Chương 3: Hội học sinh và vấn đề phiền phức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hội học sinh là gì?

Là hội đồng của học sinh.

Mà công việc của hội học sinh là gì?

Giải quyết vấn đề của học sinh.

Sáng nay khi Hiro đến trường với tâm trạng chán nản, khó khăn vượt qua chương trình học buổi sáng, cô đi vào vùng an toàn của mình là hội học sinh, nơi trà bánh phục vụ đủ cả, đang pha trà thì đột nhiên có người gõ cửa.

Konna chịu thương chịu khó đi mở cửa, nhưng ai ngờ tới, mới ba tuần trôi qua sau khi khai giảng đã có phiền toái tìm tới cửa.

"Xin lỗi đã làm phiền! Mình là học sinh lớp 1-2, Irai Kakumi, hội trưởng-san, hội phó-san, chào buổi sáng." Một nữ sinh với mái tóc ngắn màu trà mang theo nét mặt hốc hác trắng bệch nói bằng giọng hời hợt.

Hiro đối với Kakumi nở một nụ cười thân thiện, "Lần đầu gặp mặt bạn học Irai, mặc dù hiện tại đã là ban trưa nhưng vẫn cảm ơn lời chào buổi sáng của bạn."

"Nào ngồi xuống đi, có chuyện gì sao?"

Kakumi gập người cảm ơn, lúng túng đi đến vị trí đối diện với Hanagaki Hiro, nét mặt do dự, một lúc sau mới cất lời: "Chuyện là...."

"Hôm trước mình cùng bạn trai hẹn hò tại khu kiến trúc cổ nằm giữa hoa viên sau giờ tan trường. Có rất nhiều điều mơ hồ liên tục xảy ra đã để lại ấn tượng cho mình nhưng dù có cố đến mấy thì mình cũng không nhớ ra được. Chi tiết duy nhất mình có thể hồi tưởng lại là việc trước khi nhắm mắt ngủ say thì mảng trời phía trên đột nhiên trở màu đen kịt, rơi rớt xuống đất mấy bãi nhầy nhớt hôi thối tím đậm. Nhớ lại làm mình ghê tởm. Đến bây giờ mỗi khi tắm mình đều nôn ra vì cảm tưởng như có thứ gì bám lên thân mình vậy."

"Ban đầu mình cho rằng mình gặp phải ảo giác, nhưng bạn trai mình cũng gặp điều tương tự. Dạo gần đây lớp bên cạnh có nữ sinh đã mất tích mấy ngày liền, dù gia đình bạn ấy đã đệ đơn xin nghỉ dài hạn nhưng mình cảm thấy nó có liên quan trực tiếp đến khu kiến trúc cổ."

"Cứ mỗi khi tối đến, mình nhìn lên trần nhà liền sẽ nhìn nhầm cây đèn thành con nhện đầu người vặn vẹo kinh hoàng, mình la hét, thở dốc, ngạt thở. Lăn lộn trong vô thức làm mình ngã xuống nền nhà, thế mới biết mình liên tục gặp bóng đè."

"Chuyện này vốn dĩ không quá bình thường, mình nói với bố mẹ, gia đình mình theo chủ nghĩa hữu thần, bố mẹ lập tức tìm tới đến thờ Quang Thần, gặp nữ tu sĩ ở đó thì quẻ bói rằng tìm đến kẻ đứng đầu của bạn, người đó sẽ chấm dứt tất cả. Mình ban đầu không nghĩ đến hội học sinh, nhưng khi vô tình nhìn thấy biểu tượng hoa anh đào dưới quẻ bói thì mình mới thấy hội học sinh là nơi duy nhất phù hợp với yêu cầu này."

Nữ sinh dừng lại không nói tiếp, Hiro nghe xong câu chuyện thì trong lòng thở dài một tiếng. Konna dành trước mở miệng: "Vậy bạn học, cụ thể điều bạn cần ở hội học sinh là gì?"

Nói thật thì đây là một vấn đề sắc bén. Nếu Kakumi nói muốn hội học sinh kiểm tra khu cổ kiến trúc thì vấn đề siêu nhiên của Kakumi sẽ không nằm trong tầm kiểm soát của hội học sinh. Nhưng nếu muốn hội học sinh giải quyết vấn đề cá nhân của Kakumi thì Kakumi đang yêu cầu phi lý.

"Hanagaki-san, mình biết như thế này là ích kỷ, nhưng, liệu.... Cậu có thể cứu mình được không...?"

Hiro không có ý định từ chối lời cầu xin này. Một là vì nó ảnh hưởng đến danh dự của hội học sinh, cũng như tính mạng của học sinh toàn trường. Thứ hai là vì cô không muốn đạo sĩ nhúng tay vào vụ việc liên quan đến quỷ quái này. Dù sao thì xử lý mấy việc ma quỷ này cũng chẳng khó khăn chút nào.

"Cứu sao? Không nghiêm trọng đến thế đâu. Để bọn tôi lo chuyện này, chúng tôi sẽ xử lý nhanh nhất có thể, có lẽ là tôi sẽ điều tra việc này sau giờ tan học. Cậu cố gắng tối nay ngủ cùng ai đó, chúng tôi sẽ xem xem có vấn đề gì thực sự đã xảy ra." Hiro nói bằng giọng cực kỳ bình tĩnh.

Konna thấy cô đã quyết định cũng không nói gì, sau khi hai người tiễn Kakumi đi thì hắn mới dặt dè hỏi: "Chúng ta bắt đầu từ đâu?"

"Có một nhà khoa học đã nói thế này, đúng hơn là một nhà tâm thần học: 'Người ta thường nói về những điều to tát và quên rằng những điều to tát hầu như đều xuất phát từ những điều nhỏ nhặt, người ta thường muốn nghe những triết gia nói về những điều to tát mà quên rằng chỉ có những điều nhỏ nhặt, những manh mối nhỏ bé mới truy ra được những điều to lớn, khi yêu đương hay muốn phát hiện ra tình cảm của những cô gái, người ta thường dựa vào những cái bắt tay, từng cái nháy mắt để biết rằng cô ấy có thích mình hay không, đâu phải là những cái ôm cổ hay những nụ hôn trực tiếp?'"

Konna muốn bịt miệng cô lại, "Ý cô là chúng ta điều tra từ manh mối nhỏ nhất đúng chứ?"

Hiro vẻ mặt thản nhiên búng tay: "Bingo!"

Vậy sao cô không nói thẳng ra?-- Konna giật giật khoé môi.

"Nhưng manh mối nhỏ nhất là Kakumi à?"

"Hừm..."

--...--

"Manh mối nhỏ nhất là học sinh nghỉ học kia sao!?" Giọng của Konna có chứa một tia bất ngờ.

"Đúng vậy." Hiro đáp.

Konna và Hiro bước dài trên hành lang đến ban giáo viên. Hiro dẫn đường đi đằng trước, mái tóc dài màu đen theo bước chân mà di chuyển. Dừng trước văn phòng, Hiro đưa tay lên gõ cửa.

'cốc cốc!'

"Vào đi." Từ bên trong vọng ra tiếng kêu.

Hiro lập tức ấn xuống quai cửa, lực đạo vừa vặn, hiện ra trước mắt là lão già bụng phệ hơn 47 tuổi với nụ cười hiền hậu không dính tạp chất.

"Chào buổi chiều, thầy hiệu trưởng." Hai người đồng thành, trong lúc đó cũng hơi cúi đầu.

Thầy hiệu trưởng cười một tiếng: "Điều gì đưa hai đứa đến đây?"

Hiro ngồi xuống ghế sô pha một cách tự nhiên, nhấc ấm trà lên rót đầy cốc sứ, trả lời: "Muốn ôn chút chuyện với thầy."

Thầy hiệu trưởng đứng dậy khỏi chiếc ghế lật đật kia, lão đi đến vị trí đối diện với hai đứa học trò. Tương tự với Hiro, lão rót đầy ly trà.

"Thế, chuyện gì?" Sau khi đã uống lên một ngụm trà, thầy hiệu trưởng dựa lưng vào thành ghế phía sau, nét mặt ung dung chờ đợi Hiro đáp.

"Chuyện rất dài nên tóm gọn lại sẽ là, trong trường có ma quỷ, một bạn học sinh được xin nghỉ dài hạn bị nghi ngờ là mất tích, tất nhiên em không đến đây để xin đọc tờ đơn xin nghỉ, em đến đây là muốn có được địa chỉ nhà bạn ấy."

'Xoang!' Tiếng cốc vỡ do rơi xuống đất.

"Hả!? Có quỷ?" Ngay sau đó là tiếng réo của thầy hiệu trưởng ung dung bình thản nào đó.

Hiro trào phúng liếc mắt nhìn ông ta.

"Em chỉ cần địa chỉ nhà bạn học Hanabi Ganzuko thôi, nếu được thì thấy hãy vui lòng kể cho em nghe về tất cả truyền thuyết và lời đồn thổi trong trường. Em có thể tiện tay nhờ người giải quyết luôn." Lão chắc chắn đang che dấu vài điều. Đây là trực giác của một cai ngục.

"Trường chúng ta từ trước tới giờ sạch sẽ, có bao giờ gặp vấn nạn gì đâu! Chắc chắn là nhầm lẫn."

Chắc chắn là ông đang nói dối!-- Konna nghĩ trong đầu.

Hiro nhấc lông mày, ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường, câu môi kéo dài âm thanh: "Vậy sao...?"

"Được thầy hiệu trưởng hiền hậu đáng kính, từ đức như ngại khẳng định thì lòng em vô cùng tín phục. Hiện giờ em chỉ cần mượn hồ sơ của bạn học Hanabi mà thôi. Em muốn đến nói chuyện với gia đình bạn ấy." Kèm theo một nụ cười tươi rói kéo đến híp lại hai con mắt.

"Mục đích của em là gì? Thầy không thể tuỳ tiện làm lộ ra thông tin của học sinh được. Dù cho em có là hội trưởng hội học sinh đi chăng nữa!" Lão không còn tâm bình khí hoà như trước, mặt lão hơi ửng đỏ, mấy bụm mỡ núng nính lắc lư theo khẩu âm gào thét của lão. Rõ ràng là lão thẹn quá thành giận.

Konna bội phục khả năng kéo thù hận của hội trưởng, nhìn xem, ban đầu một gã khó chơi như thế, chỉ ngắn ngủi giao lưu mà thành ra đầy sơ hở như thế này.

Trước khi tới đây, cả buổi trưa hai người cũng không rảnh dỗi mà có nhờ các ban trong hội đi dò hỏi các học sinh về những năm trước đây. Thậm chí còn sang câu lạc bộ báo chí để mượn tập san của bọn họ. Lịch sử 50 năm qua của sơ trung Mizo, các câu chuyện đô thị truyền tai tại nơi này.

Kết quả không tìm được gì.

Theo như lời hội trưởng là Hanagaki Hiro thì, mọi thứ quá sạch sẽ. Mà bằng một cách nào đó, khu cổ kiến trúc lại là nơi ít bị nhắc đến nhất trong toàn bộ các loại sách báo cũ có chứa thông tin trường học.

Vậy nên hai người tìm đến một học sinh năm ba có bố mẹ từng học ở đây 20 năm trước và có hỏi về các câu chuyện truyền tai nhau thời học sinh. Tất nhiên, đến đây thì manh mối cũng bịt mất.

Hội trưởng không phải kẻ đơn thuần, thậm chí phải nói là cô ta rất nham hiểm, cô ta cảm thấy trong việc này có quá nhiều điểm mờ ám, cô ta cần xác định độ phần trăm xác suất của bí ẩn này có đáng hay không, cô ta trực tiếp tới văn phòng hiệu trưởng mượn chuyện thăm dò.

Theo như thái độ của thầy hiệu trưởng thì Konna nghĩ rằng đã có thể xác định tính đáng nghi của sự việc. Hắn định đưa mắt ra hiệu cho Hiro để dừng lại, đột nhiên lại thấy Hiro cười lên.

"Có phải địa lý của trường học chính là vấn đề không?"
---------
Còn tiếp~

Lời nói của tác giả: Mọi chuyện sẽ thế nào? Hãy đón xem chương sau để biết thêm chi tiết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net