Chương : 27 - 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 27: Học cách phụ thuộc

  Đàm Dịch Khiêm cũng không có phản ứng gì nhiều.

Hạ Tử Du ôm Đàm Dịch Khiêm thật chặt, giọng nói khàn khàn, "Xin lỗi, tôi sai rồi. . . . . . Về sau tôi sẽ không bao giờ không nghe lời anh nữa!"

Đàm Dịch Khiêm xoay người, con ngươi đen trầm tĩnh thâm sâu dừng lại ở khuôn mặt tinh xảo mà mệt mỏi của Hạ Tử Du.

Hạ Tử Du từ từ buông Đàm Dịch Khiêm ra, nâng tay lên vươn về phía ánh mắt u ám của Đàm Dịch Khiêm, nhỏ giọng khẩn cầu, "Xin anh đừng bỏ mặc tôi. . . . . ."

Tròng mắt đen thâm sâu không lường được của Đàm Dịch Khiêm khẽ híp thành một đường ngang, ánh mắt ngang tàn quan sát Hạ Tử Du, môi mỏng mở ra, "Tôi cho rằng Hạ Tử Du mà tôi biết không phải như bây giờ. . . . . ."

Hạ Tử Du yên lặng nhìn Đàm Dịch Khiêm, nói ra sự thật, "Tôi biết rõ ở trước mặt anh tôi hoàn toàn không có cách nào mà thể hiện một chút thông minh. . . . . ." Không có lời dư thừa, Hạ Tử Du nói thẳng, "Sở dĩ tôi đến đây là bởi vì tôi cần anh giúp đỡ!"

"Hử?" Đàm Dịch Khiêm cảm thấy hứng thú nhếch khóe môi.

Hạ Tử Du nói chậm rãi, "Ba tôi bị bạn bè hãm hại vào tù, tôi cần một số tiền lớn. . . . . ."

Đàm Dịch Khiêm buồn cười cong khóe miệng lên, "Cô dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ giúp cô?"

Hạ Tử Du nói bình tĩnh, "Dựa vào việc anh vẫn cảm thấy hứng thú với tôi!" Đúng vậy, cô muốn dùng chính mình để giao dịch.

Đàm Dịch Khiêm ung dung nhìn Hạ Tử Du, đôi mắt đen vẫn hiện vẻ khó có thể phỏng đoán như cũ.

Hạ Tử Du không hề do dự nhón chân lên, chủ động hôn lên cánh môi mỏng lạnh lẽo của anh.

Đàm Dịch Khiêm không có bất kỳ động tác đáp lại. . . . . .

Lần đầu tiên Hạ Tử Du chủ động hôn một người đàn ông, cô hoàn toàn không biết làm thế nào để khiêu khích điểm mấu chốt của dục vọng người đàn ông, chỉ có thể hôn vụng về, trong đầu tưởng tượng dáng vẻ anh hôn cô đêm đó.

 Vậy mà sau mấy giây, cô vẫn không có được phản ứng của anh, môi cô thậm chí khô khốc đến mức không thể nào tiếp tục nụ hôn này nữa.


Cuối cùng, cô từ từ thả mũi chân xuống, lặng lẽ buông tay ra.

Giây phút này, cô cảm thấy bản thân rất bối rối, lại có thể có ý định bán đứng thể xác của mình, nhưng cô không thể lựa chọn lùi bước, bởi vì cô nợ "Ba mẹ" cô quá nhiều. . . . . .

Nhưng mà, cuối cùng cô cũng không thể nghĩ ra được cách giúp đỡ ba mẹ. . . . . .

Có lẽ, như thể lời chị Dư nói, cô đánh giá cao tính nhẫn nại của một người đàn ông đối với một người phụ nữ, nếu như cô tiếp tục miễn cưỡng, kết quả cũng chỉ sẽ tốn công vô ích.

"Xin lỗi, quấy rầy anh rồi. . . . . ." Hít một hơi thật sâu, Hạ Tử Du không dám nhìn Đàm Dịch Khiêm thêm nữa, xoay người, lựa chọn lặng lẽ rời đi.

Nhưng, ngay lúc Hạ Tử Du sắp bước ra cửa, giọng nói của Đàm Dịch Khiêm vang lên mang theo vẻ tức cười lại xấu xa, "Dụ dỗ tôi xong liền bỏ đi như vậy sao?"

Thân hình Hạ Tử Du đột nhiên chấn động, bước chân sững lại.

Giây lát tiếp theo, hơi thở nam tính thoang thoảng của Đàm Dịch Khiêm đã bao vây Hạ Tử Du, anh bồng cô lên. . . . . .

Cô bị ném mạnh lên chiếc giường lớn mềm mại, không cho cô bất kỳ không gian nghỉ ngơi nào, thân thể của anh đã đổ ập lên.

Đêm nay, cô học được cách để phụ thuộc vào anh, làm sao để thừa nhận hoan ái dưới thân thể anh.

Cũng bắt đầu từ đêm nay, Hạ Tử Du cô rốt cuộc không thể xem nhẹ người đàn ông cao quý vô duyên vô cớ xông vào thế giới của cô. . . . . .  

Chương 28: Bán mình, giao dịch thành công

  Sắc trời dần sáng, Hạ Tử Du chậm rãi mở mắt ra.

Cô cảm thấy toàn thân rã rời, không có mảy may sức lực. . . . . .

Cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, tay cô chẳng biết từ bao giờ đã ôm anh tự nhiên như vậy.

Nhớ tới việc hôm nay Hạ thị sẽ phải tiến hành phá sản, cô khẽ đẩy hông anh, "Dịch Khiêm, Dịch Khiêm. . . . . ."

"Ừm. . . . . ." Đàm Dịch Khiêm mơ hồ đáp lại cô một tiếng, vươn tay ôm lấy cô kéo vào lòng lần nữa.

"A. . . . . ." Cô giãy giụa khỏi cái ôm của anh, quấn lấy chăn ngồi dậy, tiếp tục khẽ gọi anh, "Dịch Khiêm. . . . . ."

"Đừng ầm ĩ, ngủ đi!!" Trong giấc ngủ anh vẫn bá đạo như cũ, cánh tay mạnh mẽ lại kéo cô vào trong chăn.

"A!" Hạ Tử Du ngã xuống giường lớn, tay anh lại không khách khí ôm cô kéo vào lòng.

Đối mặt với cơn ngủ say của anh, Hạ Tử Du khẽ nhíu mày, tiếp tục nhẫn nại gọi anh, "Dịch Khiêm. . . . . ." Cô phải gọi anh dậy, nếu không, Hạ thị sẽ gặp nguy.

Đàm Dịch Khiêm vẫn không tỉnh dậy, bàn tay lo lớn giam giữ cô thật chặt.

Ngay lúc Hạ Tử Du vô cùng sốt ruột, tiếng chuông điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên.

Cô cài nhạc chuông riêng cho số điện thoại của ba mẹ, cho nên cô hiểu rõ đây là điện thoại mẹ gọi tới.

Cô nhẹ nhàng xê dịch cơ thể, đưa tay cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, nhanh chóng ấn nút trả lời.

Trong điện thoại quả nhiên là giọng nói của bà Hạ, "Tử Du. . . . . ."

"Mẹ!!"

"Ba con đã trở về rồi, nghe ba con nói, là một người bạn của con hoàn trả khoản tiền kia cho ba, còn nộp tiền bảo lãnh cho ba con ra ngoài . . . . ." Giọng nói bà Hạ đã không còn vẻ sầu lo như trước.

"Cái gì?" Hạ Tử Du khó có thể tin, "Mẹ nói ba đã về rồi?"

"Đúng vậy, sao thế, con phải biết chứ? Là một người họ Đàm bạn của con giúp đỡ ba con . . . . ." Bà Hạ nghi ngờ.

"À. . . . . ."

Chậm rãi cúp điện thoại, Hạ Tử Du mãi vẫn chưa phản ứng lại được.

Vài giây sau, Hạ Tử Du quay đầu nhìn người đàn ông đang ngủ say bên cạnh chăm chú.

Người bạn họ Đàm trong miệng mẹ, rõ ràng là chỉ anh. . . . . .

Anh có thể làm được những chuyện này cô cũng không thấy kỳ lạ, cô chỉ tò mò rốt cuộc anh giải quyết xong những chuyện này cho cô từ lúc nào. Dù sao cô cũng chưa nói rõ chân tướng mọi việc với anh, hơn nữa đêm qua. . . . . .

Có lẽ do mấy ngày lo lắng liên tiếp nay đã được thư giãn, Hạ Tử Du không biết ngủ thiếp trong lòng Đàm Dịch Khiêm từ lúc nào, đến khi Hạ Tử Du tỉnh lại lần nữa, Đàm Dịch Khiêm đã đứng trước cửa sổ phòng sửa sang lại áo sơ mi cùng cà vạt.

Người Hạ Tử Du không mảnh vải, không thể làm gì khác hơn là níu chặt chăn, hé mắt nhìn anh.

"Tỉnh rồi?" Anh chỉ nhìn gương mà có thể biết được động tĩnh của cô.

Cô khẽ lên tiếng, "Dạ."

Anh thắt cà vạt xong, tiếp theo ngồi ở cạnh mép giường nhìn cô, "Hãy ngủ một giấc, buổi chiều tôi đến đón cô đi ăn. . . . . ."

Cho dù là giao dịch, cô vẫn phải cảm ơn anh, "À. . . . . . Chuyện ba tôi, cám ơn anh."

"Nhớ uống thuốc." Anh không muốn nói nhiều về chuyện này, chỉ dặn dò cô chuyện khác, ngay sau đó đứng dậy.

Cô dĩ nhiên hiểu anh ám chỉ uống thuốc là thuốc gì. . . . . .
Nhưng mà, khi cô nhìn bóng lưng anh rời đi thì đáy lòng cô lại có cảm giác không nói nên lời.  

Chương 29: Anh nhắc nhở cô là tham muốn chiếm hữu của anh

Gần tối, anh đến khách sạn đón cô ra ngoài dùng cơm.

Cô thật sự không ngờ anh lại là người đàn ông lịch thiệp như vậy, anh chủ động kéo ghế giúp cô, rồi lại cắt hết bít tết cho cô.

Anh và cô như thể một đôi tình nhân ân ái xứng đôi, bồi bàn nhà hàng không khỏi nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ.

Dù sao cũng không phải tình nhân thật sự, lần đầu tiên hẹn hò với anh ở nơi công cộng như vậy, cô thấy không quen lắm, đành phải yên lặng vùi đầu thưởng thức món ăn.

Anh cũng không lên tiếng, chỉ dùng cơm ưu nhã.

Cô nhướng mắt lén liếc nhìn anh, mới phát hiện vài ánh mắt si mê của nữ phục vụ đã tụ tập trên người anh. . . . . .

Đúng vậy, anh thật sự rất điển trai, mặc dù chỉ là động tác dùng cơm đơn giản, từng động tác lại tản ra mị lực riêng biệt thuộc về anh.

Bầu không khí lúc dùng cơm cực kỳ yên tĩnh, họ rất ăn ý mà cùng yên lặng, cho đến khi kết thúc bữa cơm.

Ngoài cửa lớn nhà hàng, tài xế đã mở cửa xe cho họ.

Anh ôm eo cô rất tự nhiên, "Lên xe đi!"

Cô chần chừ dậm chân tại chỗ, trong lòng do dự. Nói thật, sau đêm qua, cô biết cô đã nợ anh, sau này, trừ phi anh căm ghét cô, nếu không, dù cho cô ở bên cạnh anh mãi mãi, cô cũng không thể nào trả hết công ơn giúp đỡ nhà họ Hạ của anh, nhưng mà bây giờ cô rất muốn về nhà một chuyến. . . . . . Dù sao, cô vẫn chưa nhìn thấy ba được bình yên vô sự.

Đàm Dịch Khiêm dường như đoán được tâm tư của Hạ Tử Du, môi mỏng nói lời lạnh nhạt, "Tôi đưa cô về Nhà họ Hạ!"

Hạ Tử Du hết sức ngạc nhiên nhìn anh, thế nhưng anh đã ôm cô vào trong xe.  

Động tác anh đặt cô xuống ghế thật nhẹ nhàng thật dịu dàng, tựa như cư xử với người phụ nữ mà anh quý trọng, làm cô cảm giác hơi khó tin.

Tài xế khởi động xe chạy về nhà họ Hạ, cô im lặng ngồi cạnh anh, hơi thở trong xe đều là mùi hương dễ chịu thuộc về anh.

Hồi lâu, anh lấy ra một hộp nhung màu đỏ đưa cho cô.

Cô kinh ngạc nhìn hộp nhung màu đỏ, "Đây là. . . . . ."

Anh mở nắp hộp nhung, sau đó lấy ra chiếc nhẫn tinh xảo nằm trong hộp.

Chiếc nhẫn này hiển nhiên rất đắt giá, viên kim cương màu hồng phấn ở phía trên cũng đã thuộc loại hiếm thấy.

"Đeo lên ngón giữa tay phải đi, không được tháo ra!" Anh không giải thích gì cả, ra lệnh cho cô.

Cô vốn muốn cự tuyệt, nhưng có thể tưởng tượng ra tính tình anh không cho phép có người cự tuyệt, cô liền khôn ngoan đeo nhẫn lên ngón giữa tay phải.

Cô đương nhiên biết ý nghĩa chiếc nhẫn đeo vào ngón giữa tay phải, điều đó chỉ đích danh hoa đã có chủ, rõ ràng anh ta muốn nhắc nhở cô tham muốn chiếm hữu của anh. . . . . .

Xe dừng lại ở trước cổng nhà họ Hạ, anh không làm cho cô khó xử, để cô xuống sau đó lập tức rời đi.

Cô xoay người định vào nhà, lại chợt phát hiện mẹ cô đã đứng ở phía sau cô từ lúc nào, đôi mắt đang nhìn chiếc Bentley càng lúc càng xa.

"Mẹ?" Hạ Tử Du sửng sốt nhìn bà Hạ ở phía sau.

Bà Hạ ngồi trong vườn hoa biệt thự, lúc vô tình nhìn thấy được cảnh tượng Đàm Dịch Khiêm đưa Hạ Tử Du về, bà Hạ vốn định ra xem người đưa Hạ Tử Du về là ai, nào ngờ chiếc Bentley kia lại rời đi nhanh như vậy.  

Bà Hạ hưng phấn lôi kéo Hạ Tử Du, cười hì hì nói, "Tử Du, ai đưa con về thế? Có phải người bạn họ Đàm của con hay không?"  

Chương 30: Trời ạ! Ba mẹ nhắc tới " Đàm Dịch Khiêm"

Nhà họ Hạ.

Cuối cùng Hạ Tử Du cũng thấy ông Hạ bình yên vô sự, không khỏi vui mừng ôm lấy ông Hạ, "Ba, thấy ba không có việc gì, thật tốt quá!"

Ông Hạ yêu thương vỗ nhẹ sống lưng Hạ Tử Du, nói yêu chiều, "Ba có thể sinh ra một đứa con gái bảo bối tài giỏi thế này, sao lại có thể xảy ra chuyện đây?"

Bà Hạ cũng xúc động nói phụ họa, "Đúng vậy, nếu không phải là người bạn họ Đàm kia của Tử Du, không biết nhà họ Hạ chúng ta sẽ thế nào đây!!"

Hạ Tử Du lặng lẽ nở nụ cười, không ngờ ba mẹ lại hỏi nhiều đến vấn đề này.

Vậy mà, bà Hạ còn tò mò hỏi han về cảnh tượng vừa rồi, "Tử Du, lúc nãy ai đưa con về thế. . . . . ."

Ông Hạ nghi ngờ, "Vừa nãy có người đưa Tử Du về sao?"

Bà Hạ vội vàng gật đầu, "Đúng vậy a, lái Bentley sản xuất số lượng có hạn!!"

Hạ Tử Du nhíu mày nhìn bà Hạ, "Mẹ ——"

Ông Hạ lại tò mò, "Vậy hả? Ai đưa Tử Du nhà ta về vậy? Chẳng lẽ chính là người bạn họ Đàm của Tử Du sao?"

Bà Hạ rất hưng phấn, "Đúng, tôi cũng cho là như vậy."

Hạ Tử Du bất đắc dĩ nói, "Ba mẹ, người đưa con về là ông chủ công ty con, không liên quan gì tới người bạn họ Đàm kia. . . . . ."

Ông bà Hạ nhất thời tỏ vẻ mất mát.

Bà Hạ lập tức cảm thán, "Tôi còn tưởng rằng Tử Du nhà ta cuối cùng cũng tìm được bạn trai rồi!"  

Ông Hạ không khỏi hoang mang, "Nếu người họ Đàm không phải bạn trai con, làm sao có thể giúp gia đình chúng ta đây? Còn bỏ ra một số tiền lớn như vậy?"

Hạ Tử Du tỏ vẻ mất kiên nhẫn, "Có gì đâu ạ, anh ta là một người bạn tốt ở nước ngoài, ba mẹ không biết đâu. . . . . . Sau này con sẽ giải thích với mọi người." Trời ơi, cô phải mau sớm nghĩ ra một lý do để giải thích rõ ràng với ba mẹ.

Ông Hạ vẫn mang vẻ ngờ vực, "Trước kia chưa từng nghe nói con quen biết bạn bè có tiền như vậy, ngẫm lại, trong giới kinh doanh thành phố Y cũng không có mấy nhân vật có thể có bản lĩnh như vậy. . . . . ."

Để tránh ba mẹ tiếp tục đi sâu vào tìm hiểu, Hạ Tử Du vội vàng nói sang chuyện khác, "À, ba mẹ dùng bữa tối chưa ạ. . . . . ."

Bà Hạ không bị Hạ Tử Du quấy nhiễu, đột nhiên bà như thể nghĩ đến gì đó, đôi mắt mở to bừng sáng, hỏi, "Tử Du, người bạn họ Đàm này không phải là tổng giám đốc tập đoàn 'Đàm thị' Đàm Dịch Khiêm vừa mới về nước tháng trước chứ?"

Buổi tối, Hạ Tử Du ôm gối ôm tựa lên đầu giường, suy nghĩ hỗn loạn.

Trời ạ, cô liên tục bị ba mẹ "vặn hỏi" tới hơn nửa đêm, may là cuối cùng cô vẫn làm cho ba mẹ tin người bạn họ Đàm của cô không liên quan gì tới Đàm Dịch Khiêm. . . . . .

Phải biết, Đàm Dịch Khiêm là được người đời đồn đại là thanh niên thiên tài anh tuấn, nếu cô có quan hệ gì với Đàm Dịch Khiêm, có thể ba mẹ cô sẽ hết sức vui mừng. . . . . .

Nhưng mà cô tuyệt đối không thể để ba mẹ biết quan hệ của cô và Đàm Dịch Khiêm!

Hơn nữa, không nói đến quan hệ không quang minh chính đại giữa cô và Đàm Dịch Khiêm, cho dù họ là tình nhân bình thường, cô cũng không thể để cho ba mẹ biết được. Dù sao, dù thế nào đi nữa cô và Đàm Dịch Khiêm cũng thể ở bên nhau được. . . . . . Cô không thể làm cho ba mẹ có suy nghĩ xa xôi.

Ngả người nằm xuống nhắm mắt lại, Hạ Tử Du chìm vào giấc ngủ trong phiền não.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net