Chương 32: Hồi ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chào chị, chị Kaze!"

Thiếu niên tóc xoăn từ phía sau lưng của Sanada nhô ra. Sora mỉm cười, gật đầu:

"Chị nghe nói hôm nay các em không phải tập huấn."

"Vâng." Kirihara Akaya cười hì hì nói.

Ngày hôm nay Kaze Sora có gì đó rất khác. Hắn quen cô từ hai năm trước, trong một lần tới nhà Sanada chơi. Nói thật, vốn dĩ Kaze Sora cho hắn một cảm giác rất xa cách mặc dù cô ấy hay cười. Nhưng hôm nay... rất thật. Nụ cười đó rất thật, như thể làm những người xung quanh phải hoà tan ra.

Kirihara Akaya không biết, đó là nụ cười khiến hắc ám cũng phải trầm luân.

"Genichiro, sensei nói lát nữa chị và em sẽ đấu một trận đấy."

"Thật ạ?" Hai mắt Sanada Genichiro sáng lên. Kiếm đạo mà hắn theo đuổi là kiếm đạo của Kaze Sora. Đó là môn kiếm tuyệt vời nhất mà hắn từng thấy. Lúc trước hắn đã hỏi qua, Kaze Sora nói tên của nó là Shigure Soen Ryuu.

Kiếm pháp này hắn đã hỏi ông nội, ông bảo ông cũng không biết.

Vốn dĩ Sanada còn nghĩ chính Sora đã nghĩ ra nó, nhưng không phải.

Cô ấy bảo đó là của một cố nhân.

"Em đi nghỉ ngơi đi, chiều nay chúng ta sẽ thi đấu."

Sanada lấy lại tinh thần, vươn tay lên đè ép vành mũ: "Vâng!"

Sora bật cười.

Cô bước xuống dưới, nhón chân lên vỗ vai hắn, nhu hoà nói rằng:

"Đôi lúc cũng không cần quá nghiêm túc."

"Sư tỷ..."

Sora cười cười nhìn thoáng qua bọn họ: "Chị xin phép."

"Vâng, chị Kaze."

.
.
.

Kaze Sora ngồi trong đình viện, xoa nhẹ thanh kiếm trên tay.

Thanh kiếm này... cũng không phải loại tốt nhất. Kaze Sora vốn dĩ là một người rất bình thường, không cha không mẹ, nhưng tài sản cha mẹ để lại cũng đủ để nuôi sống cô cho tới khi trưởng thành.

Lúc trước tới Kanagawa học kiếm, bên người cô cũng chỉ mang theo một thanh kiếm rất rẻ tiền... Nhưng sau này lại được Sanada Genemon tặng cho một thanh khác, chính là thanh mà cô đang cầm trên tay.

Cô sờ sờ chuôi kiếm, đầu ngón tay nhẹ nhàng miết qua lưỡi đao sắc bén, tâm trí của cô bỗng trở về ngày tháng đó.

Cái ngày mà Yamamoto Takeshi dạy cho cô kiếm đạo.

...

"Sora-chan, thứ tớ giỏi nhất chính là kiếm đạo, tớ dạy cậu nha?"

"Hả? Thôi đi, tớ không thích đâu." Kaze Sora ghét bỏ bĩu môi.

"Cậu không suy nghĩ một chút sao?" Yamamoto tiếc nuối hỏi: "Nếu cậu cầm kiếm, nhất định sẽ rất đẹp..."

"Nghĩ cũng đừng nghĩ."

Năm đó bọn họ 18 tuổi.

...

"Ha ha, Cielo, khả năng dạy dỗ của tôi không tốt lắm... Thôi thì cứ làm theo Reborn, lấy giết chết tôi làm quyết tâm, đấu với tôi đi."

Kaze Sora run run rẩy rẩy nắm chặt lấy chuôi kiếm, trái tim và hai tay đã chết lặng.

Cái gì chứ...

Cái gì mà quyết tâm muốn giết chết...

Cho dù vậy, cho dù vậy...

Kaze Sora vọt lên, lao về phía Yamamoto Takeshi, vung kiếm lên, tràn đầy cừu hận chém xuống.

"Keng!"

Lưỡi kiếm của cô bị Yamamoto chém bay, văng ra một góc. Hắn mỉm cười: "Cielo lại thua rồi."

"Đùa gì thế?" Kaze Sora nhẹ rên một tiếng, xiết chặt chuôi đao, ngẩng đầu lên gắt gao nhìn hắn: "Tôi không thua!"

Sẽ... không thua...

"Cielo, em thua rồi."

"Không!"

"Em thua rồi."

"Không..."

"Cielo." Yamamoto lặp lại: "Em đã thua rồi."

Không... Kaze Sora điên cuồng lắc đầu. Cô không thua, không thua, không thua!

Nếu như thua, hậu quả...

Nếu như thua...

"Yamamoto Takeshi." Cô hổn hển nhìn hắn, bỗng chốc nở nụ cười.

Yamamoto ngây ra một lúc.

Đó là nụ cười ấm áp, bao dung và vị tha, nụ cười đã khiến cho hắc ám phải trầm luân, nụ cười khiến cho bọn họ muốn lây nhiễm lên đó khí tức của chính mình.

Đã... bao lâu không nhìn thấy nó?

Yamamoto thất thần nghĩ.

Cùng lúc, Kaze Sora vọt lên, dùng thanh kiếm đã đứt đôi kia, hung hăng chém xuống.

Yamamoto Takeshi phản ứng cực nhanh, lập tức theo phản xạ cầm kiếm chống lại. Nhưng sau một giây, hắn nhận ra người trước mắt mình chính là Kaze Sora, vì thế vội vã ném kiếm xuống, lui về sau.

Trên cằm và lồng ngực truyền đến cảm giác đau đớn kích thích thần kinh của hắn.

Hắn ngửi thấy mùi máu tươi, vết thương này là của người hắn yêu làm ra.

Yamamoto Takeshi không tức giận, mà là ngồi xổm xuống, vươn tay chạm vào gò má tái nhợt của thiếu nữ, ôn nhu nói:

"Cielo làm tốt lắm."

Sora đau đớn hừ nhẹ.

"Lát nữa sẽ để Sasagawa chữa thương cho em."

Thiếu nữ miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn vết thương nhỏ trên mặt hắn, trong mắt xẹt qua một tia không cam lòng, rồi lại bị tia tự trào thay thế.

"Tôi thắng."

"Ừ, em thắng." Yamamoto Takeshi bao dung nói.

"Yamamoto Takeshi."

"Ừ."

"Vết thương kia... Đừng có chữa." Kaze Sora nhìn hắn bằng ánh mắt đầy ác ý: "Đó là dấu ấn của tôi."

Không chút đắn đo, hắn trả lời: "Được."

Trong khoảnh khắc đó, Kaze Sora nở nụ cười.

Yamamoto Takeshi,

Mang theo sự sỉ nhục này, sống hết quãng đời còn lại đi!

Đối với một kiếm sĩ, vết thương do đao kiếm gây ra sẽ chỉ tạo nên một quá khứ huy hoàng.

Nhưng Yamamoto Takeshi là Kiếm Đế đệ nhị.

Đồng nghĩa với việc không ai có thể chiến thắng hắn.

Nhưng Kaze Sora, một nữ nhân nhu nhược, đã thành công để lại trên người hắn một vết thương.

Đừng có chữa trị.

Hãy để nó làm dấu ấn của cừu hận, đi theo cậu suốt cuộc đời đi!

Là sỉ nhục của cậu!

Là sỉ nhục của tôi đối với cậu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net