Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hibari Shinobu mặc một bộ yukata đơn giản, ngồi kiểu *seiza. Hibari Kyoya ngồi phía đối diện dùng ánh mắt sắc bén nhìn Shinobu. Cô thong thả nhấp một ngụm trà rồi cười với anh trai. Không khí im lặng cứ thế diễn ra, đến lúc Kyoya mất kiên nhẫn mở miệng nói mới thôi.

"Độ- em gái... em muốn nói cái gì?" Anh vừa định gọi em gái là động vật ăn cỏ đúng không?

"Ara ara, chuyện là em vừa được thông báo, em sẽ đến Tokyo để làm học sinh trao đổi ~"

"... em thật sự muốn đi?"

"Đúng nha!"

Kết thúc cuộc trò chuyện, cả hai im lặng không nói gì. Nội tâm Kyoya đang khá hỗn loạn. Nếu em gái muốn thì hắn phải giúp đỡ, không được làm em gái không vui. Hibari Kyoya thật sự không muốn để em gái bé bỏng của mình đến Tokyo tí nào, như vậy không an toàn. Tại sao em gái lại cười mãi thế, bộ đến Tokyo vui lắm à?

Hibari Kyoya rất yêu em gái mình. Hắn luôn tôn trọng mọi điều em gái muốn, chỉ là... hắn không muốn Shinobu đến Tokyo. Ở đó nguy hiểm lắm, lỡ em gái bị thằng nhóc nào bắt mất thì sao? Kyoya rùng mình.

.

Sáng sớm hôm ấy, Hibari Shinobu xách hành lí tung tăng chạy đến Tokyo. Cô ngủ một mạch từ lúc lên tàu cho đến khi tới nơi.

[Đã đến ga Shibuya...]

Shinobu giật mình tỉnh dậy, nhanh chóng xách đồ rời đi. Trên đường cô vô tình va trúng một đám  thiếu niên. Shinobu nhìn qua một lượt, mặc trang phục kiểu này thì có lẽ là bất lương rồi, không nên dây vào. Cô vội vàng đứng dậy xin lỗi, nhặt đồ của mình rồi rời đi. Không ngờ đám "bất lương" đó vội vàng giúp cô, cậu con trai tóc vàng trong nhóm ríu rít xin lỗi. Thấy Shinobu có vẻ khá chật vật nên ngỏ ý muốn giúp đỡ và sẽ đưa Shinobu đến nói mình muốn. Cả bọn xách đồ và Shinobu đi theo. Trên đường đi họ có giới thiệu với nhau.

"À, xin lỗi vì chuyện ban nãy, tôi là Hibari Shinobu, mới chuyển đến đây nên chưa quen đường lắm, cảm ơn các cậu đã giúp."

"Tôi là Hanagaki Takemichi, ban nãy cũng có phần là do lỗi của bọn tôi nên đừng lo. Mấy người khác lần lượt là Sendo Atsushi, Yamamoto Takuya, Suzuki Makoto, Yamagishi Kazushi..."

"Rất vui được làm quen."

Shinobu cười rồi chào hỏi họ. Chẳng mấy chốc đã đến nơi, đám kia khá ngạc nhiên. Shinobu cũng bất ngờ chẳng kém.

"Không ngờ nha Takemichi-kun, nhà của Hibari-san vậy mà lại kế nhà cậu."

"Đúng thế, đúng thế..."

"Không ngờ tụi mình có duyên thế nha, Hanagaki-san, mong cậu giúp đỡ."

"Hể..."


----------

Uầy, văn phong càng lúc càng tệ



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net