Chương 100: Vòng lặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhiều hơn nữa...?" Sora ngập ngừng: "Sau khi tôi chết thì mọi người sống thêm bao nhiêu năm?"

Hibari không trả lời.

Hắn vươn tay ra, Hibird vội vàng vỗ cánh đậu lên tay hắn. Chàng thiếu niên này đứng dậy và nhìn cô:

"Ngủ sớm đi."

Kaze Sora nhìn hắn rời đi như thế, lâm vào trầm tư.

Thế hội này là U50, hay là...

.
.
.

"Sora~ Sora~ Sora~" Hibird gọi cái tên này liên tục, trong khi đang bay theo chủ nhân của mình. Hibari Kyoya lãnh đạm nhìn nó một cái, bỗng lại nhớ lại câu hỏi ban nãy.

Sau khi Kaze Sora chết, bọn họ sống thêm bao nhiêu năm nữa ư...

Không có đâu.

Cuộc sống này là một vòng lặp. Nếu đi đến đích đến là một điểm nào đó rồi thì nó sẽ bắt đầu lại từ đầu. Cho đến khi con người tự thức tỉnh, lúc đó nó mới thực sự kết thúc.

Ai cũng nghĩ rằng cái mình nhìn thấy chính là tất cả, mà lại không phát hiện ra rằng đó chỉ là một cái ngà của con voi mà thôi.

"Lại đây." Hibari gọi Hibird lại để nó ngồi trên vai mình: "Xuất hiện đi."

"Kufufufu..." Rokudo Mukuro bị hắn phát hiện ra cũng không ngạc nhiên. Hắn bước ra từ làn sương màu tím, cười một cách trào phúng: "Thế ra, Người Bảo Vệ Mây đây cũng nhận ra à?"

"Nhận ra?" Hibari cười nhạt: "Ngay từ đầu đã không có chuyện nhầm lẫn rồi."

"Kufufufu... Biểu hiện của ngươi làm cho tất cả mọi người nghĩ rằng ngươi giống họ đó, chim sẻ."

"Biểu hiện...? Cũng đúng thôi." Hibari vuốt ve bộ lông mềm mượt của Hibird, vô cảm nói rằng: "Vì đó là người mà ta nhận định."

Rokudo Mukuro ngừng cười. Hắn nhìn bầu trời sao trước mắt, giống như nhớ đến một ngày nào đó xa xôi trong kí ức. Thế rồi hắn nhếch miệng cảm khái:

"Sau cùng... Tất cả sẽ lại trở về từ tận cùng của sự luân hồi. Mang theo cả một linh hồn thối nát bị tổn thương bởi tình cảm rồi trở nên vặn vẹo."

Khi đã bị tổn thương, con người sẽ trở nên đa nghi.

Họ sẽ cho rằng tất cả những người tiếp cận họ là xấu.

Thế nên là, chuyện sau này...

"Đó là một vòng lặp."

Byakuran Gesso tắt máy tính đi. Hắn vừa định cho kẹo dẻo vào miệng thì lại không muốn ăn nữa. Byakuran đặt nó vào lòng bàn tay, xiết lại thật chặt.

"Mà vòng lặp thì làm gì có hồi kết."

Hơn hai triệu thế giới song song, tất cả mọi thứ đều được vạch trần.

Có người hỏi vì cớ gì hắn lại là 'người tốt'.

Có người hỏi vì cớ gì hắn lại chịu đựng.

Bởi vì ngay từ đầu Byakuran Gesso... vẫn luôn đứng ở bên ngoài.

...Chưa từng rơi vào vòng xoáy này.

"Nói dối." Một Byakuran khác lên tiếng: "Thế ngươi quanh quẩn ở các thế giới song song làm gì?"

"Ta ư?" Byakuran Gesso cười meo meo: "Vì nhìn bọn họ giết người mà ta yêu, ta không nhịn được."

Nhìn rất nhiều lần, rất nhiều lần, rất nhiều lần...

"Giết quách bọn chúng đi cho rồi."

Và rồi thanh niên đó âm u nói vậy.

Byakuran nhìn Byakuran Gesso, giật mình nhớ ra bản chất của tên này là vậy. Hắn thở dài, vỗ vỗ vai của 'chính mình': "Ngươi và nhà Vongola giống nhau. Chỉ khác là, bọn họ trở nên vặn vẹo, còn ngươi..."

"Đó là bản chất của ngươi/ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net