Chương 57: Nói bóng nói gió

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô Tiêu, xin gọi tôi  là thím Trương. Có chuyện gì không?" Thím Trương ở trong phòng bếp lộ  nửa người ra. Người phụ nữ này thật sự là không có chút lễ phép, nếu như  cô ta không phải là thiếu gia mang về, bà cũng không muốn để ý tới. Có  gì đặc biệt hơn người đâu chứ! Dáng dấp cũng không có xinh đẹp hơn thiếu  phu nhân nhà bọn họ, còn suốt ngày mang theo khuôn mặt dì ghẻ, người  nào muốn để ý cô ta chứ!

"Thím Trương, thím đang bận làm gì vậy? Hình như con ngửi thấy mùi  thuốc!" Tiêu Diệc San để ly trà trên tay xuống, cố ý đi tới cửa phòng  bếp với trò chuyện thím Trương.

     "Cô Tiêu, đây là thuốc bổ cho thiếu phu nhân đang mang thai nhà chúng  tôi, haha, thiếu gia chính là không yên tâm, mỗi ngày buổi trưa đều  muốn tự mình về xem thiếu phu nhân uống xong mới đi làm. Nếu như cô ngửi  không quen có thể qua bên kia ngồi." Thím Trương nói xong mặt không đỏ,  tim không đập nhanh, đối phó loại phụ nữ này không cần lòng tốt, huống  chi thiếu gia đối với cô ta cũng rất thờ ơ không phải sao? Bà cũng không  có nói láo, mỗi ngày thiếu gia gọi điện thoại về không tính sao?

      "A, thiếu phu nhân các người không có đi học sao? Nhưng mà đại học  trong nước cũng không khá hơn chút nào, tốt nghiệp xong cũng không dùng  được." Không trách được Sở mạnh đi lên lâu như vậy chưa có xuống! Thì ra  là hai vợ chồng ở phía trên ân ái! Cô ở đây ngu ngốc chờ đợi thì coi là  cái gì? Nhưng Tiêu Diệc San có thể được coi là người giấu được tâm sự,  trong lòng không vui nhưng trên mặt vẫn mỉm cười.

      "Thiếu phu nhân đã có thai, vì thân thể của cô ấy nên thiếu gia không  để cho cô ấy đi học. Ây da, cũng gả vào nhà giàu có làm thiếu phu nhân  rồi, đọc nhiều sách như vậy cũng vô ích. Ha ha, chuyện khổ cực như vậy  hãy để cho những người vất vả vì cuộc sống con cháu đời sau lo đi!" Thím  Trương cũng mỉm cười. Hừ, cái cô Tiêu này sao lại quản nhiều chuyện như  vậy? Chuyện của nhà người ta liên quan gì tới cô ta chứ? Thím Trương bà  mặc dù chỉ là một người giúp việc, nhưng mà thiếu gia, thiếu phu nhân  đối với bà rất tốt, những người ác ý muốn hãm hại kia tốt nhất phải cách  xa một chút, bằng không miệng bà tuyệt đối không nể nang ai.

"Ha ha, thím Trương. Nghe bà nói như thiếu gia rất thương thiếu phu  nhân vậy! Bọn họ quen biết đã lâu rồi có phải không?" Tiêu Diệc San  không tin bọn họ thật sự bởi vì yêu mà kết hôn. Cô thậm chí không có  nghe nói qua Sở Mạnh xác định có bạn gái, đàn bà bên ngoài thì ngược lại  có. Mà anh ấy kết hôn quá đột ngột, trước đó cô cho là anh sẽ tiếp tục  độc thân như vậy.

Bởi vì ở trong mắt anh ấy, không có gì quan trọng hơn  quyền lực ở Sở Thành. Thời niên thiếu anh ấy học hành vô cùng nghiêm  túc, tốt nghiệp xong ở trong công việc không biết vượt qua bao nhiêu khó  khăn, nếm trải bao nhiêu buồn bực cùng thua thiệt mới có thể đạt được  thành tựu như ngày hôm nay, cô một mạch nhìn lại, như thế nào lại không  hiểu?

     Chẳng lẽ là anh ấy cần đến hôn nhân thương mại mới có thể nắm giữ  được quyền lực sao? Không thể nào, anh ấy đang ngồi trên vị trí tổng  giám đốc Sở Thành rồi mới kết hôn, huống chi lão Sở Vân Thiên kia đối  với anh ấy vẫn rất để ý, dùng mọi cách để nhường địa vị cho anh.

Toàn bộ  quyết định nhà họ Sở đều là do anh.       Gia cảnh Quan Ngưng Lộ đó cũng coi như không hơn nhà quyền thế, nhiều  lắm là nhà giàu có, dư dả mà thôi. Vậy nguyên nhân anh cưới cô ta là  gì? Tiêu Diệc San ở trong lòng tính toán. Cô nhất định sẽ cho thám tử tư  tra rõ, nhưng bây giờ cô muốn hỏi từ trong miệng thím Trương nhiều một  chút, không phải biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng sao!

      "A, chuyện giữa chủ nhân chưa tới người làm chúng tôi lắm mồm. Cô  Tiêu, xin cứ tự nhiên! Tôi phải nấu canh không cùng cô trò chuyện được."  Thím Trương không muốn nhiều lời với cô ta, xoay người lại nhìn nồi  canh không ngừng bốc khói trắng.

     "Thím Trương, con chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi. Con không có ý  gì khác, chỉ là muốn quan tâm nhiều hơn anh họ Mạnh mà thôi, dù sao  cuộc sống anh ấy không được hạnh phúc thì con cũng rất buồn!" Tiêu Diệc  San đem thân phận em họ của mình ra nói.

     "Anh họ?" Lần này đến phiên thím Trương giật mình? Bà ở nhà họ Sở  nhiều năm như vậy, chưa từng có nghe nói qua hai vị thiếu gia có bà con  họ Tiêu?

      "Đúng vậy a, con là. . . . . ." Tiêu Diệc San đắc ý muốn chứng tỏ  quan hệ cô và Sở Mạnh, cô không tin sẽ không moi ra tin tức, lời còn  chưa nói đã bị cắt đứt.

      "Diệc San, em lắm lời rồi. Nhà cửa em đã nhìn rồi, nếu như không có  gì em có thể về công ty trước, anh còn có chuyện, không đưa em đi được."  Là Sở Mạnh đang đứng ở chỗ rẽ cầu thang, lạnh lùng nhìn cô. Tiêu Diệc  San càng ngày càng quá đáng, xem ra sau này không thể để cô ta đến nhà  nữa.

"Thật xin lỗi. Em chỉ là tò mò mà thôi. Anh không phải vừa mới nói  cầm tài liệu trở về công ty sao? Tại sao lại không đi?" Tiêu Diệc San đi  tới, trên mặt không hề có vẻ mặt bị phát hiện mà lúng túng.

      "Có một số việc không đến lượt em tò mò cũng không cần em hỏi. Làm  tốt bổn phận của em là tốt rồi." Sở Mạnh đi từng bước một xuống, giọng  điệu rõ ràng có phần lạnh nhạt. Sở dĩ lần trước để cho cô ta cùng về chỉ  là nể mặt của dì mà thôi, trùng hợp năng lực làm việc của cô không tồi,  anh không ngại có thêm một trợ thủ đắc lực, không hơn. Cho dù cô nói ra  là em họ của anh không đồng nghĩa với việc có thể quản cuộc sống riêng  tư của anh.

      "Thím Trương, canh chưa xong sao?" Sở Mạnh đi qua Tiêu Diệc San đang  tức giận đi về phía phòng bếp.

"Thiếu gia, có rồi có rồi. Tôi lập tức múc ra. Thiếu phu nhân tỉnh  ngủ rồi sao?" Thuốc bắc đen sì sì rót vào trong chén sứ trắng tinh xảo,  một mùi thuốc bắc nguyên chất lập tức tỏa mùi ra khắp phòng khách.

     "Khụ khụ khụ, chị dâu mỗi ngày đều uống loại thuốc này sao?" Tiêu  Diệc San cũng không di liền, thấy thím Trương bưng chén thuốc đen sì sì  kia ra liền bịt mũi khinh thường hỏi. Thật là một phụ nữ vô dụng, có  thai còn phải cả ngày lẫn đêm ăn này ăn kia.

      "Thím Trương, để thuốc đó, thím đi xuống trước đi." Sở Mạnh ngồi bên  bàn, cầm thìa nhỏ trong chén lên nhẹ nhàng khuấy, làm cho chén thuốc  nóng mau nguội, sao cô ấy còn chưa xuống ?

      "Anh Mạnh, anh làm sao có thể làm chuyện như vậy?" Sau khi thím  Trương lui ra, Tiêu Diệc San vẻ mặt không thể tin nổi thét lên. Sở Mạnh  làm sao có thể làm chuyện phục vụ người khác? Anh luôn luôn kiêu ngạo,  tự phụ, trong mắt không coi ai ra gì, cái người đàn ông 'đầu đội trời,  chân đạp đất' đó làm sao sẽ làm chuyện chỉ có bà chủ nhà mới làm chứ?

"Chuyện nào? Diệc San, về chỉnh sửa lại tài liệu đầu tư Hoành Cơ được  không? Anh hi vọng lần dự thầu này nắm chắc trăm phần trăm." Gần hai  năm nay, Sở Thành bắt đầu tiến sang lĩnh vực bất động sản, mà Sở Kim là  do một tay Sở Mạnh xây dựng nên. Cặp mắt nhìn quanh, thấy nơi cầu thang  bóng dáng màu trắng kia đang do dự có nên xuống hay không.

      "Chị dâu, thật không khéo, lần này tới lại không thể trò chuyện với  chị một chút rồi. Lần sau có cơ hội em lại tới thăm. Hẹn gặp lại." Theo  ánh mắt Sở Mạnh nhìn sang, Ngưng Lộ mặc váy bằng vải bông màu trắng rộng  thùng thình đến chân, chân mang dép lông, một tay đặt lên tay vịn cầu  thang, trong mắt lúc thấy cô cũng không có bất kỳ biểu hiện hoan nghênh  nào.

Thậm chí Tiêu Diệc San cảm giác được cô ta đối với sự tồn tại của  cô căn bản không quan tâm, giống như là nhìn một người xa lạ, cô bắt  chuyện cũng không có trả lời. Nhưng mà, một ngày nào đó cô muốn cô ta ở  trước mặt cô phải khóc.      Không có ai đáp lại, Tiêu Diệc San xấu hổ rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net