Chương 64: Thời buổi rối loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Boston, nước Mỹ. 

Mới vừa xuống máy bay, Tiêu Diệc San kéo hành lý đơn giản đi ra cửa sân  bay. Cô vừa đi vừa nhìn địa chỉ và tấm hình cầm trong tay do thám tử đưa  cho, người con trai có khuôn mặt lịch sự, tuấn nhã đó chính là em trai  Sở Mạnh - Sở Khương sao? Thấy thế nào cũng giống như đứa con trai chỉ  biết chui đầu trong chồng sách vở, đột nhiên đến đại học nổi tiếng ở Mĩ  học kinh doanh, nhất định không tránh khỏi có liên quan đến Quan Ngưng  Lộ.

Chỉ mong, cậu sẽ không làm tôi thất vọng! "Moa" một tiếng, Tiêu Diệc San  nặng nề hôn người con trai mặt mày sáng sủa, thông minh, bước chân đi  nhanh hơn ...  Chính là chỗ này! Tiêu Diệc San nhìn đồng hồ trên tay, cách thời gian Sở  Khương tan học còn chừng nửa tiếng nữa, cô quyết định ở chỗ này chờ cậu  ta tan học, theo thám tử điều tra, mỗi ngày sau khi tan học cậu ta đều  đi ngang qua cái cửa này, sau đó đi một đoạn đường mới ngồi lên xe trở  về nhà trọ của nhà họ Sở ở Boston.

  Trên lối đi bộ, quét dọn rất sạch sẽ, cây xanh cao lớn ở trong gió mát  xòe ra lá cành. Chung quanh đi qua đi lại đều là học sinh, trên những  gương mặt trẻ tuổi tràn đầy tinh thần phấn chấn, hoặc tụm năm tụm ba  ngồi ở trên bậc thang nói chuyện phiếm, hoặc ôm quyển sách bước nhanh mà  đi, đây chính là đại học, đây chính là thanh xuân, đây chính là khoảng  thời gian tốt đẹp nhất trong cuộc đời mà sau khi đi qua sẽ không có cách  nào quay lại nữa. Nhưng mà, đoạn thời gian như vậy đối với anh mà nói,  cũng là thống khổ, khó khăn nhất.

Những thứ cười đùa tức giận mắng chửi kia,  những tự tin, hào hứng kia đều không thuộc về anh. Việc anh phải làm  chính là học tập và học tập, phải am hiểu tất cả các lĩnh vực tri thức,  như vậy anh mới có năng lực lấy lại từng thứ thuộc về anh. Vì ngày đó,  nhiều đau khổ hơn nữa, nhiều mệt mỏi hơn nữa anh cũng nguyện ý chịu  đựng.  Vòng qua khu kiến trúc đồ sộ của trường, Sở Khương tạm biệt bạn học qua  loa. Quãng thời gian giống nhau, tâm trạng giống nhau, đây là cuộc sống  của anh gần nửa năm qua ở Mỹ. Không có quá nhiều sóng gió, yên ả giống  như hồ nước tĩnh lặng, gió lớn hơn nữa cũng không gợn nửa con sóng nhỏ.  Đây là trạng thái anh cố ý muốn duy trì.

  "Sở Khương, chờ một chút." Sau lưng một giọng nữ nhỏ nhẹ truyền vào tai,  bước chân của Sở Khương ngừng lại, không quay đầu lại cũng biết là ai.

"Có chuyện gì sao?" Trước sau như một giọng điệu lạnh nhạt, anh đối với  người nào cũng giống như nhau.

  "Không có gì, mình vừa đúng cũng muốn về. Không bằng chúng ta cùng đi  đi!" Một mái tóc dài đen nhánh Nghiêm Hinh Duyệt vui mừng ôm chồng sách  nặng nề đứng ở trước mặt anh. Đó là một thiếu nữ chừng hai mươi tuổi,  trang phục đơn giản làm tôn lên vóc người thon thả, đôi mắt to thanh  thuần tựa như trăng non.  Đúng vậy, cô thích người con trai đến từ chung một quốc gia này, bề  ngoài đối với người nào cũng tao nhã lịch sự, nhưng lại chưa từng có  người nào có thể đến gần hơn anh. Lúc đầu khai giảng, trong ánh mắt anh  luôn chút đau đớn không sao xóa sạch. Anh mỗi ngày đi học nghiêm túc,  ghi chép, sau khi tan học cũng chưa bao giờ đi cùng bạn bè.

Anh như vậy khiến cô tò mò,  cho nên không nhịn được quan sát anh, đến gần anh, nhưng mà anh đối với  cô trừ gặp mặt bình thường, cười nhạt một tiếng thì không có gì khác  biệt những bạn học khác.  Cô quan sát lâu như vậy, chưa từng gặp qua anh cùng bạn nữ nào thân mật  qua lại, sau giờ tan học đều có tài xế đưa đón. Cho nên cô nghĩ, có lẽ  anh chỉ là trời sinh tính tình tương đối lạnh nhạt mà thôi, nếu như mình  từ từ tiếp xúc với anh nhất định sẽ có cơ hội chăng?Cô không muốn chưa thử liền buông tha, cho  nên mỗi ngày vừa tan học cô đều chủ động đi cùng anh, dù là chẳng nói  gì, lẳng lặng đi tới cửa trường học sau đó tách ra riêng phần mình, cô  cũng vui vẻ. Mà anh không có từ chối cô, có phải là có chút ít đồng ý  hay không?

  "Sở Khương, ngày mai là chủ nhật, bạn có kế hoạch gì không?" Xung quanh  mình đều là học sinh thao thao bất tuyệt tiếng Anh, không ai nghe hiểu  được bọn họ nói tiếng Trung, cho nên Nghiêm Hinh Duyệt không lo lắng có  người cùng nước chê cười cô còn dùng lời nói không thể quê mùa hơn nữa  để mở đường một cuộc hẹn như cô vậy.

"Mình rất bận." Giọng Sở Khương rất nhẹ, nhưng rõ ràng lại có xa cách.  Có điều, anh bận là lời nói thật, trừ bình thường đến lớp, anh còn phải  chăm chỉ nghiên cứu biến động thị trường chứng khoán Wall Street, mặc dù  mới vào không bao lâu, nhưng bản thân bỏ vào một khoản tiền nhỏ lại  càng ngày càng nhiều lên. Sự thật chứng minh anh cũng là năng lực, không  phải sao? Tin chắc không lâu sau, anh có thể theo kế hoạch tạo dựng tập  đoàn đầu tư của riêng mình rồi. Cho nên, bận rộn hơn nữa, mệt mỏi hơn  nữa anh cũng không bận tâm.

"Không sao! Bận cũng tốt! Ha ha!" Trong lòng khó tránh khỏi có chút mất  mác, Nghiêm Hinh Duyệt cười châm biếm. Nhưng cũng là bởi vì người đàn  ông như vậy quá hiếm có, cho nên cô càng không muốn buông tha.

"Hẹn gặp lại." Hai người vẫn không nói gì thêm, một trước một sau mà ra  cửa trường, Sở Khương mới nhẹ nhàng phun hai chữ. Anh vốn không phải  người vô tâm, như thế nào lại không nhìn ra tâm tư của Nghiêm Hinh  Duyệt? Nhưng mà, tim của anh đã sớm trao trên người một cô gái khác,  không tìm về được rồi. Những người khác đối với anh mà nói một chút ý  nghĩa cũng không có, anh làm tất cả đều chỉ vì  một ngày kia có thể đoạt  lại người con gái thuộc về anh. Không hiểu sao anh chẳng thể tránh xa  Nghiêm Hinh Duyệt cô, chỉ là bởi vì mái tóc dài của cô ấy, mái tóc dài  cực kỳ giống người con gái đó ...

  "Hẹn gặp lại." Nhìn bóng dáng của anh đi qua, Nghiêm Hinh Duyệt đè xuống  cảm giác chua chát trong lòng, lúc tài xế mở cửa xe, phương hướng của  bọn họ trái ngược nhau. Nhưng có thể có một ngày chúng ta hướng về một  phía không?

  "Sở Khương!" Lại một giọng phụ nữ vang lên ở sau lưng. Sở Khương cảm  giác hôm nay mình ra cửa không đốt hương, nổi danh đến ngay cả tha hương  trên đất khách quê người cũng có người nói tiếng Trung quen biết anh.  Lần này anh không có dừng bước lại, cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi  theo đường của mình, bởi vì âm thanh kia không phải là người anh quen,  cho nên không cần thiết biết là ai.

"Sở Khương, đứng lại!" Tiêu Diệc San kéo vali hành lý bước mấy sãi ngăn ở  trước mặt anh. Mới vừa rồi lúc anh cùng một cô gái phương Đông cùng đi  ra khỏi cửa trường thì cô đã phát hiện. Lúc ấy còn dọa cô giật mình, nếu như cô bé kia  là bạn gái mới cậu ta, cô coi như đã uổng công tới đây. Chứng minh Quan  Ngưng Lộ ở trong mắt cậu ta không có quan trọng như cô tưởng tượng, nếu  quả thật quan trọng như vậy cậu ta sẽ không tách ra mới mấy tháng thì  có bạn gái mới. Nhưng mà thấy bọn họ cũng không có bất kỳ hành động thân  mật bên ngoài, trái tim lơ lửng cô lại buông xuống. Chẳng qua là, thái  độ của cậu ta làm cho người ta chán ghét. Chẳng lẽ là đi theo bên cạnh  Sở Mạnh đã lâu, ngay cả tính khí cũng giống như vậy sao? Anh em? Bọn họ  coi là loại anh em gì chứ?

"Xin lỗi, tôi không biết cô. Xin tránh ra." Sở Khương lạnh lùng nhìn cái  người cản trở ở trước mặt anh, vóc người cao gầy, mặt mũi xinh đẹp lại  là kiểu phụ nữ có vẻ mặt làm cho người ta không dám nịnh bợ, thô bạo  cùng ngang ngược quá đáng. Cô ta là ai? Khi trong đầu anh tìm tòi sự tồn  tại của người này, nhưng cô ta lại biết được tên của anh, cũng đến nơi  này làm du học sinh sao? Lại không giống, bởi vì bộ dạng cô lôi kéo hành lý giống  như mới đến. Nhưng mà mắc mớ gì tới anh? Cho nên anh cũng không muốn  quan tâm tới cô ta.

     "Tôi có việc muốn nói với cậu." Tiêu Diệc San không buông tay xuống,  khóe miệng mỉm cười. Chuyện cô nói nhất định sẽ khiến cậu ta hứng thú.

"Tôi không có hứng thú." Sở Khương đẩy tay cô ngăn giữa không trung  ra, nghiêng người đi về phía trước.

    "Chuyện Quan Ngưng Lộ, cậu cũng không có hứng thú sao?" Tiêu Diệc San  lạnh lùng cười, cô không tin cậu ta nghe dược cái tên này còn có thể  đi. Quả nhiên, vừa nghe đến cái tên này, thân hình của cậu ta lặng lẽ  dừng lại.      Mười phút sau, bọn họ đã ngồi trong Starbucks trong khuôn viên  trường.     Sở Khương cầm cái muỗng khéo léo, nhẹ nhàng khuấy ly cà phê đen, ánh  mắt nhìn người và xe không ngừng qua lại bên ngoài cửa gương. Người phụ  nữ tự xưng Tiêu Diệc San này không phải là muốn nói với anh chuyện Ngưng  Lộ sao?

Tại  sao vào quán cà phê rồi nhưng vẫn nhìn anh mà không nói chuyện? Nhưng  mà, nếu cô ta chủ động tìm anh, vậy anh sẽ chờ cô mở miệng.     Nhẹ nhàng hớp một ngụm Latte gồm cà phê cùng sữa tươi, Tiêu Diệc San  trong lòng thầm nghĩ: thật là bình thản. Một người con trai trẻ mới 21  tuổi lại có loại phong thái điềm tĩnh này, quả là hiếm có. Cực kỳ Sở  Mạnh giống năm đó, tỉnh táo giống nhau, thâm trầm giống nhau.

     "Cậu một chút cũng không quan tâm cô ấy sao?" Rốt cuộc, Tiêu Diệc San  phá vỡ sự yên lặng, mở miệng hỏi. Mà Sở Khương chẳng qua là nhìn cô một  cái không nói gì.

    "Cậu ở đây cũng vô ích. Cô ấy đã là vợ người khác, nhưng mà. . . . .  ." Tiêu Diệc San cố ý ngừng.

    "Cô Tiêu, có lời gì xin nói thẳng. Nếu như không có, tôi còn có việc  đi trước." Sở Khương đứng lên, anh vô cùng ghét người ta dùng cái giọng  giống như uy hiếp nói chuyện với anh, hừ! Người đàn bà này dựa vào cái  gì để anh tin tưởng cô? Ngưng Lộ kết hôn với anh hai, đã là sự thật  không thể chối cãi, nhưng lấy năng lực của anh bây giờ làm sao cũng  không chống lại được anh hai, anh quan tâm thì có thể làm gì? Cô có thể  quan tâm anh lần nữa không?

Anh cái gì cũng không làm được, chỉ  biết đau lòng thôi. Lộ Lộ, ở bên cạnh anh hai, em có phải sống rất khổ  sở không?     "Cậu thật sự không quan tâm Quan Ngưng Lộ chết hay sống sao?" Tiêu  Diệc San cảm giác mình có phần tính toán sai. Cô cho là, người đàn ông  mọt sách như Sở Khương vừa nghe đến tên tình nhân cũ nhất định kích động  đến mức lôi kéo tay của cô, thỉnh cầu cô nói ra tình trạng gần đây của  cô ta. Kết quả thế này thật khiến cô bất ngờ.

    "Cô Tiêu, sống chết của cô ấy không tới phiên tôi hay cô để ý. Xin  hỏi cô là gì của cô ấy nào? Tôi là gì của cô ấy?" Nội tâm Sở Khương sôi  trào lên.

    "Sở Khương, đây chính là thái độ của cậu đối với người phụ nữ cậu yêu  sao? Cậu không muốn giành chút cơ hội cho mình sao?" Tiêu Diệc San cố ý  khích anh.

"Cô Tiêu, chuyện tôi với Ngưng Lộ thì mắc mớ gì tới cô? Nếu như cô  chỉ muốn khiêu khích, gây chia rẽ thì cô có thể đi. Tôi không có lý do  gì tin tưởng lời nói không căn cứ của một người phụ nữ như cô." Sở Khương thấp mắt xuống  lạnh nhạt nói.

     "Thời gian tôi biết Sở Mạnh không thể so với cậu, chúng tôi quen biết  cũng có hơn chục năm. Có lẽ cậu không biết, nhưng không sao. Tôi cho  cậu là một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa, kết quả cũng chỉ là một  người đàn ông hèn yếu, không có năng lực thôi. Có điều, tôi lại miễn  phí nói cho cậu biết một cái tin, cô ấy với anh hai cậu đã có con. Cũng  không biết đứa bé này là cô ấy tự nguyện sinh hay là có người ép buộc  nữa! Lời của tôi đã nói xong rồi, đây là số điện thoại và địa chỉ cô ấy,  sợ cậu ngày nào đó muốn giải cứu cô ấy thì còn có đất dụng võ.

Chúc cậu may mắn!"  Tiêu Diệc San đem tờ giấy ghi điện thoại và địa chỉ Ngưng Lộ trong túi  xách để trên bàn, kéo cặp da nhỏ nghênh ngang rời đi. Dù sao mục đích đã  đạt một nửa, cô yên lặng theo dõi là tốt rồi. Tới Mỹ trước, vì không để  cho người ta nghi ngờ, cô còn đặc biệt về Pháp một chuyến. Mẹ muốn cô  làm chuyện cẩn thận không thể gấp gáp, vậy cô chầm chậm làm! Kế này  không được, chẳng lẽ sẽ không nghĩ ra biện pháp khác?

Cũng chờ nhiều năm  rồi, chẳng màng đợi thêm một hồi nữa.Mới vừa rồi người phụ nữ kia nói biết anh hai vài chục năm rồi sao?  Tại sao anh chưa bao giờ có nghe anh hai đề cập tới? Hơn nữa cô chưa  từng xuất hiện ở nhà họ Sở, là bạn gái anh hai sao? Chẳng lẽ là bởi vì  anh hai đột ngột kết hôn cho nên cô ta không cam lòng mới tìm anh?

Nhưng  mà tìm anh có tác dụng sao? Nếu như cô ta thật sự là bạn gái anh hai,  vậy cô ta nên hiểu, anh hai đã quyết định thì không ai thay đổi được.  Nếu như có thể, cô ta hôm nay cũng không có cơ hội ngồi ở trước mặt nói  những lời này.     Điện thoại của cô ấy sao? Sở Khương nhìn những con số trên giấy,  không muốn cầm nhưng tay lại tự động đưa tới. Những chữ số xa lạ như vậy  là số điện thoại cô ấy ư?    Cuộc sống mới vừa yên tĩnh trở lại nhưng bởi vì tờ giấy nhỏ này mà rối  loạn lên. Tối hôm đó, Sở Khương trở lại nhà trọ vẫn tự giam mình ở  trong phòng, cho đến ánh sao sáng lên trong đêm đen, anh vẫn ngồi ở bên  cạnh bàn.

     Ánh trăng nhàn nhạt, trong hình là khuôn mặt của cô gái ấy, sao quen  thuộc mà lại xa lạ, tờ giấy viết số điện thoại cô đặt dưới khung hình.     Vậy mà cô ấy đã có con! Con, đó là một từ xa xôi bao nhiêu! Nhưng mà,  hôm nay người phụ nữ kia nói cô có con! Ở trong mắt anh, cô vĩnh viễn  là công chúa, cô gái nhỏ đã có con sao? Là anh hai cưỡng ép cô sao? Đúng  vậy, nhất định vậy, anh tin tưởng Ngưng Lộ sẽ không muốn sinh con của  anh hai, nhất định sẽ không. Nghĩ đến điều này, anh đau tới xương tủy  còn dễ chịu hơn một chút.

Công chúa của anh làm sao có thể chịu  sinh con của người đàn ông khác? Công chúa của anh chỉ biết sinh con  của anh.     Đây là ngày thứ 183, Lộ Lộ, anh tới Mỹ đã 183 ngày, bất kể em sống  như thế nào, nhất định phải chờ anh trở lại. Anh nhất định sẽ trở về dẫn  em đi. Bút đỏ lại đánh thêm một dấu "×" trên lịch treo tường.     Sở Khương nhìn ngày tháng trên lịch: ngày 16. Nửa tháng nửa chính là  sinh nhật cô rồi, sinh nhật 21 tuổi của cô.

Từ lúc 16 tuổi, sinh nhật cô  hàng năm đều là ở cùng anh, bọn họ cùng đi qua nhiều năm tháng như vậy!  Nhưng năm nay anh không thể ở cùng em, em phải thật vui vẻ, được không  Lộ Lộ?

Từ ngực trào lên hơi thở nặng nề khiến Sở Khương nằm ở trên bàn. Lộ  Lộ, anh thực sự rất nhớ em! Tờ giấy nhỏ bị vo lại trong lòng bàn tay.       Ở trong nhà an tâm nghỉ ngơi, mỗi ngày đều được tẩm bổ bởi các món  canh dinh dưỡng của thím Trương, gương mặt Ngưng Lộ tái nhợt rất nhanh  đã hồng hào, da dẻ càng thêm trắng mịn mà sáng. Sở Mạnh có thời gian  cũng sẽ chở cô trở về nhà họ Quan, nhưng anh lại chưa bao giờ để chú  Trương chở cô về, giống như anh muốn tận mắt nhìn cô đi vào nhà họ Quan  mới yên tâm. Không giải thích được, mà anh ta nghĩ thế nào thì làm như  thế đó đi!

     Tháng mười một thời tiết không coi như lạnh lắm, sau giữa trưa, ánh  mặt trời ấm áp chiếu vào rèm cửa sổ, âm nhạc du dương ngập tràn căn  phòng.     Ngưng Lộ trước sau như một, lười biếng nằm thoải mái trên sofa lớn.  Bởi vì bác sĩ nói để cho phụ nữ có thai mỗi ngày nghe nhạc giao hưởng  rất tốt cho việc dưỡng thai, vì để cho cô ngủ được thoải mái hơn, Sở  Mạnh đặc biệt đặt hàng một cái sofa lớn, vô cùng mềm mại từ nước ngoài.

Mặc dù đặt ở  phòng khách đổi thành phòng nghe nhạc có chút không hài hòa, nhưng bình  thường cũng sẽ không có người khác sử dụng, vậy cũng không sao.      Mang thai năm tháng, thai đạp càng thêm rõ ràng. Lần trước khám thai,  bác sĩ Tống nói cơ thể đứa nhỏ và hệ thần kinh đã hoàn thiện, thính  giác cũng phát triển tốt, có thể nghe được tiếng tim đập của mẹ, với âm  thanh bên ngoài cũng sẽ sinh ra phản ứng. Cho nên, gần đây Sở Mạnh về  nhà chuyện làm đầu tiên chính là tìm cô, sau đó dán vào bụng cô nghe  động tĩnh bên trong, có lúc đứa nhỏ đạp, anh sẽ cho là nó đang nói gì đó  với anh.     Anh ta như vậy khiến Ngưng Lộ càng không hiểu.

Hành động của anh rõ  ràng là cực kỳ yêu đứa nhỏ trong bụng của cô, anh đối với cô cũng không  yêu cầu quá đáng giống như trước nữa, cô đối với anh lạnh nhạt anh cũng  không quan tâm, cứ làm việc anh muốn làm, ví dụ: bắt cô ăn cái gì đó.  Mang thai đến thời kỳ giữa, khẩu vị của cô càng ngày càng kém, bác sĩ  nói là đứa nhỏ ở trong bụng dạ dày đã phát triển, cho nên ăn không hết  bao nhiêu thứ, chỉ có thể ăn nhiều bữa để đền bù.

Anh ta đối với lời của bác sĩ coi như  thánh chỉ, bất kể có bận chừng nào cũng sẽ gọi điện thoại về bảo thím  Trương đốc thúc cô ăn đúng giờ theo lượng nhất định. Có buổi tối về trễ  nếu thím Trương nói cô không có ăn bữa khuya, bất kể cô tìm cớ gì từ  chối đều không có tác dụng, anh lấy miệng kề miệng cũng ép cô ăn.     Cho nên, qua mấy lần, cô đã có kinh nghiệm, bất kể có đói bụng hay  không cũng sẽ ăn, nếu như anh ta không về thì tốt hơn, còn có thể làm  nũng với thím Trương nói ăn không vô, thím Trương cũng chỉ là cười híp  mắt cầm chén bưng đi.

Mà buổi tối lúc ngủ, tự do của cô càng nhiều, gần  như là một mình chiếm hơn phân nửa cái giường. Cô không để cho anh ôm,  anh cũng không ép buộc cô, chẳng qua là nhẹ nhàng nói một tiếng: ngủ  ngon, đi ngủ thôi.Nhưng có lúc Ngưng Lộ cảm giác mình thật  đáng xấu hổ, bởi vì sau khi cô ngủ lại không tự chủ dựa vào thân thể ấm  áp đó, sáng sớm lúc tỉnh lại trước anh, cô phát hiện mình đang ở trong  ngực anh ...

Thì ra là giữa nam nữ chung đụng lâu ngày sẽ thành nghiện. Mỗi lần  khi tỉnh lại trong ngực anh đều cảm thấy mâu thuẫn trong lòng càng nhiều  hơn, bị một người đàn ông không yêu ôm, nghĩ lại đến người mình yêu,  thật là một chuyện lý trí và đạo đức, cũng cảm thấy là một chuyện đau  khổ không chịu nổi.

   Không biết trên  quyển sách nào có thấy qua người ta từng nói như thế này: "Phụ nữ chỉ  quan hệ với người đàn ông cô ta yêu." Cô hận anh, tuy nhiên cô và anh lại có  quan hệ nam nữ thân mật nhất trên cõi đời này, trong bụng của cô mang  thai đứa con của anh. Nếu như câu nói kia đúng, bây giờ cô đối với anh  chỉ là hận sao?

Còn điều gì khác mà cô không hiểu không? Hay là lòng của  cô đều ở đây, một lòng một dạ yêu Sở Khương, nhưng còn bây giờ thì sao?  Ngưng Lộ căm ghét mình! Một cảm giác không biết tên luôn quẩn quanh  trong lòng cô, khiến cô khó chịu không thôi.

Đứa nhỏ trong bụng như cảm thấy được mẹ không vui, bắt đầu tạo phản:  "Thật xin lỗi, bảo bối!" Thân thể thay đổi khiến Ngưng Lộ tạm thời dừng  lại đau khổ của mình, bàn tay nhẹ vuốt cái bụng nhỏ đã nhô ra, nhẹ  nhàng, nhẹ nhàng an ủi cảm xúc Bảo Bảo.    Lúc cô kiên nhẫn vuốt ve, cuối cùng tên tiểu tử yên tĩnh lại.

     "Cô chủ, điện thoại của cô." Đang muốn ngồi dậy uống nước  Ngưng Lộ  nghe được nhạc chuông quen thuộc của điện thoại di động. Điện thoại di  động của cô hình như vừa rồi đặt ở trên sofa phòng khách hả? Lúc đang  nghi ngờ thì thím Trương đẩy cửa đi vào. Nếu như là Sở Mạnh, Thím Trương  đã sớm nói rồi.     Ngưng Lộ nhận lấy điện thoại di động, đó là một số điện thoại xa lạ.  Có nên nhận hay không đây? Có phải là người ta gọi nhầm hay không đây?

  Ngưng Lộ nhìn chằm chằm điện thoại lúc lâu không có nghe.

    "Cô chủ, sao không nhận?" Thím Trương trước khi đóng cửa lại vẫn  không quên hỏi.

    "Thím Trương, cám ơn thím. Con không biết số này, có thể là người ta  gọi nhầm rồi. Lát nữa người ta sẽ tự cúp máy." Ngưng Lộ đặt di động lại  lên bàn, không muốn để ý tới.     Quả nhiên, lời của cô vừa dứt, nhạc chuông cũng đột nhiên ngừng lại.  Xem ra thật sự là lộn số rồi, thím Trương cười đóng cửa lại.     Lúc cửa đóng, điện thoại di động vang lên lần nữa. Mới vừa đứng lên muốn đem rèm cửa sổ  kéo qua, Ngưng Lộ quay người lại liếc mắt nhìn, vẫn là cái số vừa rồi  sao? Chẳng lẽ là người quen? Nhưng mà người kia không nhất định Sở Mạnh,  nếu như anh ấy gọi lần đầu không có ai nhận, lần thứ hai nhất định sẽ  gọi thím Trương.

Là ba mẹ bọn họ sao?     "Alo, xin chào!" Ngưng Lộ cuối cùng vẫn nhận.

"Cô ấy rốt cuộc thế nào?" Sở Mạnh nhận được Thím Trương điện thoại  liền vứt cái dự án đang thảo luận chạy về nhà. Vừa rồi ở trong điện  thoại nói không rõ ràng lắm, Sở Mạnh vừa về tới nhà lập tức chạy đi hỏi.

    "Tôi cũng không biết cô chủ rốt cuộc thế nào. Buổi trưa vốn còn đang  nghỉ ngơi, sau đó có hàng chuyển phát tới, cô chủ nhận được đồ liền khóa  mình trong phòng. Gọi sao cũng không mở cửa." Thím Trương đứng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net