Chương 4: Namimori trị an không tốt chút nào!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ojishita Kumiya đã mất đến ba ngày để có thể tìm được một nơi ở vừa ý ở Namimori.

Một ngôi nhà khá lớn kiểu Nhật, chủ cũ của nó là một cặp vợ chồng già, nhưng họ đã chuyển đi vào vài ngày trước. Như em nói, chuyển đi, và bây giờ ngôi nhà này thuộc quyền sở hữu hợp pháp của em, vì em đã mua lại nó.

Họ đã ở những ngày cuối đời, họ cần một khoản tiền lớn để sống, còn em thì cần một nơi để ở cho cuộc sống dài ngày ở đây.

Kumiya không cần biết đối tượng là ai, nếu đó là một cuộc giao dịch sòng phẳng nằm trong phạm vị kiểm soát của em, em sẽ chấp thuận.

Và giờ, Kumiya đang mua một ít đồ cần thiết cho ngôi nhà mới của mình, sẵn luôn cả việc nhận đồng phục mới. Em không thích mang đồng phục của trường Shimon vào ngày đầu rồi lại bị nhìn chằm chằm. Kumiya ghét những ánh mắt đó, nhất là khi chúng hướng về phía mình.

Đây lần đầu em đặt chân đến đây, việc không quen đường là điều chẳng thể tránh khỏi. Em đã đợi thử hơn mười lăm phút, nhưng chẳng có ai đi lại quanh đây. Nghe bảo Namimori trị an rất tốt, nhưng thế này cũng quá im lặng rồi.

Ngay lúc Kumiya định tự mình tìm đường, tiếng động trong hẻm nhỏ đã thu hút sự chú ý của em. Hẻm nhỏ? Một nơi tuyệt vời cho những việc phi pháp. Em cũng đã từng nếm qua mùi vị ở đó rồi.

Kumiya sẽ không xen vào chuyện của người khác. Nhưng bản tính tò mò là thứ đã khảm sâu vào máu thịt, em chỉ mới khắc chế được một chút thôi. Tiếc thay, phần còn lại cũng đủ kéo em vào rắc rối rồi.

"Này! Con nhỏ kia, đứng lại!" Nghe tiếng hét truyền tới, Kumiya càng cố gắng đẩy nhanh tốc độ. Nhưng chỉ mới di chuyển được thêm vài bước, cảm giác đau nhói từ phía sau đầu khiến em không khỏi nhăn mày.

"Buông ra!" Em gằng giọng, mái tóc tím được buộc gọn gàng bị gã dùng lực kéo, làm em loạng choạng lùi về phía sau.

"Mày thấy gì rồi hả?!" Tên thanh niên không để ý tới lời em nói, kéo theo em vào trong hẻm. Kumiya thật sự vô cùng khó chịu, nhưng em không thể cho gã một đấm với tư thế quay ngược thế này.

Khi em sắp mất hết kiên nhẫn, một giọng nói, gần như là thều thào vang lên khiến gã dừng lại: "Này...buông cô ấy ra..."

Như em chỉ vì sơ suất mà thế này, thì gã ta cũng không phải ngoại lệ. Chỉ vài giây khi gã dừng lại, cánh tay em đưa vào túi áo khoác, khó khăn cằm lấy cây gậy sắt ngắn cũn cỡn, xoay người cho gã một cú thật mạnh vào đầu.

Ăn đau, gã buông tóc em ra, ngã xuống đất, máu từ thái dương túa ra. Kumiya siết chặt gậy sắt, thở từng ngụm nặng nhọc. Em tiến tới, không lưu tình bồi thêm mấy đạp, chắc chắn gã đã bất tình mới dừng lại.

Em rút ra một chiếc khăn lau đi vết máu trên gậy sắt rồi để lại vào túi áo. Chú ý tới mái tóc đã rối bời, em dứt khoát kéo dây chun buộc tóc xuống, để lại mái tóc xõa hàng ngày.

Lúc này, Kumiya mới chú ý tới người còn lại. Em phiền chán xoa tay, hít một hơi sâu, lên tiếng: "Này, cậu không sao chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net