Chương 5: Sinh hoạt thượng chuyển ngoặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau chuyến đi Ôn Tuyền trở về, tính cách Tần Duyệt Tề liền hơi hơi có điểm thay đổi, đặc biệt là đối với nam nhân. Y đối với một số nam nhân thái độ có biến hóa to lớn.

Nếu như có người đàn ông nào nhìn y lâu một chút, y sẽ trở nên phi thường khó chịu, trong lòng cũng sẽ không hiểu tại sao bay lên một cơn lửa giận. Loại lửa giận này, vẫn ở trong lòng y thiêu đốt, loại tâm tình này cũng không bởi vì thời gian trôi qua mà chậm rãi biến mất, ngược lại là làm y trở nên ngày càng khó chịu.

Đặc biệt là khi y biết được rằng, cái người khởi xướng vấn đề này thì y không để đẩy đổ được, tâm tình bỗng liền ngã xuống đáy vực. Y còn tìm đến người bạn cũ đã hơn một năm không liên lạc, người bạn này là một bác sĩ tâm lý, trước giờ trông có vẻ nghiêm nghị, ngày đó khi thấy Tần Duyệt Tề liền giật mình, không nói mấy câu, liền nói có việc cáo bận. Vốn là y còn muốn hướng đến vị bằng hữu này trưng cầu một vài ý kiến, hỏi một chút thì không phải là ở mình về phương diện tinh thần xảy ra vấn đề, nhưng là đây, sau khi nhìn đến vị bằng hữu kia, y lại cảm thấy đối phương có bệnh tâm thần, chính mình vẫn là một người bình thường.

Ai... Chuyện này là, vốn là dùng tiền đi hưởng lạc, nhưng là y đây. Lại thành ra là dùng tiền mang về thương tích, còn không có chỗ giải oan, y có thể không phiền muộn sao?

Thế nhưng phiền muộn quy phiền muộn, tháng ngày thế nào cũng phải trôi qua a. Về phương diện đang làm việc, y còn là phi thường để tâm mỗi một chuyện, chí ít là ở trước mặt người khác y vẫn là Tần Duyệt Tề như trước giờ, chí ít y không bởi vì một hồi ức lúng túng mà như vậy bị đánh đổ.

Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã hơn một tháng trôi qua.

Tần Duyệt Tề từ công tác đến sinh hoạt, cũng từ từ trở lại quỹ đạo như trước đây, chỉ là ngẫu nhiên y sẽ cảm giác không bình thường khi tiếp xúc với nam nhân, để y còn có thể thỉnh thoảng nhớ tới cái đêm khuất nhục không thể tả kia.

Một tháng sau ngày nào đó, Tần Duyệt Tề theo lệnh được công ty cử hành tham dự cuộc họp mỗi tháng một lần, căn bản cuộc họp chỉ toàn là những cấp cao trong công ty, thân là quản lí chi nhánh, y cũng tự nhiên là bị liệt vào danh sách nhân viên phải dự họp.

Mục tiêu cuộc họp hôm nay là xác định cử ai đến nói chuyện hợp tác cùng xí nghiệp lớn, nhiệm vụ này không phải chuyện nhỏ, đối với sự phát triển trong tương lai của công ty cùng tiền đồ bản thân y đều có ảnh hưởng rất sâu xa. Nếu như lần này hợp tác thành công, không chỉ là công ty đạt được hợp đồng lớn, mà còn nâng lên một tầng địa vị mới trong chiến trường kinh doanh.

Vì lẽ đó, ngầm đã có rất nhiều người trông mà thèm công việc này, cũng chờ ngày đó đến.

Cuộc họp đã bắt đầu với không khí kích động rồi, mỗi người đều là biểu hiện rất nhiệt tình, nhưng chỉ có một người, sắc mặt của hắn vẫn luôn là bình tĩnh, thậm chí còn có chút lạnh nhạt, thật giống như đối với cái đĩa bánh to lớn này không có chút dáng vẻ cảm thấy hứng thú nào hết.

Người này không ai khác chính là Tần Duyệt Tề!

Y đương nhiên sẽ không phải đối với dự án này không cảm thấy hứng thú, cũng không phải y không muốn thăng quan, càng là không phải đối với tương lai của chính mình không quan tâm, mà là y căn bản không muốn nghĩ tới cùng kẻ thù của mình hợp tác.

Này còn phải hỏi sao? Công ty hợp tác trong dự án lần này, chính là công ty y căm hận nhất, công ty của Ngô Sâm Dục đáng chết biến thái đáng ghét kia.

Để y đi hợp tác, quả thực chính là nói chuyện viển vông, y không có chạy tới nháo đã là quá nhẫn nhịn rồi.

Vì loại suy nghĩ này trong lòng, Tần Duyệt Tề vô cùng khó chịu ngồi trong phòng họp, chờ đợi cuộc họp kết thúc.

Nhưng là sự tình thường chắc chắn sẽ luôn ngoài tầm dự liệu của chúng ta. Ngươi càng không nghĩ tới, vật kia sẽ càng hướng về trên người ngươi phục tùng, như da trâu thuốc cao như thế, bỏ rơi cũng không bỏ rơi được.

Tần Duyệt Tề nằm mơ cũng không nghĩ tới, lão tổng sẽ đem việc 'Tốt' xấu như thế giao cho mình, những người kia tranh đấu đều không có cướp được việc tốt, cư nhiên vô duyên vô cớ rơi vào trên đầu y.

Y phiền muộn a, y nhưng là không có chút nào muốn tiếp nhận công việc này a.

Nhưng là lão tổng bọn họ sau đó nói với y một câu ý tứ sâu xa. Ta cảm thấy ngươi là người tính cách cũng khá biết lấy bất biến ứng vạn biến, ngươi trầm ổn có kiến giải, lần hợp tác này liền dựa cả vào ngươi.

Tần Duyệt Tề không nói gì, chình mình không nói lời nào là không muốn cùng người khác cướp, thấy lão tổng cũng không quá để mắt đến mình. Y miễn cưỡng từ chối mấy lần, ngược lại là đụng vào sự kiên quyết đến cùng, lão tổng rất thẳng thắn nói rằng nhiệm vụ này nhất định phải là ngươi đi hoàn thành, lời kia bên trong khẩu khí thật giống như đang nói, nếu ngươi lại từ chối, liền thẳng thắn rời khỏi công ty này.

Tần Duyệt Tề vừa nghe, lời đã nói đến mức này, trừ phi y không muốn công việc này nữa.

Xem ra, cũng chỉ có thể nhắm mắt tiến lên.

Nghĩ tới đây, y tâm tình nguyên bản vừa mới bình phục lại, lập tức lại rơi xuống đáy vực. Y cau mày, cố điều chỉnh lại nhịp thở bình thường.

Này nên làm cái gì bây giờ? Đẩy lại đẩy không xong, chính mình lại không muốn làm dự án này.

Trong lòng Tần Duyệt Tề tràn ngập mâu thuẫn, y vừa không muốn đến công ty tên họ Ngô bàn chuyện hợp tác, lại không muốn mất công việc này, nhưng là nghĩ tới nghĩ lui cũng không có biện pháp nào vẹn toàn đôi bên, lẽ nào liền không có biện pháp gì giải quyết nghi hoặc trước mắt sao? Tần Duyệt Tề buồn bực cầm ly cà phê trong tay lên, một hơi ngửa đầu rót tất cả vào miệng.

Đoạn thời gian trước y căn bản là không làm sao ngủ qua mấy đêm an giấc, mỗi lần nằm xuống nhắm mắt lại, trong đầu sẽ hiện ra hình ảnh người đàn ông biến thái giữ lấy thân thể mình, y càng cố dặn lòng không nghĩ đến nữa, nhưng là dù sao lại bất giác vẫn nhớ đến. Y không nghĩ tới, nam nhân cùng nam nhân trong lúc đó dĩ nhiên cũng có thể điên cuồng như vậy.

Từ sau cuộc họp đến khi về đến nhà, Tần Duyệt Tề giống như là mất hồn, y cả cơm tối đều không ăn, tắm rửa cũng không tắm, liền bò lên giường.

Cũng không biết chính mình ngủ lúc nào, ngược lại sáng sớm ngày thứ hai tỉnh lại mới phát hiện, y dĩ nhiên đến muộn.

Vội vội vàng vàng chạy đi làm, nhưng là đến nơi mới phát hiện, ngày hôm nay lại là cuối tuần. Y rất phiền muộn, chính mình làm sao liền biến thành dáng dấp như thể muốn chết không muốn sống, không phải nữ nhân bị cường gian, y là nam nhân mà, có cái gì quá mức đâu, chẳng lẽ lại như vậy sa sút cả đời.

Tần Duyệt Tề mạnh mẽ phê bình chính mình một trận, y rất nghiêm túc cảnh cáo chính mình, tuyệt đối không thể lại sa sút như thế, sợ hợp tác cái gì chứ, nếu như thật sự gặp được, đến lượt người xấu hổ phải là hắn, mà không phải là mình.

Tần Duyệt Tề nghĩ như thế, trong lòng cuối cùng cũng coi như là cân bằng một chút.

Đừng nghĩ nhiều như thế, nên làm cái gì thì làm cái đó đi, sự tình ắt sẽ qua được, không phải sao?

...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net