Chương 151: Đứa Bé Là Của Ai? 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Anh có suy nghĩ phải biết đứa bé kia đến tột cùng là của người nào, sau đó anh sẽ đem đứa bé ... ...

Đột nhiên, anh ngây ngẩn cả người, không hiểu cơn tức giận của mình tột cùng là vì sao, đến mức chính anh cũng cảm thấy kì quặc, ngoài mơ hồ còn mang theo một cảm giác khác thường. Hơn nữa anh tin rằng, loại cảm xúc xa lạ này, đủ để anh mất đi lí trí.

"Đứa nhỏ này rốt cuộc là của ai đây? Tôi cũng đang nghĩ a..."

Văn Hinh nói qua, rồi lại nghĩ lại nói: "Hình như là của Lâm lão bản, không đúng không đúng, phải là Chu lão bản, mà có lẽ cũng có khả năng là..."

"Pằng!" Một cái tát vang dội đã thành công cắt đứt lời nói của Văn Hinh, chỉ kém chút nữa khiến cô bay ra ngoài.

"Văn Hinh!"

Tề Nhân Kiệt và Lăng Hạo Hiên đứng một bên thấy thế, sắc mặt đại biến, vội vàng tiến lên đỡ Văn Hinh.

"Em không sao chứ?"

Cô ấy bây giờ còn đang có mang, làm sao có thể chống cự được loại giày vò này.

Thấy khóe miệng Văn Hinh có vệt máu tràn ra, nghĩ tới cái tát nặng nề này, Tề Nhân Kiệt lập tức cả giận, xông lên túm cổ Du Thần Ích: "Du Thần Ích, nếu như anh còn dám đánh Văn Hinh, cẩn thận tôi không khách khí với anh."

Sau đó, Lăng Hạo Hiên cũng nổi giận, chỉ vào cầu thang bên kia hành lang, lạnh lùng nói với Du Thần Ích.

"Đây là bệnh viện, nếu như anh muốn nổi điên, xin mời tới khoa tâm thần đối diện, mời tự nhiên."

"Ha ha......" Văn Hinh đột nhiên nở nụ cười, cô nhìn Du Thần Ích, vẻ mặt giễu cợt nói: "Thế nào, tức giận? Trong mắt anh, tôi không phải là người phụ nữ như vậy sao? A, đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, đứa bé này ... cha của nó đã đồng ý tôi, chỉ cần tôi sinh hạ đứa bé này, anh sẽ đồng ý cho tôi năm trăm vạn, cả đời tôi cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy, xem ra bụng của tôi vẫn còn đáng tiền đây."

Cô vừa nói vừa cười, lòng lại đau như cắt.

"Văn Hinh!" Lăng Hạo Hiên tức giận, hung hăng trợn mắt nhìn Văn Hinh một cái.

Tề Nhân Kiệt nhìn nụ cười đầy giễu cợt trên mặt cô, tâm bỗng dưng chua xót.

"Kiểm tra xong rồi sao? Anh đưa em về nhà."

Mặc dù anh không hiểu y học, nhưng cũng biết phụ nữ có thai không thể chịu kích thích quá lớn, nếu không rất dễ bị sẩy thai: "Tự tôi có thể trở về được."

Ấy vậy mà Văn Hinh lại trực tiếp không đồng ý anh, cô nhìn Du Thần Ích một cái, thấy sắc mặt anh âm trầm đáng sợ, dáng vẻ như muốn ăn thịt người. Cô cười lạnh một tiếng, sau đó đẩy Tề Nhân Kiệt ra trực tiếp bỏ đi.

"Văn Hinh, em định đi đâu?"

Tề Nhân Kiệt đi theo sau cô khẩn trương hỏi.

"Trở về làm việc."

Văn Hinh cũng không quay đầu lại chỉ trả lời ngắn gọn, không hề thấy sắc mặt tái xanh của Tề Nhân Kiệt và Lăng Hạo Hiên.

Tề Nhân Kiệt ba chân bốn cẳng đuổi theo, kéo cánh tay Văn Hinh.

"Chẳng lẽ em còn muốn trở về đưa cơm à?"

Văn Hinh chợt nhíu mày: "Tôi không trở về làm việc, chẳng lẽ anh nuôi tôi sao?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net