ii. Gặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7/7/2024.

"Lee Chanyounggg! Dậy đi bơi với anh!"

Đồng hồ trên tường chỉ tám giờ sáng, cùng bóng hình một cậu thanh niên đang chùm chăn kín mít, trốn khỏi tiếng kêu inh ỏi ngoài cửa phòng ký túc xá. Sáng hôm nay cậu không có tiết, nên đang tự nuông chiều bản thân để có một giấc ngủ ngon và đủ. Theo kế hoạch ban đầu thì tầm mười hai giờ kém Chanyoung mới vác mình đến trường, ăn trưa rồi vào lớp. Ai nào ngờ, ông Jung Sungchan—cùng đội tuyển bơi—lại vô tâm đánh thức cậu khỏi giấc nồng êm dịu. Tới giây phút này thì tình nghĩa anh em chí cốt rồi cũng tương tàn.

Đến lúc âm giọng của Sungchan đã in sâu vào não cậu, cùng tiếng đập cửa dồn dập thì có níu kéo cũng chả thể ngủ được nữa. Chanyoung chán nản vứt chăn xuống đất, ngồi dậy xoa đầu xù như lông gà, liếc qua chiếc giường đã trống của Sohee, "Vẫn chẳng hiểu sao anh dậy sớm được đó Sohee àaaa."


Sau khi chuẩn bị quần áo bơi, cũng như vệ sinh cá nhân và thay quần áo, Chanyoung cùng Sungchan đi bộ tới trường cách đó khoảng hai trăm mét. Vừa đi vừa tỏ ra ủ rũ, hai mí mắt như bị dán băng keo mà liên tục dính lại với nhau, cậu sợ nếu cứ như thế này chắc đi qua đường không nổi. Ngoài việc không thể tiếp tục ôm gối đi ngủ, Chanyoung không dám từ chối lời đề nghị của Sungchan vì năm nay đã là năm cuối anh ở đây.

"Ê mày thấy anh sẵn sàng chưa?"

"H-hả? Sẵn sàng cái gì cơ?"

"Thì cho cuộc thi sắp tới ý. Thầy đặt nhiều kỳ vọng ở tao lắm, vì anh mày đại diện cho cả trường đi thi mà."

Thường mỗi cuối năm, các trường đại học tại Seoul sẽ tụ tập để tạo nên một giải thể thao 'Olympics' thu nhỏ, và trong đó chẳng thể thiếu được bộ môn bơi lội. Mọi năm trường sẽ cử một đại diện tiêu biểu nhất để thi đấu, và chắc chắn không lặp lại ứng viên.

"Cũng tạm thôi à, sao bằng em—" Chanyoung chưa kịp dứt lời, Sungchan liền dùng lực khoác vai và véo tai cậu một cái thật mạnh.

"A! A! A! Thôi, thôi cho con xin lỗi bố!"

"Chưa đủ chân thành."

"Ơ bố ơi bố giỏi nhất. Bố bơi nhanh như chim cánh cụt vậy đó. Bố véo tai cũng đau nữa! AAA! Bố ơi con xin lỗi rồi màaa."


Sau đúng năm phút quỳ gối xin lỗi, Chanyoung và Sungchan đã đến nơi. Đứng trước hai thanh sắt lớn đã bị rỉ sét, hai đứa chào bác bảo vệ, quẹt thẻ học sinh rồi mới bước vào bên trong.

"À, hôm nay có vài người trong mười học sinh chuyển đổi đến trường mình thì phải."

"Ò vậy hả." Chanyoung gật đầu không mấy để ý, tuần trước nhà trường có thông báo về vấn đề này rồi. Có vài đứa bạn cậu cũng may mắn được tham gia, nhưng chắc lại giống mấy năm vừa rồi thôi, nhàm chán và không hề hấn gì đến cậu.

"Mà phải giỏi lắm mới được chọn đó. Mày liệu hồn đi làm quen mà học hỏi." Sungchan vừa cười thật tươi vừa dùng tay ngoắc cổ người bên cạnh với tai phải vẫn còn ửng hồng.



Những lý do khiến Chanyoung đặc biệt thích khi bơi ở trường là: một, bể bơi trường dù không phải ngoài trời nhưng lại nằm trong nhà kính, khoáng đãng và cậu có thể ngắm nhìn cảnh vật từ bên trong; hai, ngay cạnh tòa nghệ thuật. Chanyoung cũng là đứa con của âm nhạc, bố cậu là một nhạc sĩ nổi tiếng—nhà soạn nhạc, nhà sáng tác nhạc—nên từ đó như lưu truyền vạn đại, cậu có niềm đam mê sâu sắc với nghệ thuật, nhất là đàn Cello. Mỗi khi đi bơi mà được nghe phòng nhạc cụ tập luyện là Chanyoung tự cảm thấy thư thái hơn hẳn. Nhưng, một điểm trừ là từ trên đó có thể nhìn được đội tuyển bơi hoạt động, nên đôi lúc cũng không khó để bắt gặp vài ánh mắt từ trên cao.

Thay đồ xong, cả hai cùng khởi động nhẹ trước khi hòa mình vào dòng nước lạnh. Sungchan vì bắt đầu lo lắng cho cuộc thi đấu cuối năm nên gần như sáng nào cũng cố dậy sớm để bơi, bình thường anh hay đi một mình nhưng chả hiểu sao hôm nay lại bắt cậu đi cùng, hỏi mãi mà ông già cũng không chịu trả lời.

"Đúng là người già tính tình khó đoán."

"Mày nói gì cơ?"

"À không anh ơi! Mời anh lội tiếp." Chanyoung nói vọng từ mép bể xuống. Đã gần ba tiếng trôi qua và Sungchan vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Cậu quyết định lên bờ ngồi nghỉ một chút, hai bàn chân đạp từng nhịp xuống mặt nước vắng lặng, lần lượt ngân nga theo giai điệu khó quên.

"Tiếng nhạc guitar?", Chanyoung vừa nghĩ vừa bất giác ngước lên tòa nhà đối diện. Cậu thấy một sinh viên, rất lạ. Nhìn từ xa người anh có một mẩu bé tí, tay ôm lấy chiếc guitar thật chặt. Tóc anh dài đến xương quai hàm, che khuất phần lớn khuôn mặt của anh, cậu chỉ có thể nhìn thấy một bên bông tai màu vàng lấp ló phía sau. Và anh cười, anh cười rất đẹp, đôi môi anh có ánh hồng thoang thoảng, nhìn còn thuận mắt hơn dàn hoa anh đào Chanyoung đợi từng mùa để nở rộ.


"Đẹp nhỉ."

"Hả đẹp cái gì cơ?!" Không rõ vì sao nhưng Sungchan đã lên bờ từ lâu và hiện đang ngồi xổm ngay bên cạnh Chanyoung.

"Hả? Dạ-"

"Anh vừa nghe thấy cu em khen cái gì đẹp cơ?" Sungchan nheo mắt cúi người thấp xuống để nhìn rõ mặt cậu, cố tình nhếch mép một cái rồi lải nhải tiếp, "Á à, hay nãy nhắm phải em nào rồi chứ gì?"

Lần này tai Chanyoung bất chợt đỏ lại, không phải vì yếu tố bên ngoài mà là từ bên trong, cậu đứng hẳn dậy, vô tội vạ liên tục khua tay lắc đầu phản đối nhiệt liệt.

"Ơ, hahaha, em tự nhiên thấy trường mình đẹp với hùng vĩ quá mà! Đấy, giống tòa trước mặt kìa, đẹp ghê không? Kiểu nó màu trắng ý..." Cậu cố gắng rặn ra một nét mặt hơi khó nhìn, tay liên hoàn vỗ đôm đốp vào lưng Sungchan.

"À vậy bé yêu trường lắm hả, tao thấy mày ngồi ngẩn cả người ra say đắm lắm! Thôi ngắm tiếp đi ha, anh đi tắm." Jung Sungchan quay sang tặng cậu một nụ hôn gió rồi sau đó mới chạy thẳng vào nhà tắm.

"Mình còn chưa được xem kỹ mặt mà." Chanyoung ngước lên quan sát khung cửa ban nãy, chả còn bóng hình ai đó đang say sưa đánh guitar nữa, cậu bĩu môi nuối tiếc rồi di chuyển theo sau Sungchan.



"Anh có biết mười người đó là ai không?"

"Ai là ai cơ?"

"Mười học sinh chuyển đổi á."

Bây giờ cả hai đã ngồi ở canteen để ăn trưa. Trời vẫn còn hửng nắng, tiếng xào xạc của lá và từng bước chân vội vã cùng tạo nên thanh vang bao trùm cả căn phòng lớn. Thường mỗi khi bơi xong, Chanyoung sẽ rất đói và dạ dày cần được lấp đầy ngay lập tức. Nhưng thứ trống rỗng duy nhất hiện tại lại là tâm trí cậu, vì Chanyoung vẫn chưa biết người ấy là ai.

"Sao tự nhiên em hỏi?" Miệng vừa nhai vừa nói, Sungchan quen tay gắp lấy một miếng thịt ba chỉ trên khay cậu.

"Lúc anh đang bơi, em có thấy một người trên phòng nhạc cụ đánh guitar." Chanyoung dùng đũa lấy lại gấp đôi số thịt mà cậu vừa bị cướp từ chỗ Sungchan.

"Ở phòng nhạc cụ hả, sáng hôm nay làm gì có tiết. Hay ý em bạn học sinh đó là học sinh chuyển đổi?" Sungchan lấy thìa, bốc luôn một phần ba số cơm của thằng em ngồi đối diện.

"Vâng. Mà ảnh lại đánh bản nhạc mà người ấy đánh." Cậu cẩn thận dùng tay bưng bát canh của Sungchan lên miệng, uống luôn một ngụm thật lớn.

"Này! Mày mà còn lấy thêm đồ của anh nữa thì đừng mong được anh trả lời." Sungchan ngồi dậy với tay bê bát của Chanyoung để vào khay mình, lườm cậu một cái rồi lại vừa ăn vừa nói tiếp, "Là cái bạn hay đăng video đánh đàn trên mạng, xong tháng trước đang nhắn tin ngon lành với mày trên kakao rồi bơ mày luôn chứ gì?"

"Vâng! Đúng rồi đấy ạ, anh nhớ kỹ quá." Cậu bí mật dí nắm đấm sát đầu Sungchan lúc anh đang bận cúi xuống ăn cơm xong mới rút tay lại, "Giai điệu đấy thì chỉ có thể là ảnh đánh thôi, chứ có ai biết được, ngoài em ra."

"Sao lại chỉ có mình em biết?"

"Thì tại tin nhắn cuối ảnh gửi một đoạn ghi âm, bài tự sáng tác luôn, bảo em là chưa dám đăng công khai, cho em nghe trước xem có hay không, mà hay vãi. Em trả lời khen ảnh quá trời xong bị bơ." Mắt cậu lóe lên vẻ đượm buồn.

"Đáng đời mày chư—" Sungchan sử dụng tông giọng có chút cợt nhả, nhưng khi ngước lên gặp vẻ mặt thất thần của cậu thì liền thay đổi ngữ điệu, "Đáng đời thằng kia dám bơ tin nhắn em mình. Thôi có gì phải buồn, anh biết em coi người ta là thần tượng, hâm mộ các thứ. Nhưng cũng một tháng rồi, có phải là người yêu xong chia tay hay gì đâu mà phải quan tâm đến như thế."

"Xong người ta hình như block em anh à. Em định kiếm lại tài khoản Instagram của ảnh để nhắn nhưng mất tích luôn. Hay có khi em bị ghét khô—"

Đột nhiên từ phía sau, một lực đẩy bất ngờ va vào vai Chanyoung, khiến cậu suýt nữa bị ngã khỏi ghế, còn làm cổ tay áo trắng quệt thẳng vào cả hũ tương cà trên bàn.

"Gì vậy bạn ơi, áo mới mua hôm qua đó!"

Chưa kịp quay sang hỏi tội thì thủ phạm đã cao chạy xa bay. Có chút bối rối, cậu đứng dậy định bám theo người kia để bắt đền bù tổn thất thì phát hiện mình đang giẫm lên một vật nhọn.

"Khuyên tai màu vàng?"

-------------------------------------------

An yong an sê yoo!

Lại là Cải đây helu cả nhà. Mọi người đọc xong chap 2 thì thấy như thế nào ạa. Tập này Cải viết ngắn hơn tập trước tận mấy trăm từ lận hehe, nhưng mà Cải nghĩ vậy là đủ đọc rồi >B)

Hãy đợi Cải ra chap 3 nhóe. iu iu <3


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net