Chương 19: 'chúng'

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi quanh bàn dài chữ U có không ít người, nhưng có vài người đặc biệt nổi bật. Tỷ như thiếu niên ngự tào tư với mái tóc đỏ hồng, cặp mắt hồng sắc cùng thần thái đạm nhiên. Hay thiếu nữ với mái tóc dài màu đen giống Hiro nhưng cặp đồng tử đỏ rực, biểu tình lãnh đạm âm u tựa hồ đang ở giữa bão tuyết.

Hiro nhìn lướt qua, theo phép lịch sự chào hỏi: " Lâu rồi không gặp, Akashi-san, Shinomiya-san."

" Chào buổi sáng mọi người."

Cùng lúc tiến đến chỗ ngồi của mình.

Vừa hay chỗ ngồi của Hiro lại ở bên cạnh Akashi Seijuro, cho nên khi ngồi xuống hai người nói chuyện khách sáo vài câu.

Akashi Seijuro khoé miệng lúc nào cũng giữ ý cười vẻ khách sáo, lá mặt trái có lẽ đã thành ngành chuyên nghiệp của hắn.

"Akashi-san nghe nói dạo gần đây có chơi bóng rổ, còn rất nổi tiếng."

"À, không có gì, sở thích thôi."

"Bác Akashi sao rồi?"

"Nhật tử đạm bạc, anh nghĩ vậy."

"Ồ, vậy sao."

Akashi chống cằm bên thành ghế, đôi mắt đỏ hồng mịt mờ sương khói phức tạp.

Mắt thấy mọi người đều đã đến đông đủ, Kusaki Rei từ chỗ ngồi bên cạnh Atobe Keigo đi đến bục chính, chỉnh cho mic vừa tầm, Kusaki Rei nhu mị, nói: "Cảm ơn mọi người đã bỏ thời gian tham gia hội giao lưu lần này."

"Tương tự mọi năm thì học viện Hyotei lại có vinh dự được đón tiếp quý vị đây. Với toàn bộ lòng thành kính cùng tôn trọng, chúng tôi xin được phép bắt đầu buổi giao lưu bằng biểu đồ các sự kiện chính..."

(...)

"Thật đúng là một đoạn thời gian dài chưa thấy được em." Shinomiya Kaguya thuần thục dùng dao nĩa cắt bít tết.

Hiro khẽ 'ừ.' qua loa rồi cúi đầu ngậm lấy thịt trên đầu dĩa.

Shinomiya là một người khá đạm lời, Hiro có điểm đại khái tương đồng, bất quá nội tâm cô loạn lạc, nếu không phải nói là thanh kỳ.

Trước kia hai người không giao lưu nhiều cho lắm, Shinomiya Kaguya cấp mọi người một ấn tượng sâu đậm về lễ nghi lẫn độ tỉnh táo của mình. Thời còn đi mẫu giáo là như thế, bây giờ vẫn là như thế.

Đoạn thời gian mẫu giáo thì Hiro mới chuyển sinh không lâu, chưa thích ứng được với môi trường xung quanh nhân loại, tính tình hỏa bạo, về cơ bản, thái độ một mực. Sau đó khi đã dần dần quen rồi, cả người cô rơi vào trạng thái dưỡng lão an nhàn, đi đứng ngồi cứ như lão hoàng đế dạo ngự hoa viên.

Shinomiya cảm thấy có chút khác, đặc biệt tò mò.

Khó để chủ động mở lời trước, đều là bệnh chung của đám con nhà quyền quý, hay còn gọi là hào môn. Tất nhiên ngoại trừ Kusaki Rei, cô ta là trường hợp đặc biệt, co được giãn được, có thể thông cảm vì mẹ mất từ nhỏ, bố cưới mẹ kế, mẹ kế muốn dùng con trai trong bụng để tranh đoạt gia sản, tình hình gia đình loạn như nồi cháo, không mềm dẻo có độ không sống được đến ngày hôm nay.

Hiro hiểu ý của Shinomiya nhưng cô lười đến nói nhiều, mặc kệ ngụ ý để chăm chú ăn uống.

Kusaki Rei cầm đĩa đồ ăn đi tới, thấy không khí trầm mặc, đồng tử khẽ chuyển động.

"Lâu ngày không gặp, hai người không có gì để nói sao?" Làm lơ ánh nhìn đạm mạc của Hiro, ngồi xuống bên cạnh cô.

Shinomiya cười cợt một chút.

"Nghe nói nhà Kaguya-san có ý định hợp tác với bên học viện Totsuki nhỉ?" Kusaki Rei tiếp tục tìm chủ đề để nói chuyện.

Người bị hỏi ưu nhã rút giấy lau miệng, biểu tình bất biến, mi mắt lay động.

"Kusaki-san có vấn đề sao?" Trong lời nói không có kích động, một mảnh an tĩnh.

Khoé miệng Kusaki Rei cứng đờ đôi lát, song, "Không hề nha...", ngón âm kéo dài.

Bầu không khí bất kham dưới lớp vỏ ngoài hoà thuận. Người tham gia trực tiếp bao gồm cả Hiro. Thế nhưng cô cứ như sống ở một thuở xa xưa nào đấy, rạch một đường tách ra hai đầu một tu la một đồng cỏ xanh.

Khi Hiro thử bò hầm, lập tức ngạc nhiên.

Bật thốt lên: "Hương vị không tồi!"

Từ nãy tới giờ Hiro đang nghĩ chuyện công thức bít tết.

Bữa trưa của Hyotei được chuẩn bị bởi đầu bếp cao cấp, hội đồng học sinh dùng bữa tách ra. Chủ để thúc đẩy giao lưu, hội trưởng và hội trưởng cùng bàn, hội phó cùng hội phó một bàn,...

Thức ăn hôm nay là bít tết sốt tiêu, bò hầm rượu vang, khoai tây chiên hoặc khoai tây nghiền. Hiro lựa chọn khoai tây chiên, tráng miệng có croissant kem trứng.

Bít tết có vị ngon nhất khi ăn chín nửa sống nửa, thịt mềm mại, độ đàn hồi bấu ra được cả nước thịt thủy linh. Màu hồng khi cắt đầu miếng thịt rất vừa vặn, vỏ bít tết hơi nấu chín một chút thì ăn sẽ không bị dai. Mùi lá hương liệu hoà với hương bơ tưới lên khi áp chảo, kỳ thật vị ướp đã ổn, dậy được vị thịt đặc trưng.

Nhưng sốt tiêu sền sệt ngọt ở đầu lưỡi, hơi hung cay chỗ dư vị, không quá nồng, bất quá gây ấn tượng nhờ vị ngọt thanh không phải ngọt hoá học. Ăn cùng bít tết rõ nhất cảm nhận được gia vị vừa phải góp phần kích thích giác quan.

Hiro vốn đã ấn tượng với đĩa bít tết, đến khi dùng thử bò hầm rồi, đầu óc tức khắc choáng váng. Rượu vang tuỳ vào loại sử dụng, khi nấu bò hầm mỗi người một công thức. Đặc biệt chính là đầu bếp của Hyotei làm trọn vẹn độ cồn tinh tế trong hàm lượng nước hầm.

Thịt bò dễ dàng tan thành thớ lúc vừa đưa vào, kèm khoai tây nóng hổi chứa hương sốt nước hầm mỗi lần cắn, cấu hình hương vị phức tạp, thành phẩm mỗi miếng giống khoái cảm cứ đâm thẳng ra dây thần kinh cảm giác khắp cả người.

Làm lông tơ dựng đứng lên.

Kaguya cùng Rei phản ứng đồng loạt cúi xuống xem thức ăn, rồi lại nhìn sang Hiro ăn uống nhanh nhẹn không thiếu ưu nhã, cũng bắt đầu dùng bữa.

Nhất thời cả bàn ăn chỉ có tiếng dao nĩa đụng chạm, khác hoàn toàn với tình hình ồn ào của mấy bàn khác.

"Không tồi." Shinomiya che miệng, đôi mắt mở to hơn bình thường.

Kusaki Rei gật đầu đồng tình: "Đúng vậy!"

Hiro nghe tiếng Kusaki Rei thì tạm dừng tay gắp thức ăn, "Rei-san ngạc nhiên sao?

"Ân, trường hình như mới đổi đầu bếp." Kusaki Rei nhớ không nhầm thì Atobe đã từng nói về việc các đầu bếp thực tập sẽ tới.

"Tay nghề có vẻ rất tốt..." Hiro lật miếng thịt bò lên để nhìn mặt sau, cảm thán: "... Hyotei đúng là giàu có."

Rei đang nhai thức ăn, khẽ lắc đầu cười nhạt, Kaguya ngồi đối diện theo thói quen cắt thịt bò xong trước mới dùng ăn. Bữa trưa hẳn sẽ cứ như vậy rồi kết thúc nếu Atobe không kéo theo Akashi vào phá đám.

Kem trứng trong croissant quá đầy, dễ dàng lem ra cả khoé môi của người ăn. Mà cũng là như thế, khi Hiro để ý thấy và đang muốn đưa giấy lên lau đi, Atobe vội vàng tiến lên gây sự.

"Nhìn bộ dáng của em sau khi ăn uống kìa! Thật thiếu hoa lệ." Vẻ mặt ghét bỏ.

"Lại gặp mặt." Akashi chào hỏi bằng thanh âm nhu hoà có lễ.

Rei đồng dạng đang ăn croissant, chột dạ quay đầu, vừa lúc đập phải đôi mắt đầy ý cười nhưng phần nhiều chứa bất đắc dĩ thuộc về Akashi.

Tạm nuốt xuống đồ ăn trong miệng, Rei dùng giấy lau miệng, ngăn lại Atobe Keigo: "Keigo, có thể dừng lại được không?"

Atobe câu đuôi mắt, nhìn chằm chằm Kusaki Rei: "Rei, làm phản?"

Kusaki Rei không ngờ tới Atobe sẽ nói vậy, khuôn mặt hơi mang ngạc nhiên, "Nhưng--"

"Suỵt!"

"Tôi có chuyện muốn nói, chỉ đùa giỡn mà thôi." Atobe Keigo biến đổi thần thái, rốt cuộc trở về đúng với bản chất của mình.

"Em biết đúng chứ, chuyện thế gia âm dương sư?" Hắn vắt chéo chân, hai tay nắm nhau, mặt đối mặt trò chuyện.

Hiro đang uống nước, mặt vô biểu tình đáp: "Không biết."

"Ha ha. Nói dối, em rõ ràng không ngạc nhiên." Atobe cười hai tiếng thấp thấp, sau đó cả người bắt đầu toát khí tràng.

Học sinh Hyotei sở dĩ hay gọi Atobe 'nhà vua' là có lí do cả, hình như chủ yếu cũng do bộ dáng khi nghiêm túc của hắn.

"Atobe-san cứ nói thẳng ra đi. Em khá ổn." Đến giờ trà, Hiro tiến vào trạng thái năm tháng tĩnh hảo.

"Mấy nhà giữ đền cảnh báo rằng Bách Quỷ Dạ Hành tháng tới sẽ diễn ra sớm hơn lịch âm." Mọi người ở đây đều không nói gì, riêng Atobe nói trên im ắng.

Lúc này Hiro lại lắc đầu.

"Không phải, Bách Quỷ Dạ Hành không thay đổi thời gian..."

"Ân? Là sao?" Atobe nhíu mày.

Shinomiya vuốt mép tách trà, không ngẩng đầu.

Hiro quét mắt một vòng rồi nói: "Trường chúng em mấy hôm trước nháo quỷ. Không phải vong hồn quấy hay gì, cũng không phải dị năng hay là siêu năng lực. Chỉ là nhiều thêm một cỗ thế lực thôi."

"Hẳn là hội bắt yêu ma nhỉ..."

Thế giới này có năng lực siêu nhiên là chuyện sớm đã được công nhận, dù chỉ phổ biến trong giới hào môn. Cho nên để mà nói khi nghe ma quỷ có thật, người ta cũng không quá đỗi ngạc nhiên.

Nhưng mà nếu yêu quái cũng có thật, mọi thứ đều sẽ đảo lộn.

Akashi đã bày mặt lạnh, cặp mắt đỏ hồng không biết đang tính toán cái gì.

Atobe có chút nghi hoặc: "Tại sao em lại biết được?"

Kusaki Rei cũng nhìn lại đây.

Hiro vọng tầm mắt lên trần nhà kiểu kính hoạ, "Từ nhỏ em đã có thể nhìn thấy 'chúng', có lẽ là dị năng, mà cũng có thể liên quan tới âm dương học."

"Atobe-san hay là Kusaki-san lại hoặc là Akashi-san cùng Shinomiya-san hãy nói với các gia tộc khác bớt suy nghĩ nhiều đi, chúng ta tin vào khoa học, yêu ma quỷ quái cũng chẳng gây nổi áp lực đâu..." Nhấc cốc trà tỏ ý cụng ly, Hiro nhấp một ngụm, thần sắc nhạt nhẽo, đôi mắt xanh lam nhẹ gợn sóng.

"Em thay đổi không ít." Shinomiya Kaguya trần thuật.

"Ừm... Em chỉ là lớn hơn một chút mà thôi." Giống như em rất thanh thản, tuỳ thời đều có thể biến mất khỏi thế giới này.

Kiểu ngồi dựa ghế vắt tay ra sau, Hiro không nhịn được che miệng ngáp dài một tiếng.

Sau giờ ăn, hội học sinh các trường chào tạm biệt nhau chuẩn bị trở về. Hành động nhanh nhẹn, Hiro sớm đã mệt mỏi. Khi Konna tới gọi cô đi, Hiro tựa gặp được quý nhân, nhiệt tình thật lòng cúi chào mấy người bạn plastic rồi chạy ra ngoài.

Bóng dáng chạy trối chết khuất dưới ánh tà chiều.

Akashi Seijuro nhìn rồi bật cười, Atobe Keigo thì chỉ hừ lạnh.

Kusaki Rei đứng bên trái Shinomiya Kaguya, thanh âm ôn nhu: " Em ấy nhìn như thay đổi, thực chất cũng không phải vậy a..."

Shinomiya không nói gì, rời đi ánh mắt.

" Về sau còn gặp dài dài."

-----
Còn tiếp~

Lời nói của tác giả: Bình chọn và để lại bình luận nha.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net