Chương 19: Điều tệ hại nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên hành lang yên tĩnh của bệnh viện, tắm mình dưới ánh nắng hoàng hôn, Kumiya tựa người vào bức tường trắng tinh khôi, mái tóc như ẩn hiển dưới màu tím của sắc trời. Em đeo tai nghe, mắt vẫn luôn nhìn vào màn hình điện thoại, cho tới khi, chuông thông báo tin nhắn vang lên.

[Cá thu] Đó là một điều tệ hại, Kumiya.

Em hơi cứng người trước câu trả lời của người bên kia. Đã bao lâu rồi, ngay cả em cũng đã chẳng thể nhớ rõ, khi mà anh ta nói với em bằng cái giọng điệu ấy.

[Gấu trúc tím] Về điều gì? Nhảy từ sân thượng hay từ chối lời đề nghị của anh?

[Cá thu] Cả hai. Nhảy từ tầng ba là một ý tưởng tồi, nó sẽ khiến em đau, nhưng lại không đủ để giết em.

[Cá thu] Tự tử là nghệ thuật, em nên dùng cách nào đó nhanh chóng hơn, để không cảm nhận được nỗi đau.

[Cá thu] Uống một lượng lớn thuốc ngủ thì sao? Một giấc ngủ yên bình và không mộng mị.

[Gấu trúc tím] Lời khuyên tốt đấy. Em sẽ thử.

"Này, cô ở đang làm gì ở đó? Đèn ở khu đó sẽ tắt sớm thôi, cô nên về phòng đi." Kumiya nâng mắt, nhìn về phía y tá vừa lên tiếng, gật đầu. Em buông thõng tay cần điện thoại, ánh sánh vẫn chưa tắt, vô thần nhìn về phía trước. Em không muốn quay trở lại chút nào, kể từ khi Yamamoto Tekashi ở đấy, ngày nào cũng rất ồn ào, từ những người đến thăm. Còn em thì quá thiếu kiên nhẫn để chịu đựng điều đó.

Cuối ngày hôm nay cậu ta sẽ xuất viện, em chỉ cần ở đây và chờ đợi. Nhưng nếu theo lời nhắc nhở vừa nãy, một lúc nữa nơi này sẽ chìm vào bóng tối, Kumiya không phiền khi di chuyển trong đêm, nhưng em lại không hề muốn vướng vào rắc rối với những kẻ lãng du vừa xuất hiện trong khoảng thời gian gần đây. Cho dù nơi này có là bệnh viện đi chăng nữa, vẫn sẽ tồn tại những tên bệnh nhân như thế.

Em đứng thẳng người, quay đầu trở lại phòng bệnh của bản thân, từng bước chân được thả chậm, đến mức mọi ngóc ngách đều được thu vào mắt. Nhưng, dù sao nơi này không lớn lắm, Kumiya đã đến nơi gần như ngay sau đó. Em dừng lại, đối diện với cửa, cố gắng lắng nghe động tĩnh phía trong, chắc rằng hoàn toàn là một khoảng lặng, đẩy cửa bước vào.

Đáng tiếc, chào đón em mặc dù không phải sự ồn ào của những tiếng trò chuyện, thay vào đó, là một vụ nổ xem như khá nhẹ, ngay sát bản thân. Nằm trong sức ảnh hưởng từ uy lực của vụ nổ, thêm cả việc không kịp phản ứng, Kumiya mất thăng bằng ngã về phía sau, lưng va chạm với cửa, tay cầm điện thoại cũng mất sức mà buông ra, đầu choáng váng, tầm mắt thì bị che bởi màn khói hồng trước mắt.

Em nâng tay xoa đầu, cố gắng tiếp thu chuyện gì đang xảy ra, chờ đến khi lớp khói tan đi hẳn, một đứa trẻ không biết từ đâu xuất hiện, vừa vặn rơi tọt vào lòng em. Bấm bụng ngăn lại những lời định nói, em vịn người đứng dậy, thuận tiện xoa vài cái vào mái tóc xù của nhóc bò. Đưa mắt nhìn xung quanh, Kumiya ngay lập tức nhận ra bầu không khí quỷ dị đang lan truyền khắp căn phòng.

Sawada Tsunayoshi và Reborn đều đang ở đây. Động tĩnh từ vụ nổ xem như không nhỏ, nhưng chẳng có ai nhìn về bên này, cả Yamamoto Tekashi đều đang tập trung đến một hướng duy nhất, đứng cạnh góc giường, Geshikai Sasako đang cúi gằm mặt, bàn tay nắm chặt gấu váy vò đến nhăn nheo. Em chuyển mắt, hướng đến thứ bên chân cô ta, một khẩu bazooka? Kumiya khóe miệng không nhịn được run rẩy, bọn người này...

"Ciaossu, Ojishita."

Giọng nói của Reborn làm bầu không khí bớt căng thẳng đôi chút, mọi người đều nhìn về phía này. Em gật đầu xem như đáp lại, khom người cầm lấy chiếc điện thoại bị văng ra một phía. Ánh mắt đứa trẻ lướt qua nội dung trên màn hình, đè xuống vành mũ che đi khuôn mặt, yên lặng lui về. Kumiya cũng không để tâm, em tiến lên, giao Lambo còn đang ngủ say cho Tsunayoshi:

"Em trai của câu. Trông cẩn thận một chút." Thuận tiện bỏ thêm một câu đuổi người: "Đem cậu ta rời khỏi sớm đi, bệnh viện sắp tới giờ đóng cửa rồi."

Sawada Tsunayoshi hơi bất ngờ trước hành động của em, luống cuống đáp lời: "Tớ--tớ biết rồi."

"Ha ha, mừng cậu trở về, Kumiya." Câu nói của Yamamoto Tekashi khiến một loạt vẻ mặt của những người ở đây cứng lại, hơi chút vặn vẹo. Kumiya chỉ nhìn cậu ta, rồi nhanh chóng kéo lấy tấm màn trắng ngăn cách hai bên, an tĩnh trên giường của bản thân.

Kể từ sau ngày hôm đó, không biết cậu ta đã suy nghĩ thế nào, cái vẻ mặt như mất tất cả kia lại hoàn toàn biến mất, hệt như chưa từng xuất hiện. Ngược lại, còn trở nên vô cùng thân thiện với em. Kumiya cũng lười quan tâm, dù sao, miệng ở trên người cậu ta, em muốn quản cũng không được. Yamamoto Tekashi bảo những người kia ra ngoài trước, còn mình thì ở lại sắp xếp đồ đạc của bản thân, hắn nhìn về phía bóng lưng thiếu nữ sau lớp màn, cười lên tiếng: "Cảm ơn về lời khuyên của cậu. Nhờ nó mà tớ tìm ra những khiếm khuyết của mình."

Không có lời đáp trả, hắn gãi má, cười trừ rời khỏi. Đến khi màn đêm bao trùm cả căn phòng, giọng nói vang lên, tựa hồ lời nhắn nhủ chân thành nhất.

"Chúc may mắn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net