Chương 82: Yukimura

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yukimura Seiichi mặc quần áo bệnh nhân, đứng trên tầng thượng nhìn xuống dưới.

Có một cơn gió nhẹ thổi phất qua những lọn tóc dài khiến chúng lay động. Thiếu niên tóc tím với thân hình gầy yếu tựa người vào tường, trên tay cầm một quả tennis, ánh nhìn xa xăm mà u buồn.

Ánh mặt trời càng ngày càng trở nên gay gắt hơn, không khí cũng càng nóng, nhưng hắn vẫn đứng đó, và xiết chặt quả bóng.

Không gian tĩnh lặng được một vài giây, lúc sau đã bị tiếng ồn ào của trẻ con đánh vỡ. Hắn nhìn xuống dưới, đám trẻ con đã thức dậy và cùng nô đùa dưới sân.

Yukimura Seiichi mỉm cười, ôn nhu mà nhẹ nhàng, chợt như một làn gió phất nhẹ qua, ấm áp.

Ngày hôm nay là ngày hắn làm phẫu thuật, đồng thời cũng là ngày mà các đồng đội của mình phấn đấu trên sân.

Thân là bộ trưởng, vào giây phút quyết định như vậy mà không thể ở bên cạnh bọn họ, Yukimura Seiichi rất không cam lòng và áy náy.

Nhưng rồi có thể làm gì đâu?

Hội chứng này đã cướp đi tất cả của hắn.

Đam mê, tham vọng, tự trọng, và cả... Linh hồn.

Yukimura Seiichi đã từng rất mê man và lo sợ.

Hắn sợ hãi mình sẽ không thể qua khỏi, sợ hãi mình không thể đứng trên sân bóng một lần nữa. Hắn sợ hãi tất cả.

Nhưng ngày hôm nay.

Yukimura Seiichi sẽ làm phẫu thuật. Cho dù chỉ có 50:50, hắn vẫn sẽ làm.

Bởi vì, mọi người còn đang... chờ hắn...

"Yukimura-kun, trở về phòng thôi." Hộ sĩ trẻ tuổi đẩy cửa, tiến về phía hắn. Yukimura được đỡ ngồi lên xe lăn, nuối tiếc nhìn thoáng qua thế giới một lần nữa, rồi sau đó, hắn lại cười.

Cho dù ngày hôm nay hắn có chết đi.

Thôi, không sao cả.

Vì hắn đã cố gắng hết sức rồi.

...

Lúc Yukimura Seiichi trở lại phòng bệnh, Kaze Sora đã ngồi ở đó. Thiếu niên kinh ngạc nhìn thiếu nữ cạnh bàn, vài giây sau mới mở miệng:

"Kaze-san?"

"A, Yukimura-kun." Sora cắm bông hoa cuối cùng vào lọ, cười nói: "Chị tới thăm em."

Yukimura suy nghĩ một chút, bất đắc dĩ nói rằng: "Là bọn Yanagi bảo chị phải không?"

"Ừ..." Sora cười mắng: "Thật là, làm phẫu thuật cũng không bảo chị một câu."

Nụ cười của hắn cứng lại một chút, nhưng rất nhanh đã che dấu đi: "Cũng không quan trọng lắm... Em không muốn làm phiền chị."

Nếu như phẫu thuật thất bại thì sao?

Nếu như thất bại...

"Đừng lo lắng." Cho dù thiếu niên này có nội liễm ra sao thì cũng chỉ là một đứa trẻ mười lăm tuổi. Sora cũng có chút thành tựu trong việc nhìn nhận cảm xúc của người khác. Cô biết giờ phút này cậu bé kia còn hoang mang và sợ hãi. Nhưng không sao cả. "Em sẽ ổn thôi."

"Vâng..." Yukimura biết Sora đang an ủi mình nên cũng không nói gì. Hơn nữa, hắn cũng không quen bày tỏ nỗi lòng của mình với người khác.

"Bạn của chị thực sự rất giỏi." Cô nói, bằng một giọng nghiêm túc: "Em sẽ lại có thể theo đuổi giấc mơ của mình."

Như một con chim ưng sắc bén, lao thẳng lên tầng trời, chao lượn giữa những vách núi cao.

Chứ không giống cô, chỉ là một con chim hoàng yến nhỏ bé, vọng tưởng lao lên chín tầng trời, rồi lại bị chiếc lồng vàng giam lại.

"Cảm ơn chị." Yukimura thở dài.

"Yukimura-kun, chuẩn bị vào làm phẫu thuật." Có bác sĩ tiến vào nói.

Trái tim của Yukimura đập thình thịch. Hắn nhịn không được vươn tay lên đè vào nó, rất mãnh liệt, như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực này.

Kaze Sora đứng yên nhìn bác sĩ đội mũ cho hắn, sau đó đặt lên cáng. Cô lặng lẽ đi theo phía sau, cho đến trước cửa phòng bệnh.

"Yukimura!" Yukimura hơi nghiêng đầu.

Đám chính tuyển đã chạy đến, cầm trên tay một chiếc áo đồng phục. Bọn họ cười rất tươi, rất vui sướng mà nói rằng: "Bọn tớ nhất định sẽ đem chiến thắng về cho cậu!"

Sora tựa người vào tường, thất thần nghĩ.

Thật tốt quá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net