Chap 74: Cách giải quyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thục Nghi thay đồ xong xuôi, gương mặt uể oải đi vào phòng ăn, kéo ghế ngồi cạnh Đặng Vũ như mọi khi. Vẻ mặt ấy của cô thu trọn vào tầm mắt anh.

"Hôm nay em sao vậy?", anh đưa tay lên trán cô.

"Không có sốt.", anh nói tiếp.

Cử chỉ quan tâm của anh làm trái tim Thục Nghi đập rộn ràng, nó càng đập càng làm cô cảm thấy có lỗi dù đó không phải do cô gây ra, nhưng cô là con gái ông, chẳng phải nên gánh một phần trách nhiệm sao?

"Tôi hơi mệt.", cô viện đại một lý do.

"Ăn cơm đi rồi lên lầu nghỉ ngơi."

Dì Phúc dọn cơm ra, anh gắp cho cô những món ngon nhất bỏ vào chén, như những người yêu chăm sóc cho nhau vậy, cô cảm thấy rất cảm động dù không biết có phải đó là sự quan tâm thực sự của anh dành cho cô hay không. Ngồi trầm mặc hồi lâu cô bỗng cất tiếng.

"Tôi có thể hỏi anh vài điều được không?"

"Ừ.", anh trả lời ngắn gọn.

"Nếu, anh biết có ai đó phản bội hay hãm hại anh thì anh sẽ làm gì?", cô liều một lần hỏi thử anh.

"Em đã làm gì sau lưng tôi?", anh dừng đũa, quay sang nhìn Thục Nghi chằm chằm.

Thục Nghi như bị chiếu tướng, giọng cũng lắp bắp.

"Không, không có. Tôi chỉ muốn hỏi thử thôi mà, nếu không tiện thì không cần trả lời.", nói rồi cô cắm mặt xuống nhìn chén cơm.

"Tùy người đó là ai, nhưng bình thường tôi sẽ không bao giờ tha thứ.", anh đột nhiên thấy mình thay đổi hẳn, từ lúc nào vậy chứ? Anh không bao giờ cho phép người khác phản bội mình, khi ấy anh sẽ không dễ dàng cho qua vậy mà bây giờ anh lại nói câu tùy người nữa chứ, là vì cô sao?

"Uhm.", Thục Nghi mặt ỉu xìu, cuối đầu chăm chú vào chén cơm.

Cả hai cứ tiếp tục im lặng cho đến hết bữa ăn sau đó Thục Nghi quay về phòng ngủ còn Đặng Vũ trở lại phòng làm việc làm nốt cho xong công việc hôm nay. Thục Nghi vừa ngồi xuống thành giường chưa nóng được bao lâu thì tiếng chuông điện thoại reo lên, cô đưa tay với lấy rồi nhấn phím nghe.

"Alo?"

"Mẹ đây.", bà Hoa nhỏ nhẹ.

"Mẹ gọi con có việc gì không ạ?", Thục Nghi hơi lo lắng, là chuyện liên quan đến Đặng Vũ sao?

"Mẹ gọi đến vì việc của con và Đặng Vũ. Nghi, con nói với mẹ sẽ giải quyết việc này xong xuôi nhưng đến bây giờ mẹ vẫn chưa thấy con báo với mẹ gì cả, mẹ rất lo cho con.", đúng như suy nghĩ của Thục Nghi, bà Hoa gọi để nhắc đến chuyện đó.

"Mẹ, chưa hết một ngày sao con giải quyết nhanh được ạ? Mẹ yên tâm đi, con đang tìm cách giải quyết, sẽ nói với mẹ ngay thôi nhưng trong thời gian này mẹ có thể đừng gọi đến nữa không, con muốn có thời gian suy nghĩ về chuyện này.", giọng Thục Nghi trở nên mệt mỏi hẳn.

"Được, mẹ sẽ cho con thời gian.", bà Hoa nói câu cuối rồi cúp máy.

Thục Nghi hạ điện thoại xuống, thở dài. Là mẹ đang bắt ép cô dù mẹ cô thừa biết cô khó lòng mà rời khỏi được anh nhưng biết làm sao khi sự việc xảy ra lại trớ trêu thế này chứ? Đang suy nghĩ bỗng nhiên một tiếng "cạch" vang lên, cô quay đầu nhìn liền thấy Đặng Vũ đang từ ngoài bước vào. Anh không nói gì, chỉ lẳng lặng cầm lấy quần áo vào phòng tắm, chừng 10 phút sau anh quay ra, đi đến bên giường nằm xuống. Thục Nghi cũng không mở lời, đến lượt cô thay quần áo rồi nằm xuống bên phần giường còn lại. Cả hai im lặng như thế, anh không nói gì với cô, chẳng lẽ anh giận vì những câu hỏi lúc nãy sao? Nhưng đối với cô đó là những câu bình thường nhất rồi, chắc chắn không để lộ ra sơ hở nào, vừa suy nghĩ còn lại vừa thở dài, từ lúc nào mà cô quan tâm đến cảm xúc cũng như thái độ của anh dành cho cô vậy, là sợ anh lạnh nhạt khiến cô đau lòng sao?

"Sao lại thở dài?"

Đặng Vũ vừa nói vừa kéo Thục Nghi nằm sát vào lòng mình, cằm anh tì lên đỉnh đầu cô, hơi thở đều đều cùng lồng ngực ấm áp của anh khiến cô dễ chịu, nhẹ nhàng trả lời.

"Không có gì đâu."

"Mai tôi sẽ đi Singapore công tác, chừng một tuần mới về.", giọng anh trầm thấp.

Thục Nghi bất ngờ, ngửa đầu lên nhìn anh.

"Sao gấp vậy?"

"Không nỡ xa tôi sao?", ánh mắt anh hiện lên chút ý cười.

Thục Nghi như bị nói trúng tim đen, mặt trở nên đỏ bừng nhưng vội cúi mặt, chôn khuôn mặt xinh đẹp vào lồng ngực của anh.

"Làm gì có chứ."

Đặng Vũ khẽ mỉm cười, đưa tay xoa xoa lưng trắng nõn của cô.

"Ở nhà ngoan đợi tôi về."

Thục Nghi gật đầu nhẹ, cánh tay cô vòng qua ôm chặt eo anh như sợ nếu cô buông ra, anh sẽ rời đi, không còn xuất hiện trước tầm mắt của cô nữa...

Sáng hôm sau, Đặng Vũ ra sân bay từ sớm, chỉ còn mình Thục Nghi bây giờ ở nhà một mình, anh vừa đi một chút mà cô đã nhớ anh mất rồi nhưng còn chuyện kia thì sao? Cô rất muốn xem như nó không hề tồn tại nhưng nó cứ quẩn quanh trong đầu cô khiến cô rối bời, cô phải tìm cách giải quyết. Mẹ cô nói đúng, chưa chắc gì Đặng Vũ sẽ tha thứ cho ba cô, có khi cô ở gần anh ngày càng lâu thì bí mật kia có thể bị phát hiện ra bất cứ lúc nào. Bây giờ cô đang đứng giữa hai sự lựa chọn: một là ba cô, còn lại là Đặng Vũ, chữ hiếu và tình cô phải làm sao đây? Câu nói của anh luôn nằm trong tâm trí cô từ tối qua đến giờ rằng anh sẽ không tha thứ cho ai phản bội hay hãm hại mình. Cô biết cô yêu anh như thế nào nhưng người kia lại là ba cô, nếu không có ông thì sẽ không có cô của ngày hôm nay, cô phải trả hiếu cho ông dù bất cứ giá nào. Đặng Vũ, em xin lỗi, em thực sự rất muốn ở bên cạnh anh, bên anh suốt đời nhưng không thể nào nữa rồi, em biết anh tốt với em nhưng đó chưa phải là tình yêu, rồi anh sẽ tìm được một người khiến anh rung động và làm anh hạnh phúc, rất tiếc, em không thể trở thành người phụ nữ đó...

*******

"Thục Nghi.", Thế Kiệt ngồi trong quán cafe thấy Thục Nghi vừa mở cửa bước vào liền vẫy tay gọi cô.

Thục Nghi trong lúc còn đưa mắt tìm Thế Kiệt thì anh đã gọi cô, cô quay người đi về chiếc bàn gần đó. Sau khi ngồi xuống và gọi nước, cô mới lên tiếng.

"Xin lỗi, anh đợi lâu rồi phải không?"

"Không, tôi cũng vừa tới thôi. Hôm nay sao cô lại hẹn tôi ra đây thế?", đã lâu rồi kể từ lúc anh phát hiện cô sống cùng Đặng Vũ, từ đó mối quan hệ hai người cũng trở nên xa cách, một phần vì lời nói của Ngọc Khanh, cô không muốn làm anh hi vọng để rồi phải thất vọng.

"Tôi... thật ra tôi có chuyện muốn nói.", Thục Nghi giọng lắp bắp, cô không chắc cách giải quyết này có đúng hay không?

"Cô nói đi."

"Tôi..."

Thục Nghi chưa kịp nói gì thì bỗng nhiên một người khách của quán cafe cầm một ly trà xanh mát rượi đi qua, trượt chân hay sơ ý mà ngã xuống đất, ly nước cũng theo đó mà rơi xuống theo, nhưng điều quan trọng hơn hết chính là cô là người hứng trọn khoảnh khắc ấy. Chiếc quần dài skinny jeans của cô bị ướt một mảng ngay đầu ngồi cho đến mắt cá chân, rất khó chịu.

"Tôi xin lỗi, cô không sao chứ?", vị khách đó sau khi đứng dậy liền đi đến chỗ Thục Nghi tạ lỗi.

"Không sao, tôi vào nhà vệ sinh rửa là được rồi.", Thục Nghi cười nhẹ, đưa tay lấy một tờ khăn giấy lau trước một phần ướt trên quần.

"Thật xin lỗi cô.", vị khách đó vẫn lịch sự cho đến khi Thục Nghi rời khỏi chỗ ngồi đi vào nhà vệ sinh.

Thế Kiệt ngồi đợi một lúc, bỗng dưng điện thoại của Thục Nghi phía đối diện reo lên. Ban đầu anh vì lịch sự nên không nghe điện thoại nhưng người gọi vẫn tiếp tục, anh sợ tiếng chuông sẽ ảnh hưởng đến những người xung quanh nên đành bắt máy thay cô. Khi anh định nói với người gọi rằng cô đang bận hãy gọi lại sau thì giọng nói từ đầu dây bên kia vang lên có vẻ sốt ruột, nôn nóng.

"Thục Nghi, mẹ đây, sao mẹ gọi đến hai lần con mới bắt máy? Đang ở với Đặng Vũ sao? Nghi, mẹ đã nói gì với con, hãy tìm cách giải quyết và rời khỏi cậu ta đi, chẳng lẽ con muốn Đặng Vũ tố cáo ba con sao? Nghi, con nghe mẹ nói gì không?", bà Hoa nói một lèo mà không biết người mà bà đang nói chuyện không phải Thục Nghi.

"Xin lỗi bác, Thục Nghi vào nhà vệ sinh nên để điện thoại ở ngoài. Khi nào cô ấy quay lại con sẽ nói cô ấy gọi lại cho bác.", Thế Kiệt lễ phép.

"À, cảm ơn cậu."

Bà Hoa cứ nghĩ người đối thoại với mình không hay biết gì điều bà đang nói nhưng không, người đó lại là em trai của người đàn ông bà nhắc đến trong điện thoại. Mẹ của Thục Nghi biết cô sống cùng Đặng Vũ rồi hay sao? Nhưng vì sao bà lại phản đối mối quan hệ đó, chẳng lẽ có điều gì xảy ra khiến bà không chấp nhận hai người họ? Rồi còn gì mà tố cáo ba Thục Nghi nữa? Anh thật sự chẳng hiểu gì cả. Mãi suy nghĩ về câu nói của bà Hoa, Thế Kiệt ngồi ngẩn ra mà không biết Thục Nghi đã quay lại từ lúc nào.

"Thế Kiệt.", cô kéo ghế ngồi xuống rồi gọi tên anh.

"Hửm? À, lúc nãy mẹ cô gọi đến nhưng tôi nói cô ra ngoài, một lát sẽ gọi lại.", Thế Kiệt giấu việc anh nghe được câu nói của bà Hoa.

"Cảm ơn anh nhé.", Thục Nghi cầm điện thoại lên xem rồi cất vào trong túi.

"Lúc nãy cô định nói gì?"

"Tôi... thật ra tôi muốn nói với anh là...", Thục Nghi ấp úng làm Thế Kiệt cũng hồi hộp theo. Cô có nên nói ra không đây?

"Sao?"

"Tôi và anh, chúng ta, chúng ta kết hôn đi.", Thục Nghi lấy hết can đảm để nói ra suy nghĩ của mình.

"Cô nói sao? Kết hôn?", Thế Kiệt sững sờ.

"Xin anh đừng hỏi lý do vì sao. Tôi biết là chuyện này rất khó xử nhưng chúng ta hãy kết hôn đi, một năm sau, phải, một năm sau tôi sẽ rời khỏi để anh tìm một người khác. Xin anh, đồng ý nhé."

Thế Kiệt đăm chiêu nhìn Thục Nghi, trong anh bây giờ là sự khó hiểu, thắc mắc cùng sự đau lòng nơi trái tim.

"Cô thật sự muốn như thế?", anh hỏi lại lần nữa.

"Phải.", Thục Nghi khẳng định.

"Được, chúng ta kết hôn.", Thế Kiệt nhận lời cô.

Thục Nghi giật mình khi Thế Kiệt nhanh chóng nhận lời như thế nhưng bên cạnh đó là một chút nhẹ lòng. Phải, cách giải quyết vấn đề giữa cô và Đặng Vũ chính là cách này, cô đã suy nghĩ hơn 3 ngày trời mới lấy đủ can đảm để đề nghị với Thế Kiệt. Thế Kiệt, tôi thật sự xin lỗi anh, ngoài cách này tôi không còn cách nào khác. Chỉ có anh mới là người mà Đặng Vũ không thể làm hại, chỉ có anh mới giúp được tôi. Hãy tha lỗi cho sự ích kỉ này của tôi, nhất định sau khi xong vấn đề này tôi sẽ lập tức rời đi, không để anh phải khó xử, tôi xin lỗi vì đã lợi dụng anh, người mà tôi xem là một người bạn tốt, tôi là một người phụ nữ cùng người bạn tồi, mong anh hãy thông cảm cho tôi. Thục Nghi cảm thấy vừa hối hận vừa buồn như xé lòng...

Còn về Thế Kiệt, từ lúc cô gái trước mặt anh đưa ra lời đề nghị kết hôn là lúc đó anh biết, cách giải quyết của cô là gì. Anh không biết giữa cô và anh trai anh đã xảy ra vấn đề gì nhưng cô đã lựa chọn lợi dụng anh để rời xa Đặng Vũ, cô thà làm anh đau lòng còn hơn là để anh trai anh phải khó xử khi mẹ cô không chấp nhận, có khi còn làm lớn chuyện. Dù biết là thế nhưng anh vẫn chấp nhận, chấp nhận để cô lợi dụng anh, để cô làm tổn thương anh mặc kệ anh có làm gì đi chăng nữa cô cũng không thể yêu anh. Thục Nghi, coi như lần này tôi tự nhận mình ngu ngốc để cô lợi dụng thực hiện thành công kế hoạch của cô, chấp nhận làm như vậy vì người con gái mà tôi yêu....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net