Chương 22: Sasagawa Ryohei

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần lưng đau đến nỗi không thể di chuyển, mắt thấy con dao đã sắp hạ xuống, Kumiya chỉ có thể cắn môi, hai mắt nhắm chặt, tay đưa lên bảo vệ đầu theo bản năng, chờ đợi lưỡi dao sắc bén cứa vào da thịt. Một thoáng trước khi em nghĩ bản thân tiêu tùng tới nơi, tiếng gió rít gào qua tai, nối tiếp là một loạt âm thanh đổ vỡ.

"Hết mình tức giận! Sao có thể làm vậy với một cô bé chứ?!"

Nghe được âm thanh xa lạ từ đỉnh đầu truyền vào tai, em hé mắt. Thu vào đôi đồng tử màu thạch anh là một người con trai cao to, nước da hơi rám nắng và mái tóc màu bạc, cùng một miếng băng cá nhân ở sóng mũi. Kumiya một vẻ ngơ ngác nhìn anh ta, xong lại quay sang tên bám đuôi đang nằm bất tỉnh trên kệ đồ ngã chổng kềnh ra đất, không rõ sống chết, âm thầm đồ mồ hôi. Anh ta...đấm đấy à?

Em gượng ép bản thân đứng dậy, nhìn bộ đồng phục trường Namimori anh ta đang mặc, cất tiếng dừng lại con người vẫn đang nói mà không cần trả lời kia: "Cái đó...cảm ơn anh đã giúp..."

Anh ta quay đầu, nhìn em, đánh giá từ trên xuống dưới. Kumiya hơi khó chịu trước hành động kia, nhưng vẫn cố gắng chờ câu trả lời. Đến lúc em gần như mất hết kiên nhẫn, người trước mặt lại bất ngờ nắm lấy vai em, lớn giọng nói: "Anh là Sasagawa Ryohei, chủ nhiệm câu lạc bộ boxing! Em tên gì?!"

Kumiya cả người lung lay như sắp ngã, đầu choáng váng bởi tiếng la bên tai, vẫn nói: "À, ừ...em là Ojishita Kumiya, năm hai."

"Tốt lắm! Cú đấm của em rất tuyệt!! Ojishita, gia nhập câu lạc bộ boxing đi!"

"Khoan đã...cái gì cơ?" Kumiya đang cố phân tích rằng em đã đấm ai bao giờ, lại đơ người trước lời đề nghị của Sasagawa Ryohei, luống cuống từ chối: "Không đâu, Sasagawa tiền bối, em khôn--"

Chưa để em hoàn thành câu nói, lại có thêm một cái đầu màu bạc xuất hiện, nhanh chóng tách cánh tay đang nắm lấy vai em, không nhanh không chậm lên tiếng: "Đầu rễ tre, ngươi tính ở đây đến bao giờ? Sasako đã đợi hơn nữa giờ rồi đấy."

Đôi mắt màu lục của Gokudera Hayato sắc bén nhìn đến, Kumiya bình thản đón nhận. Nhìn bộ dạng chật vật hiện tại của em, hắn cũng chỉ hừ lạnh, ngay lập tức kéo Sasagawa Ryohei rời đi, có vẻ kẻ quan sát từ đầu tới cuối là hắn. Em nhìn hai bóng lưng dần mất hút trong đêm, sau đó lại đưa mắt hướng tới vài nhân viên còn sót lại đang trợn to mắt nhìn cảnh tượng hỗn độn trước mắt, gượng gạo nâng nên một nụ cười:

"Làm phiền giờ nghỉ ngơi của mọi người rồi. Chỗ thiệt hại này...tôi sẽ thanh toán."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net