Chương 57: Chiến đấu và chiến thắng!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Nighteye phân việc cụ thể cho từng người, cuộc họp kết thúc. Nhóm học sinh U.A tụ tập lại quanh một chiếc bàn nhỏ để nghe Midoriya và Mirio kể lại sự việc.

"Tớ hiểu rồi, ra là vậy." Rachel gật gù.

Đã có thể cứu được cô bé Eri đó, nhưng cuối cùng lại không cứu được, nó có thể hiểu cảm giác của Midoriya. Bởi vì nó cũng đã từng trải qua một tình huống tương tự, chỉ khác là năm đó do nó không đủ mạnh mới không thể cứu được em gái mình.

Tiếng thang máy vang lên, cửa thang máy mở và Aizawa bước ra.

"Cả đám đang thức canh linh cữu hả?"

"Thầy!" Tsuyu thốt lên.

"À, ở ngoài học viện cứ gọi tôi là Eraserhead." Aizawa tiến lại gần lũ nhóc, "Nhân tiện thì hôm nay tôi đã định hoãn hết kì thực tập của mấy đứa các em đấy."

"!!"

Rachel có thể hiểu được Aizawa muốn nói về vấn đề gì. Bởi vì khả năng có thể dính dáng tới Liên minh tội phạm, như vậy thì không dừng lại ở tập sự nữa.

"Nhưng Midoriya... tôi vẫn chưa đủ tin tưởng em như trước đâu." Aizawa giữ nguyên khuôn mặt vô cảm mà gãi mái tóc lòa xòa, ông chú ngồi xuống sao cho chiều cao ngang với Midoriya đang ngồi trên ghế, "Vấn đề là, dẫu cho bây giờ tôi có đứng ra ngăn cản đi chăng nữa thì dám cá là em vẫn sẽ tiếp tục lao đầu vào rắc rối."

"Tôi đang dõi theo em đấy, liệu mà hành động cho đúng mực biết chưa, Midoriya." Aizawa nắm tay lại thành nắm đấm dí vào ngực Midoriya như một lời động viên, "Rõ chưa hả? Thằng nhóc cá biệt này."

Đàn chị Nejire vì muốn lấy lại tinh thần cho anh Mirio cũng lên tiếng, "Biết gì không Togata? Dù bây giờ cậu có hối hận và buồn phiền thì cũng đâu có thay đổi được gì nữa, đúng không?"

"Mirio này," Tamaki nói với vẻ mặt ủ rũ, "Ngẩng đầu lên đi."

"Nghe đây, việc em không thể nắm chặt tay cô bé chưa chắc đã đẩy cô bé xuống đáy sâu tuyệt vọng đâu!" Aizawa chống tay xuống gối đứng dậy, ngoắc tay ra sau, "Ngẩng mặt lên, hướng vế phía trước xem."

Hiển nhiên, những lời vừa rồi của Aizawa khiến Midoriya cảm động muốn rơi cả nước mắt, "Vâng!"

"Em... em sẽ theo thầy hết cuộc đời, Eraserhead-sensei!!"

"Ai cần cả đời làm gì."

"Em xin lỗi!!"

"Bé mồm thôi, Eijirou-chan."

Rachel nhắc nhở Kirishima, rồi cũng lặng lẽ ngồi đó. Sau khi nghe xong câu chuyện của Midoriya, điều duy nhất mà nó nghĩ chính là: Bằng mọi giá phải cứu được Eri-chan. Không hiểu sao, nó thấy được ở em ấy bóng dáng thảm hại của mình ngày xưa. Sợ hãi đến mức phát khóc, nhưng lại không thể cầu cứu ai, cũng chẳng dám trốn đi vì sợ gây nguy hiểm đến người khác.

"Ray."

Rachel giật mình ngước mắt lên nhìn, đọc được khẩu hình của chú Aizawa.

"Đừng gánh vác mọi thứ về mình."

Lần này thì đến lượt Rachel xém chút nữa cảm động rơi nước mắt.

"Tóm lại, chỉ có như vậy..."

"Ngoại trừ Big3 - những người có thực lực sánh ngang, thậm chí vượt trội hơn cả dân chuyên thì tôi nghĩ vai trò của các em trong vụ này không có gì đáng kể." Aizawa tiếp tục nói, "Mấy đứa muốn làm gì tiếp theo đây?"

"Th...Thầy Eraserhead!" Ochako đứng phắt dậy với vẻ mặt kiên định, "Một khi đã nghe được chuyện đó, thử hỏi làm sao chúng em có thể rút lui được đây!?"

"Nếu như thầy không cấm, xin phép cho em được góp sức trong trận chiến lần này." Tsuyu nói.

"Chỉ cần sức mạnh của em có thể giúp đỡ được cô bé ấy dù chỉ một chút, em chắc chắn sẽ làm thưa Eraserhead-sensei!" Kirishima gần như là gào lên hừng hực khí thế.

"Trùng hợp là em cũng vậy đó, thưa thầy." Rachel híp mắt cười.

"Nếu đã cho phép tụi nhóc có mặt ở cuộc họp thì tức là các anh hùng đã công nhận khả năng của bọn nhóc năm nhất rồi." Tamaki bi quan lên tiếng, "So với tớ... tụi nó tỏa sáng hơn rất nhiều."

Khóe miệng Rachel khẽ giật, đàn anh thực sự rất dễ bi quan.

Aizawa chỉ muốn đánh giá quyết tâm của bọn nó mà thôi, lần này, mục tiêu quan trọng nhất của họ là bảo vệ cô bé Eri, chỉ cần không đi quá giới hạn là được. Mối lo lớn nhất hiện tại là có bóng dáng của Liên minh tội phạm. Từ thông tin của cảnh sát và Nighteye, có thể suy ra chúng không có quan hệ hợp tác tốt đẹp cho lắm.

"Trong trường hợp tệ nhất, nếu suy đoán của chúng ta sai... cả về Liên minh tội phạm lẫn chiến lược, nhất định phải rút lui ngay."

"Rõ thưa thầy!!"

. . .

Những ngày sau đó, ngoại trừ ngồi chờ cho đến khi biết được vị trí chính xác của bé Eri thì thực sự bọn nó không thể làm được gì hơn cả. Chỉ có thể cố gắng tận dụng thời gian để luyện tập, phải thật mạnh mẽ, ngày càng mạnh mẽ hơn.

Đồng thời, bọn họ bị cấm nhắc tới những gì liên quan đến kì tập sự. Không chỉ Kirishima, Ochako, Tsuyu, Midoriya và Rachel, mà còn bao gồm những người đã có mặt trong cuộc họp ngày hôm đó.

Rachel lao đầu vào luyện tập chẳng khác gì Midoriya, nó muốn mình phải mạnh hơn nữa, nó không muốn mình trở thành gánh nặng cho mọi người.

"Ray?"

Rachel giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, ngước lên nhìn người đang ngồi bên cạnh mình, "A... Hả? Có chuyện gì sao Todoroki-kun?"

Todoroki gắp mì vào miệng, "Nãy giờ cậu không ăn mà cứ ngồi nghịch mấy cọng mì đó."

"Haha... tớ ăn bây giờ mà..."

Rachel cười gượng, sau đó ngượng ngùng vì nãy giờ mình không động đũa món ăn ưa thích gần đây. Todoroki chỉ im lặng quan sát, lát sau mới lên tiếng.

"Từ lúc bắt đầu kì thực tập, cậu với Midoriya cứ như người mất hồn vậy."

Todoroki đặt chén xuống rồi gác đũa lên, sau đó lấy tay vò đầu nó, "Cậu có thực sự ổn không?"

"Tớ không sao mà, thật đấy." Rachel nhíu mày kéo tay cậu xuống, sau đó chỉnh lại phần tóc bị rối.

Todoroki nhìn nó ăn, tự nhiên lại thấy được nó có điều muốn nói, cần phải được tâm sự nhưng cuối cùng nó lại chẳng nói gì cả, cứ vậy mà đè nén cảm giác khó chịu xuống.

"Ray."

"Hở? Sao vậy Todoroki-kun?"

"Đừng gọi họ nữa, gọi tên tôi."

Nghe Todoroki thẳng thắn như vậy, Rachel đang ăn thì bị sặc, có lẽ là nõ chưa lường trước được việc này nên quá sốc. Thấy nó ho đến chảy cả nước mắt mà không chịu dừng, cậu tốt bụng đưa cho nó một ly nước và một chiếc khăn tay.

"C-cậu nói gì vậy...?" Khi đã ổn định rồi, Rachel lấy can đảm hỏi lại lần nữa.

"Gọi tên tôi." Todoroki chẳng có gì là ngại, tiếp tục nói thẳng.

"Sao... Sao tự nhiên cậu muốn vậy..." Rachel lắp bắp, vẻ mặt không còn được tự nhiên.

"Cậu gọi tên Kirishima được, vậy tại sao tên tôi lại không?"

Rachel quắc mắt nhìn Kirishima đang ăn ở đối diện, không có cách nào giải thích.

"Rồi, tới nữa rồi đó."

Kirishima buồn tủi đến rớt nước mắt mà ngả đầu sang cô bạn tóc hồng bên cạnh, Mina cũng rất phối hợp mà vòng tay qua vỗ vỗ đầu cậu, "Không sao, không sao, chúng ta cùng nhau ăn cơm chó ha."

"Tui buồn lắm Ashido ạ, huhu."

Rachel làm như không quan tâm những gì Kirishima nói, đầu nó đang tính toán xem bây giờ đối mặt với cái ánh mắt mong chờ của Todoroki như thế nào.

"S-Shouto-kun..."

Cuối cùng, nó vẫn chịu thua.

"Ừ."

Todoroki vô cùng hài lòng mà xoa đầu nó, đáy mắt lộ ra vẻ ôn nhu hiếm có. Còn Rachel bây giờ đã sớm ngại đến mức nếu như có cái lỗ ở đây nó sẽ chui xuống ngay.

Kirishima và Mina đồng loạt đeo kính râm vào rồi vùng dậy lên án, "Chói mù mắt chó chúng tôi rồi!!"

Midoriya nhìn bên này náo nhiệt như vậy cũng vui lây, tạm thời tâm trạng cũng không còn nặng nề như trước nữa.

Rachel dùng khẩu hình miệng để nói với cậu.

"Cố lên."

Tựa như là nói với chính mình.

. . .

Hai ngày sau.

Khi màn đêm vừa buông xuống.

Không gì báo trước, năm người cùng gặp nhau dưới sảnh.

"Các cậu cũng nhận được rồi sao?"

Trái tim Rachel đánh thịch một cái.

Cuối cùng cũng đã đến ngày triển khai kế hoạch.

Khi trời vừa rạng sáng, cả năm học sinh của U.A đều nhanh chóng đến địa điểm tập trung. Được biết, Nighteye đã vô tình gặp một tên của Bát tịnh đang đi mua đồ chơi cho bé Eri và anh đã dùng kosei để biết được sào huyệt của bọn chúng.

"Nói chung là bây giờ đã biết được chính xác vị trí rồi."

"Chúng tôi đã biết được thời gian qua hắn ở nhà qua quá trình trinh sát!" Bubble Girl và Centipeder tự hào nói.

"Lệnh khám xét cũng đã có rồi. Giờ thì..."

Rachel kéo căng găng tay đen, trang phục anh hùng của nó bây giờ đã tối giản nhất có thể, áo len hở lưng, quần đùi đen, thắt lưng có túi phía sau đựng các vật dụng linh tinh như dụng cụ y tế và thuốc sát trùng, và giày thể thao đen.

Chiến đấu và chiến thắng!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net