• Chap 5: Park Ji Hoon là của riêng tôi. Buông tay!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau gần 2 tuần nghỉ phép, Jihoon đã trở lại với công việc thường ngày. Kuanlin vẫn đều đặn đưa rước Jihoon, hôm nay cũng không ngoại lệ. Xe đỗ trước công ty, Kuanlin xuống xe mở cửa cho Jihoon bước ra
- Jihoon: Em về được rồi đó, kẻo người khác nhìn thấy.
- Kuanlin: Thấy thì có sao. Xuất hiện sớm chút thôi cũng tốt. Này hôn em rồi mới được vào chứ

- Jihoon: Trong xe sao không bảo anh hôn mà giờ đòi chứ. Gian manh, anh đi đây không thèm hôn em.

- Kuanlin: Ăn trưa thì gọi video call cho em đó. Nếu không em tới tìm anh

Jihoon vừa bước đi vừa chắp 2 tay về phía Kuanlin mỉm cười.
Dạo gần đây Jihoon đang đóng một bộ phim cổ trang dài tập, phân cảnh xuất hiện dường như là mỗi tập đều có, khiến Jihoon giờ giấc thất thường đi sớm về khuya. Vào phòng họp, Jihoon ngồi xuống đọc kịch bản và makeup chuẩn bị di chuyển ra địa điểm quay hình. Một chiếc cốc nước lạ đặt trên bàn nghi ngút khói mùi càfê
- Anh mời em uống cùng nhé!
Giọng nói vô cùng lạ lẫm, khiến Jihoon ngước nhìn lên.
- Anh là.....

- Anh là Nam Dae Him, chắc là em quên anh rồi. Anh từng chung công ty với Kuanlin. À....à anh xin lỗi, không nên nhắc đến chuyện buồn này.

- JiHoon: À không, tôi xin gửi lại ly cafe, tôi không quen uống

- Làm người đừng nên quá cứng nhắc, người cũng chết rồi không sống lại. Em phải mở lòng với người mới chứ, anh thật sự thích em từ khi em sang công ty cũ đưa đồ cho Kuanlin. Anh cảm thấy 2 đứa mình xứng đôi đấy, em có muốn thử tìm hiểu nhau không?

- JiHoon: Xin lỗi tôi có quá nhiều việc phải làm không có thời gian nghĩ đến yêu đương gì cả.

Nói đến đây Jihoon bỏ đi. Trong suốt thời gian làm việc, DaeHim cứ nhìn chằm chằm lấy Jihoon không rời mắt. Lần này cậu ta lại đầu quân cho công ty và góp mặt một vai phụ trong phim lần này, không tránh khỏi chạm mặt nhau. Hôm nay quay một mạch nhiều cảnh nhỏ, thời gian ăn trưa bị dời lại một tiếng sau đó. Jihoon thấm mệt ngồi nghỉ trong ngôi nhà chỗ trường quay. Gọi cho Kuanlin, nhưng lại có gọi cuộc gọi thường

- Kuanlin: 4G anh hết dung lượng hay trường quay không có Wifi. Sao lại gọi thường.

- Jihoon: Anh đang rất mệt và đang makeup lại nữa. Em đang làm gì đó ăn cơm chưa, uống thuốc chưa?

- Kuanlin: Ông giao cho em xấp giấy tờ đây. Lát nữa xong em đón. Quay hình ngoan và thật tốt nhé.

- Jihoon: Vâng vâng. Biết rồi mà

Trong lúc này DaeHim bước vào, Jihoon giật mình rơi máy. Để điện thoại lên bàn, Jihoon quên mất tắt cuộc trò chuyện với Kuanlin

- Kuanlin: Alo, alo anh sao vậy? Jihoon àhh

- DaeHim: Trông em mệt quá. Hay lát nữa anh đưa em về nha

- Jihoon: À không cần đâu, có người đón tôi rồi

- DaeHim: Bạn trai mới àh, còn ai tốt hơn anh nữa sao. Em nghĩ xem, Bố anh là đạo diễn, em chấp nhận quen anh, em sẽ được lợi rất nhiều.

- Jihoon: Anh là diễn viên mới vào, còn tôi là ngôi sao hạng A. Sao tôi phải dựa vào Bố anh trong khi hợp đồng mời gọi xếp hàng dài ra đó.

- DaeHim vỗ tay: Wow Wow...rất có cá tính, anh thích tính cách này của em lắm Jihoon. Rồi em sẽ yêu anh mà thôi không bây giờ thì sẽ là sau này.

- Jihoon: Anh nên có khoảng cách chừng mực, đây là phim trường, anh là diễn viên vừa vào công ty chưa bao lâu. Sự nghiệp anh có chuyện gì tôi không chịu nổi trách nhiệm.

DaeHim chạm tay vào mặt Jihoon, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống chiếm trọn Jihoon vậy. Lập tức Jihoon hất tay DaeHim ra

- Anh làm cái quái gì thế. Bỏ tay ra, ai cho phép anh chạm vào mặt tôi như thế.

- DaeHim: Lần này chỉ là chạm mặt thôi. Lần sau còn là gì không biết trước được. Từ khi em còn là Wanna One Ji Hoon, anh đã hâm mộ và thầm yêu em rồi. Sẽ còn gặp nhau dài dài đấy.

- Jihoon: Đồ biến thái.





• 6H tối, một chiếc xe màu trắng sang trọng chạy thẳng vào phim trường, Jihoon vừa thay đồ xong, tay còn đang vò tóc vừa gội đang đi trên đường. Kuanlin đội mũ kéo xuống che mặt, mang khẩu trang bước vào nắm lấy tay Jihoon, vẻ rất tức giận

- KuanLin: Rốt cuộc là ai nói chuyện với anh? Ai sờ vào mặt anh? Tên nào

- JiHoon: Kuanlin bình tĩnh. Đừng kích động từ từ về anh kể em nghe mà.

- Ồ hóa ra đây là bạn trai hiện tại của em à Jihoon. Làm gì phải trùm kín như thế chứ, em không nên quen những loại người không rõ nguồn gốc.

Trông thấy người trước mặt mình bước ra là Cha DaeHim, đồng nghiệp chung công ty năm xưa, cũng là người có mặt trong trận động đất sạt lở hôm ấy. Trong đầu Kuanlin hiện ra nhiều hình ảnh đan xen nhau, Kuanlin ôm đầu ngồi xuống đất. JiHoon hốt hoảng :

- Em không sao chứ?

DaeHim nắm tay Jihoon lại
- Anh sẽ đưa em về. Kệ hắn ta đi. Đi nào Jihoon.

     Kuanlin cố gắng đứng dậy.
- Park Jihoon là của tôi. Buông tay ra!

- DaeHim: Cậu là ai mà ra lệnh kia chứ? Nực cười thứ vô danh tiểu tốt. Anh sẽ yêu thương em hết mực, anh hứa đó Jihoon.

       Jihoon cắn lấy tay Cha DaeHim chạy về bên cạnh Kuanlin. Còn Kuanlin đang tức giận trong người liền vung tay đánh cho tên mặt dày ấy mấy cái. Sau đó nắm tay Jihoon lên xe chạy đi. Trên đường về, Kuanlin không mở lời câu nào, cũng không nhìn sang Jihoon. Biết là Kuanlin đang ghen rồi, có giải thích thế nào cũng không được hiểu cho trong lúc này đâu. Xe dừng lại chờ đèn, Kuanlin thắng gấp khiến Jihoon đập người về trước do quên thắt dây an toàn. Jihoon ôm lấy ngực, cúi mặt.

- Kuanlin: Sao lại không thắt dây an toàn. Đau lắm phải không? Bỏ tay ra em xem xem. Mau lên

- Jihoon: Không cần, tôi chưa chết nên em khỏi lo. (Chiêu lật lại ván cờ :D ) Anh làm gì sai chứ? Mà em cả buổi ngồi trên xe không nói với anh câu nào.

- Kuanlin: Park Jihoon, từ mai không cần đóng phim nữa. Em nuôi anh. Bộ phim này mai hủy, em sẽ nói Ông Nội rút vốn hợp tác. Từ đây về sau bất kể anh đóng phim nào em cũng phải là người nắm danh sách diễn viên tham gia. Trường hợp nào thả thính anh thì mặc định biến khỏi làng giải trí này.

- Jihoon bật cười: Hoàng tử nổi giận sao? Lần đầu tiên thấy em ghen như vậy luôn đó. Anh ăn ngày 8 bữa chính 6 bữa phụ em nuôi nổi không đấy???

     Kuanlin đưa sát mặt vào mặt JiHoon:

- Em sẽ mua luôn cửa hàng gà rán. Để anh làm chủ, anh ăn mỗi ngày. Anh đừng để em chết một lần nữa vì ghen đó. Ai dám đụng đến Park Jihoon thì bước qua Lai Kuanlin này đã. Bực cả mình, đồ khốn. Em có chết thật chắc cũng sống dậy mà đi đánh ghen.

       Nghe Kuanlin nói, Jihoon cười không ngừng lại được. Khẽ hôn vào gò má Kuanlin.

- Jihoon: Không sao đâu mà. Em bảo ông rút vốn chẳng khác gì bắt các anh em khác trong đoàn chịu đói.

-Kuanlin: Em tự có cách làm của em. Anh tốt nhất tránh xa tên Cha DaeHim đó ra. Hắn ta là 1 tên gian manh xảo quyệt.

- Jihoon: Có phải hắn liên quan đến tai nạn của em không? Khi gặp hắn em đã nhớ lại được gì phải không?

- Kuanlin: Cha DaeHim và em khi đó chung một hợp đồng quảng cáo. Trong hợp đồng có ghi là trong một tháng ai là người bán ra được sản phẩm nhiều nhất thi sẽ trở thành người mẫu độc quyền công ty. Hắn ta là người cuối cùng thấy em rớt xuống vực, khi đó em bám víu lại được tản đá lớn. Em đã gọi hắn cứu em nhưng hắn đã đứng nhìn và di chuyển tản đá khỏi tay em.

- Jihoon: Sao? Không được quay xe lại, nhanh lên, anh phải đánh thêm cho hả cơn phẫn nộ này. Nếu hắn ra cứu em, thì anh không phải sống 3 năm đau khổ như thế.

- Kuanlin: Để em. Em phải làm cho Cha DaeHim thua tâm phục khẩu phục. Đừng hòng cướp người của Lai Kuanlin này. Jihoon,anh chỉ cần yêu em bên cạnh em thôi. Việc còn lại cứ để em lo.

- Jihoon: Vâng, người yêu anh là nhất của nhất, người yêu anh nói sao thì anh nghe vậy. Nhưng mà Kuanlin à, em có võ à? Mấy cú đấm khi này lực lắm luôn đó. Hay là thử đóng phim một lần đi nha. Anh muốn thấy dáng vẻ em khi đóng phim.

- Kuanlin: Hành động, học trò hay cảnh sát phá án tâm lý tội phạm thì em đồng ý. Còn tình yêu đôi lứa ngôn tình thắm lụa thì miễn bàn. Em thấy anh đóng lâu nay là em chịu đựng đủ rồi.

- Jihoon: Ồ vậy là 3 năm qua có coi phim, biết vậy anh phải làm dữ hơn với nữ chính để em xuất hiện.

- Kuanlin: Em cày view cho anh đó. Anh vừa phải thôi nhé. Em xem phim đến cảnh hôn nhau, nắm tay là em thay hết gần chục tivi rồi đấy. Trong kho còn bằng chứng hôm nào anh vào xem mở mang tầm mắt.

         Vào đến phòng khách. Quản gia đã đứng chờ sẵn :

- Cậu chủ ngày mai là buổi họp Lão Gia sẽ tuyên bố thành lập lại hệ thống sản xuất phim của Lai Gia Hoàng Tộc, và họp báo sự trở lại của cậu. Đây là chi tiết sự kiện ngày mai. Khách mời cũng có tên cậu Park. 2 cậu hãy nghỉ ngơi sớm để mai chuẩn thật tốt.

- Kuanlin: Ta biết rồi. Ông đi nghỉ ngơi đi.

- Quản Gia: Dạ vâng. Thuốc để sẵn trên bàn, cậu nhớ uống trước khi ngủ.

- Jihoon: Sao lại đưa anh vào hoàn cảnh này, rồi mai gặp em anh phải xử sự ra sao đây.

- Kuanlin: Ngày mai em cho anh tha hồ phô diễn khả năng diễn xuất chuyên nghiệp của mình đó. Đêm nay anh không cần thức suy nghĩ gì cả, ngày mai tùy cơ ứng biến là được.

- Jihoon: Thôi em đi tắm thay đồ đi, anh sẽ làm ramen mang lên phòng

- Kuanlin: Được thôi, đừng làm quá lâu đó. Em không chờ được đâu, bây giờ xa anh 1 phút như 1 năm vậy.

- Jihoon: Kuanlin à, thiết nghĩ em nên làm tiểu thuyết gia mới phải.
Park Ji Hoon là của riêng tôi, buông tay ra. Trời ơi một bầu trời sến sẩm đi quánh ghen.

- Kuanlin: Dám chọc em, nhái lại em. Anh chết chắc rồi JiHoon à!

         Chạy vào trong bếp, Kuanlin ôm chặt lấy Jihoon từ phía sau, bẹo gò má, ngắt mũi Jihoon, hôn lên tóc như thói quen trước nay không thay đổi.

- Kuanlin: Anh gội đầu rồi sao nghe mùi chua thế, có khi nào lấy nhầm nước rửa chén hương chanh không? *Kuanlin chạy đi*

        Jihoon quăng tạp dề về phía Kuanlin mỉm cười :

- LAI KUANLIN ANH NẤU MÌ XONG THÌ ĐÊM NAY EM CHẾT CHẮC. CHỜ ĐÓ ĐỒ ĐÁNG GHÉT.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net