Chương 37: Tấn công trại hè của Yuuei!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ ba, đợt tập huấn cải thiện kosei vẫn tiếp tục.

"Ê nhóm học phụ đạo, sao đã vội dừng tay rồi?" Aizawa lên tiếng đi lại khi thấy nhóm học phụ đạo uể oải không sức sống.

Nghe vậy thì Kirishima vội gồng người lên, còn Mina thì thành thật nhận lỗi.

"Xin lỗi, tại em hơi buồn ngủ ạ..."

Aziawa liền giải thích một tràng dài cho hội phụ đạo về tầm quan trọng của đợt tập huấn cải thiện kosei này khi thầy nói một loạt điểm yếu cần khắc phục của kosei họ. Rachel chỉ để ý một chút để xem Kirishima còn sống không rồi lại quay lại luyện tập với Mandalay. 

"Phải ý thức được điểm xuất phát của mình thì mới mong tiến bộ được. Các em đổ mồ hôi vì cái gì, chịu kiếp bị tôi la mắng vì cái gì, hãy luôn nhớ về điều đó."

Nhắc đến điểm xuất phát, không chỉ mình Rachel khựng lại, mà Bakugo, Midoriya, Todoroki cũng sững lại đôi chút. Điểm xuất phát của nó à... Từ một con bé mang ước vọng thoát khỏi cha mẹ là tội phạm thì bây giờ, nó đã có thể sánh vai cùng các bạn với ước mơ được trở thành một anh hùng thực thụ, không phải nối bước cha mẹ trở thành tội phạm, mà là anh hùng, những người sử dụng kosei để cứu giúp người khác.

"Bé Ray, quay trở lại tập luyện thôi nào."

"Vâng!"

Nó đã tiết lộ mọi thứ về kosei của mình cho cô Mandalay biết để cô ấy có thể đưa ra lời khuyên đúng đắn cho nó. Kosei gió đã gần như hoàn thiện rồi, chỉ còn kosei thứ hai kia nữa là hoàn hảo. Nhưng đến cô Mandalay cũng không hiểu được cách vận hành của loại kosei này nên việc luyện tập vẫn còn chút khó khăn.

"Meo meo, nghe nè mọi người ~ Tối nay, hai lớp sẽ đối đầu trong cuộc thi can đảm!" Pixie Bob cười lên tiếng thông báo, "Tập huấn trầy trật rồi thì phải vui chơi thỏa thích ha! Kiểu như bị đánh rồi sẽ được phát kẹo á!"

"Chà, suýt thì quên béng mất." Kendo dừng tay rồi thở ra một hơi.

"Tớ không khoái mấy trò rùng rợn đâu..." Jiro tái mặt.

Nhắc đến mấy trò kinh dị kiểu này thì Rachel cũng không thích lắm, nhưng mà nó không sợ đâu, chỉ là không thích thôi.

"Nghe như dạ tiệc trong bóng tối ấy nhỉ..." Tokoyami nói cũng thật kinh dị.

"Nếu là đối đầu thì hay rồi." Monoma mệt đến mức mặt méo xệch cả rồi nhưng khi nhắc đến hai lớp đối đầu nhau thì vẫn phải nở một nụ cười khiêu khích cái đã.

"Tóm lại là hãy dốc hết mình mà luyện tập đi nào!!"

"Yes sir!!"

"Chà, không ngờ Bakugo-kun dùng dao điêu luyện ghê ha!" Ochako trầm trồ nhìn.

"Không ngờ là như thế nào!?" Bakugo mặt cau có quay qua hét nhưng tay vẫn không dừng lại, "Dùng dao chứ có cái gì đâu mà khó với dễ!?"

"Con mắm kia nhìn đi đâu đấy!? Nhìn cho kĩ đi! Không biết mày sống với sensei kiểu gì khi mà đến chuyện cầm dao cũng không làm nên hồn nữa." Bakugo càu nhàu khi Rachel nhìn sang chỗ Todoroki và Midoriya nói chuyện.

"A, đây. Quá đáng quá đấy Bakugo-kun, tớ có tên đàng hoàng mà..." Nó bĩu môi rồi tập trung lại.

"Con mắm vô dụng hay bạch tạng vô dụng?"

"Rachel! Là Rachel Gardner!"

"Xì, mày là một con mắm vô dụng đến cầm dao cũng không biết."

"Vậy nên bây giờ tớ mới phải học nè! Nhưng mà tớ không có vô dụng!"

"Mày có."

Hai người họ cứ như vậy đốp chát nhau, tao một câu mày một câu không phân thắng bại. Tiếng dao của Bakugo cũng từ "xạch xạch xạch" thành "phập phập phập" vô cùng đáng sợ.

Khi Rachel tập trung lại với Bakugo cũng là lúc Todoroki quay lại nhìn. Thấy nó có vẻ thân thiết với Bakugo thì không hiểu sao trong lòng cậu dâng lên một cảm giác khó chịu. Cậu không biết thứ cảm xúc này là gì, nhưng chỉ đối với riêng mình Rachel thôi. Rachel có vẻ thân với mọi người, thân nhất vẫn là Kirishima, nhưng mình cậu ta là đủ rồi, giờ thêm cả Bakugo nữa.

Không lẽ cảm giác này là thích? Yêu?

Todoroki lắc đầu, cố kéo mình ra khỏi dòng suy nghĩ kì lạ. Không suy nghĩ nữa, từ từ tìm hiểu là được.

Sau khi ăn tối và dọn dẹp.

"Bụng đã no căng, chén đã rửa sạch, giờ là lúc bắt đầu..." Pixie Bob chống hông, bỏ lửng câu.

"Cuộc thi can đảm!!" Mina nhanh chóng nối tiếp.

Trông cô ấy vô cùng vui vẻ, những tưởng tất cả sẽ được cùng nhau chơi cuộc thi can đảm đó, nhưng không, Aizawa-sensei rất biết cách dập tắt niềm vui của người khác.

"Xin lỗi nếu có người mừng hụt nhưng nhóm học phụ đạo sẽ phải theo tôi lên lớp."

"Không đời nào!!"

Mina ngạc nhiên đến mức muốn lòi cả hai con mắt ra vậy, nhưng mà chống đối cũng vô ích khi Aizawa dùng sợi dây bắt giưz của mình để quấn chặt nhóm năm người học phụ đạo và lôi đi không thương tiếc.

"Tiếc quá, tại ban ngày mấy đứa chểnh mảng hơn tôi tưởng nên phải học bù giờ thôi."

"Oà oà oà, xin thầy chiếu cố, tụi em cũng muốn thi can đảm màaa!!"

Nhìn đám Kirishima bị lôi đi nhưng Rachel không thể làm gì được. Biết làm sao giờ, lệnh thầy là tuyệt đối, chống lại Aizawa-sensei cũng rất là đáng sợ đó.

"Rồi, lớp B sẽ đóng vai để hù dọa lớp A trước, còn lớp A sẽ chia thành từng nhóm hai người xuất phát cách nhau ba phút. Ở giữa lộ trình có đặt thẻ tên của các em, chỉ cần lấy nó về đây là được."

"Dạ tiệc trong bóng tối..."

"Lại nữa..."

Do mấy người học phụ đạo chủ yếu là mấy người năng nổ hoạt bát nên khi họ bị lôi đi hết thì lớp trở nên tĩnh mịch kì dị thế nào.

Theo luật thì phe hù dọa không được đụng chạm trực tiếp, mà thay vào đó họ sẽ sử dụng kosei để "lòe" lớp A.

"Hãy cùng nhau thỏa sức sáng tạo nhé! Lớp nào khiến nhiều người bĩnh ra quần nhất sẽ là đội thắng cuộc!"

Tiger chỉ tay và nói vô cùng thản nhiên, nhưng nó lại thấy "bĩnh" ra quần thì có vẻ hơi gớm.

Một nhóm hai người, nếu mà trừ đi năm người học phụ đạo thì sĩ số lớp sẽ còn lại mười sáu. Vừa đủ luôn, không bị lẻ ra ai cả.

"May quá, tớ cứ tưởng mình sẽ bị lẻ ra cơ!"

Midoriya thở phào khi cậu không phải người duy nhất bị lẻ ra, cậu suýt quên mất lớp mình vốn sĩ số lẻ, nay trừ đi năm người thì sĩ số sẽ thành chẵn. Rachel cũng chỉ cười, nó cũng không quan tâm lắm đến chẵn hay lẻ, cái nó quan tâm là thật may khi nó không phải đi một mình, bởi nó chúa ghét mấy thứ kinh dị.

Theo như bốc thăm thì đội một là Tokoyami và Shoji, đội hai là Bakugo và Todoroki, đội ba là Jiro và Hagakure, đội bốn là Yaoyorozu và Aoyama, đội năm là Ochako và Tsuyu, đội sáu là Ojiro và Mineta, đội bảy là Iida và Koda, và cuối cùng là đội tám gồm có Midoriya và Rachel.

Do mỗi đội xuất phát cách nhau ba phút nên đợi đến đội nó xuất phát cũng khá là lâu.

Mười hai phút sau mới đến đội của Ochako, khi mà Ochako và Tsuyu vừa mới xuất phát thì mũi Rachel ngửi được một mùi khét ở đâu đó, ngước nhìn thì còn thấy cả khói đen bay lên.

"Mấy bé mèo cưng vướng víu ghê cơ."

Chỉ trong chớp mắt, Pixie Bob đã bị đánh bại, chúng đánh mạnh vào đầu khiến cô ấy bất tỉnh, còn có máu chảy ra nữa. Rachel chậc lưỡi, nhân lúc không ai để ý liền lủi vào trong rừng đuổi theo nhóm của Ochako. So với lo lắng lũ tội phạm ở đây thì nó lo cho hai người kia hơn, vì ở đây bọn họ là anh hùng chuyên nghiệp, chắc nó cũng không cần phải quá lo.

Phía bên này, Aizawa vừa lôi nhóm năm người kia đến nơi học phụ đạo thì bị telepath của cô Mandalay làm cho giật mình.

[Mọi người!! Chúng tôi bị hai tội phạm phục kích, khả năng vẫn còn nhiều tên khác! Những người còn di chuyển được hãy lập tức trở về khu trại, nếu chạm trán kẻ địch phải tìm cách rút lui không được giao chiến!!]

Nghe vậy Aizawa vội giao mấy em học sinh ở đây cho Vlad, còn mình thì nhanh chóng chạy đi. Đáng ra chỗ này phải được giữ bí mật tuyệt đối, vậy tại sao lũ tội phạm vẫn tìm ra được? Khi Aizawa vừa bước chân ra khỏi cửa, trước mắt thầy là ngọn lửa bùng lên cao.

"Chết tiệt!"

"Đang lo cho người khác sao? Eraserhead?"

Ngay bên cạnh, là một chàng trai với mái tóc màu đen và những mảng da màu tím nhăn nheo được nối với những mảng da còn lại bằng những chiếc móc sắt. Hắn là người của Liên minh tội phạm, Dabi.

. . .

"Tsuyu-chan, Ochako-chan, mọi người, không được xảy ra chuyện gì đấy..."

Nó mím môi, mặc dù sợ khi phải đi một mình nhưng nó vẫn đang làm chuyện đó. Liên minh tội phạm, nó không biết tại sao chúng lại có thể tìm ra chỗ này trong khi nơi này được giữ bí mật tuyệt đối, nhưng thôi được rồi, phải tùy cơ ứng biến thôi, nó sẽ cố gắng không chạm mặt ai và gây chiến với chúng.

Liên minh thì chắc chắn sẽ có hai người đó, không biết hai người chúng có tham gia phi vụ lần này không, và nếu có thì mục đích của chúng là gì? Dalziel và Marianne không phải hạng người làm việc không có lợi ích, miễn là có lợi cho chúng thì mọi việc chúng đều có thể thực hiện.

"Ara ara, xem tao tìm được ai này~"

Rachel rùng mình, giọng của một người phụ nữ, nghe có vẻ cợt nhả nhưng lại thập phần đáng sợ. Giọng này không thể nhầm lẫn được, sao nó có thể quên đi người đã giết chết "ánh sáng" của nó chứ.

"Marianne."

Nó hít một hơi thật sâu rồi quay người lại, đối mặt với bà ta. Trên tay bà ta đã thủ sẵn hai cây kéo, xoay trên tay như một món đồ chơi.

"Trùng hợp thật, phải không?"

. . .

19.3.2022


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net