của chị nói đó. Thôi cứ như vậy nhaaa"

Nói xong thì Nhuế lập tức đi ra và đóng cửa phòng lại, "Em bận đi rước bé Tống Hân Nhiễm đi ăn rồi, bye bye chị".

Chuyện xảy ra quá nhanh, khiến Tiểu Khổng load không kịp luôn. Tự trách bản thân sao lại phải lòng chỉ với một vài cử chỉ, một vài lời nói thì nghĩ rằng em ấy thích mình chứ. Thật ra tên tra nam đâu chỉ thích mình mình, mà còn thích rất nhiều tỷ tỷ muội muội khác nữa.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net