Chương 55: Vô đề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sonoko kéo Sora vào lớp, hưng phấn nhìn hộp quà trên tay cô.

"Là cái gì, là cái gì?!"

Sora ôm con Hibird đặt lên bàn học, sau đó cầm hộp quà lên, lắc lắc vài cái.

Trong ánh mắt thúc giục của Sonoko, Sora xé giấy bọc ra. Bên trong hộp cứng lẳng lặng nằm một thanh kiếm bén nhọn, nhìn thoáng qua thì rất mới, có lẽ là mới làm. Cô cầm thử, rất vừa tay. Vừa tách kiếm ra khỏi bao đã bị ánh sáng của nó làm cho loá mắt. Không thể nhầm được. Sora nuốt nước bọt. Đây là một thanh kiếm cực kì, cực kì tốt!

"Oa, một thanh kiếm!" Hai mắt Sonoko sáng ngời: "Hay quá! Vừa lúc Sora đang học kiếm, ha!"

"Trùng hợp thật đấy." Ran cảm khái.

"..." Sora nhìn một lát, cũng mỉm cười: "Tớ rất thích!"

"Tất nhiên, có một điều vui hơn nữa là..." Sonoko nhảy ra khỏi ghế, vươn hai tay lên trời: "Hai chiếc điều hoà! Ten ten ten tèn!"

... Sau đó Sora và Sonoko vỗ tay hai cái.

"Tuyệt thật đấy!"

...

"Tuyệt thật đấy."

Hibari Kyoya thu hồi tầm mắt từ màn hình máy tính, ngả người lên ghế dựa, nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ.

Trên bầu trời, Hibird đang đập cánh bay lượn, cất cao giọng hát lên bài giáo ca của Namimori.

"Namimori lóng lánh những hạt sương ban mai,

Mộc mạc, đơn sơ, cứ bình thường là được,

Ý chí kiên định,

Không bao giờ ngờ vực,

Cùng cất tiếng cười vang, trường Namimori."

"...Xì."

Bỗng dưng, hắn xì một tiếng.

"A ha ha ha ha ha." Thiếu niên ngồi trên ghế sô pha nãy giờ bỗng dưng cười to, hai mắt híp lại. "Thấy chưa. So với Miracles Land, quả nhiên cô ấy vẫn thích kiếm của tôi hơn."

Hibari Kyoya nhẹ nhàng liếc qua Yamamoto Takeshi một cái, cười lạnh.

"A."

"Lại nói tiếp, nghe nói hè này Cielo muốn đi biển..." Sawada Tsunayoshi nhức đầu nói: "Mọi người có muốn tạo một cuộc gặp gỡ bất ngờ với cô ấy không?"

"Hết mình muốn đi biển!" Sasagawa gào lên.

"Hừ, nghe cũng được đấy." Reborn cười: "Nhưng Dame Tsuna, cậu đã giải quyết hết văn kiện của gia tộc chưa?"

Sawada Tsunayoshi: "..."

Sawada Tsunayoshi: "...A."

Trong lúc mọi người còn đang nói chuyện, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cộc cộc. Sau đó cũng không đợi "chủ nhà" có phản ứng gì, người nọ đã đẩy cửa ra.

Sawada Tsunayoshi ngẩng đầu lên, gật đầu một cái: "Kyoko."

Gokudera Hayato thì không thèm để ý luôn, hai mắt bốc lửa nhìn Yamamoto: "Sao cơ bóng chày ngu ngốc?! Ý cậu nói là Cielo sẽ không thích quà của tôi tặng?!"

"A ha ha ha tôi còn chưa nói gì mà? Hơn nữa cậu thì tặng cái gì chứ? Bom à?"

"Cái——Khốn nạn!"

"Đã thế thì Lambo-san cũng muốn đưa lựu đạn... Không! Đưa khẩu Bazoka 10 năm!"

Sasagawa Kyoko ngẩn người nghe bọn họ cãi nhau. Hộp bento trên tay hơi run lên một chút, trấn định nói: "Mọi người có muốn cùng nhau ăn trưa không?"

"Kyoko, em rủ Kurokawa ăn đi. Bọn anh đang bận." Sasagawa Ryohei nói, sau đó gật đầu một cái như chắc chắn.

"..." Cô ta cúi đầu xuống.

"Được rồi..." Yên lặng hồi lâu cuối cùng cũng không nhịn được, Hibari Kyoya cau mày nhìn bọn họ, giơ tonfa lên: "Biến khỏi đây trước khi tôi cắn chết các người."

"A ha ha Hibari lại phát bệnh."

"Xì, đừng tưởng là có thể đánh bại tôi dễ dàng!"

"Chờ đã Hibari-san anh bình tĩnh đi!"

"Hừ, Tsuna. Thân làm boss của Vongola, mau đứng lên ngăn chặn cuộc nội đấu sắp sửa diễn ra!"

Trong phòng vang lên thanh âm đổ vỡ và la hét. Sasagawa Kyoko thấy cánh cửa lại mở ra lần nữa. Byakuran Gesso thò đầu vào nhìn tình cảnh bên trong, chậc một tiếng, nhét một viên kẹo vào miệng:

"Lũ điên."

"Byakuran-kun, chuyện gì——A." Irie Shoichi 'a' một tiếng, đẩy kính lên, bình tĩnh đóng cửa lại: "Chúng ta đi thôi, Byakuran-kun."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net