Phiên ngoại 1+ Phiên ngoại 2+ Phiên ngoại 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại ( Sinh Tử Ký 1)

Sáng sớm, Hắc Trạch đầy hưng phấn ôm Kim Cát còn say ngủ, kích động kêu to.

"Tiểu Cát Cát, bổn vương kiếm được 'nam nam sinh tử' mật phương (phương pháp bí mật) rồi!"

"Gì? Chàng nói gì?" Dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ, Kim Cát mơ màng nhìn y.

"Tiểu Cát Cát, sinh cho bổn vương một tiểu vương tử đi!" Lắc vai hắn, Hắc Trạch từ trong áo lấy ra một quả gì đó.

Quả này màu xanh lá cây đậm, thô to như cánh tay trẻ con, mùi hương thơm ngát.

"A. . . Tiểu vương tử?" Hai mắt mở lớn tròn xoe, bây giờ Kim Cát hoàn toàn tỉnh táo rồi.

"Đến đây nào, bây giờ chúng ta làm luôn đi!"

"Ách. . . Được. . ." Đảo cặp mắt trắng dã, Kim Cát tiếp nhận lục quả liền há miệng tính cắn một cái.

Không phải chỉ là một loại trái cây bình thường sao, ăn là được chứ gì, ai tin thứ quái này làm cho hắn sinh hài tử a? !

"Đừng ăn! Quả này không dùng để ăn!" Hắc Trạch nhanh tay đoạt lại quả.

"A. . . Vậy dùng làm gì a?"

"Dùng cho chỗ này của cưng a." Vỗ vỗ cái mông bóng loáng, Hắc Trạch dùng hai ngón tay đẩy lục quả vào huyệt khẩu.

Lục quả vốn dĩ thô cứng, vừa tiến vào tiểu huyệt, liền tan chảy, cửa huyệt dính đầy chất lỏng dinh dính màu xanh, phá lệ mê người.

"Tiểu Cát Cát, nâng thắt lưng lên, chúng ta cùng nhau sinh tiểu vương tử." Nuốt nuốt nước miếng, Hắc Trạch nhanh như bay nhảy lên giường.

Mặc dù Kim Cát không tin, nhưng hắn rất phối hợp mở rộng bắp đùi, tiếp nhận lang căn tiến vào.

Lúc này Hắc Trạch còn dũng mãnh hơn xưa, đâm hắn đến hai mắt trắng dã, không ngừng khóc lóc xin tha.

"Không. . . Từ bỏ. . . Ta sắp chết. . ." Gian nan lên tiếng rên rỉ, ngay cả khí lực nâng ngón tay cũng không có.

"Bổn vương, bổn vương cũng muốn dừng, nhưng dừng không được." Lau mồ hôi trên trán, Hắc Trạch thở phì phò, vẻ mặt kiềm chế rất thống khổ.

"Rút ra. . . Rút ra là được. . ."

"Không thể rút ra, bổn vương đã thử rồi!" Vuốt nơi hai người kết hợp, chất nhầy màu xanh gắt gao kết dính cả hai, làm thế nào cũng không tách ra được.

"Cứu mạng a. . ."

"Tiểu Cát Cát, đừng kêu, cưng muốn cho ngoại nhân thấy chúng ta như vầy sao?" Vuốt ve mông hắn, Hắc Trạch tức giận hôn môi hắn.

". . ." Kim Cát ngậm chặt miệng.

Kết quả, bọn họ đại chiến ba ngày ba đêm trên giường, Kim Cát ngay cả khí lực mở mắt cũng không có, nhưng Hắc Trạch thần thanh khí sảng, còn muốn tìm thêm vài lục quả nữa, đáng tiếc lục quả vô cùng trân quí, trên đời cũng không có mấy quả. . .

.

Một tháng sau. Sáng sớm.

"Ách. . ."

Vừa tỉnh giấc, Kim Cát liền nằm sấp bên giường nôn không ngừng, Hắc Trạch nhìn đau lòng không thôi, vội vàng ngồi kế bên vỗ vỗ lưng hắn.

"Làm sao vậy? Trúng thực sao?"

"Đều là lỗi của chàng đó, làm gần đây ta ăn rất ngon miệng, bụng cũng phì ra một vòng!" Trừng mắt, Kim Cát tức giận lau khóe miệng, chỉ cái bụng tròn tròn của mình.

"Ăn ngon? Phát phì? Hay buồn nôn?" Hình như nhớ tới cái gì, Hắc Trạch hai mắt sáng ngời.

"Ách. . ."

Kim Cát lại ngã lên giường, nôn một trận thiên hôn địa ám, thiếu chút nữa bất tỉnh.

"Tiểu Cát Cát, cưng không phải phát phì, cưng có thai rồi!" Kinh hỉ vạn phần, Hắc Trạch nắm tay hắn, âu yếm hồi lâu, thiếu chút nữa nhảy lên.

Phiên ngoại ( Sinh Tử Ký 2)

Chín tháng sau.

"Trạch, bụng ta thật lớn, ngô. . ." Vuốt cái bụng tròn to, Kim Cát gian nan trở mình.

"Vốn dĩ phải lớn, nhẫn nại vài ngày nữa là tốt rồi." Đau lòng vươn tay, xoa bóp thắt lưng hắn.

Hắc Trạch quả là ra dáng một hảo phụ thân, áp lỗ tai vào bụng phu nhân, quan tâm nghe ngóng.

"Trạch, chàng nói ta sẽ sinh ra gì? Lang hay là hồ?" Miễn cưỡng ngáp một cái, Kim Cát đỡ thắt lưng, thoải mái dựa vào giường lớn.

Hắn hy vọng sinh được một tiểu ngân lang, lớn lên như Hắc Trạch, uy phong cực kỳ!

"Là gì cũng tốt, đây là hài tử đầu tiên của chúng ta, chỉ cần là cưng sinh, bổn vương thích tất!"

Thực ra y mong muốn ngược với Kim Cát a, Hắc Trạch muốn hắn sinh một Tiểu Hỏa hồ, như vậy y có thể yêu thương chiều chuộng hài tử giống như y sủng ái Kim Cát.

"Ta sợ. . ." Vạn nhất sinh một quái vật không giống hồ lại không giống lang, thì làm sao bây giờ?

"Sợ cái gì? Có bổn vương ở đây, không có gì phải sợ!" Bàn tay to vươn ra, nâng khuôn mặt xinh đẹp, nhẹ nhàng đặt xuống đôi môi thơm mọng một nụ hôn, ngăn lại những lời hắn chưa kịp nói.

.

Một tháng sau.

"Trạch, tại sao ta chưa sinh?" Nhìn bụng ngày càng to lớn, Kim Cát có chút bối rối.

Không phải mười tháng hoài thai sao? Đã qua mười tháng rồi, sao còn chưa sinh?

Chẳng lẽ hắn thật sự mang thai một quái vật?

Làm sao bây giờ a? Sớm biết thế này, hắn đã không nghe lời Hắc Trạch, đều là do lục quả làm hại!

"Đừng nóng vội, đừng nóng vội, cũng sắp rồi." Hắc Trạch vội vàng an ủi hắn.

Mặc dù nói như thế, nhưng tâm tình Hắc Trạch cũng bất an không kém, dù sao nam nam sinh tử vốn là một cấm kỵ.

Đảo mắt, Kim Cát hoài thai đủ mười lăm tháng, bụng to đến không thể to hơn, ngay cả xuống giường cũng làm hắn thở dốc, đừng nói bước đi.

"Trạch, chúng ta không sinh nữa, được không?" Hai mắt đẫm lệ, Kim Cát thống khổ cầm tay Hắc Trạch.

"Được, được, không sinh, chúng ta không sinh nữa." Không muốn nhìn tiểu ái nhân đau khổ, Hắc Trạch vuốt tóc hắn, gật đầu, âm thầm cắn răng.

Bàn tay to duỗi ra, một luồng hắc khí bừng lên, di chuyển đến cái bụng tròn to, chuẩn bị xuống tay.

"A. . . Trạch, mau dừng tay, đau quá, đau quá, ta sắp sinh rồi!"

Đau nhức từ bụng lan ra toàn thân, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, ngã vào lòng Hắc Trạch, lớn tiếng kêu to.

"Đừng sợ, đừng sợ, bổn vương ở đây, cưng đau đớn cứ cắn tay bổn vương." Hắc Trạch cũng luống cuống, lau mồ hôi trên trán Kim Cát, đưa tay đến bên miệng hắn.

"Đau quá. . . Ta sắp sinh rồi!"

Kéo dài đến một ngày một đêm, đời này Kim Cát chưa bao giờ đau đớn như vậy, mặc dù sinh sản bình an, nhưng lập tức lâm vào hôn mê.

"Hài tử của ta. . ." Vừa tỉnh lại liền đảo mắt tìm hài tử.

Ngẩng đầu, thấy Hắc Trạch vẻ mặt vẻ lo lắng, hung tợn nhìn hắn.

"Cưng xem cưng sinh ra cái gì!" Hắc Trạch tức giận đến toàn thân phát run, chỉ vào bên phải hắn.

"A . ."

Nhìn đứa nhỏ màu xanh biếc bên người, Kim Cát cũng ngây dại ──

Đó là một tiểu hồ ly, bởi vì mới vừa sinh nên vẫn chưa mở mắt, nằm co thân mình nho nhỏ, chỉ là màu lông xanh đến chói mắt!

Phiên ngoại ( Sinh Tử Ký 3)

Kim Cát cũng thấy rất kỳ quái, nhưng nghĩ nát óc cũng không ra ──

Hắn là Hỏa Hồ, Hắc Trạch là Ngân Lang, sao lại sinh ra một tiểu lục hồ ly?!

Nhìn Hắc Trạch nổi giận đùng đùng, hắn giật giật khóe môi, ủy khuất nói: "Cục cưng là do ta sinh, chẳng lẽ chàng nghi ngờ ta hồng hạnh xuất tường (*) (ngoại tình)?"

"Cưng dám!" Trừng lớn đôi kim ngân mâu, bộ dạng muốn ăn thịt người.

"Ta không làm thế, là chàng thấy cục cưng là lục hồ, cho nên không muốn nó, nói thẳng là được rồi!" Dẩu môi, Kim Cát vừa mới sinh, cơ thể còn yếu nhắm mắt nằm xuống, đem tiểu lục hồ ôm vào lòng, thế nào cũng không buông tay.

Tốt xấu gì cũng là máu mủ ruột thịt của hắn, cho dù lông màu xanh thì thế nào, cũng là hồ ly a!

"Ai nói ta không muốn nó?"

"Không muốn tranh cãi với chàng, nếu chàng thấy không cần chúng ta, ta lập tức thu thập hành lý quay về Hồ tộc."

"Không được, không cho phép cưng đi!"

Hắc Trạch phẫn nộ kéo Kim Cát vào lòng, Kim Cát dĩ nhiên không muốn, hai người giằng co, tức giận với nhau.

"Đệ đệ, nghe nói đệ sinh rồi. . . Hắc Trạch, các ngươi làm gì vậy hả?" Kim Hồ vui vẻ rạng rỡ đẩy cửa vào, lập tức phát hiện bầu không khí quỉ dị.

"Kim Hồ, ngươi tới đúng lúc, ngươi xem bảo bối đệ đệ của ngươi sinh ra cái gì!" Tức giận không có chỗ phát tác, Hắc Trạch đem tiểu hồ ly nhét vào tay Kim Hồ.

"Tiểu hồ ly xinh quá a, trông đôi mắt lanh lợi không này, còn biết cười với ta nữa, trưởng thành nhất định mê chết người a!" Kim Hồ ôm tiểu lục hồ, vui vẻ ra mặt.

Tiểu lục hồ hình như hiểu hắn nói, mặc dù chưa hóa thành nhân hình, nhưng nhu thuận động lòng người, đôi mắt to tròn xinh xắn đảo đảo, chọc người trìu mến.

"Ca, ca không thấy màu lông nó rất kỳ quái sao?" Kim Cát cũng khó hiểu hỏi.

"Kỳ quái? Này kỳ quái cái gì? Nghe nói hai người dùng 'Lục Lân quả' để hoài thai mà. . . Các ngươi không biết hậu di chứng của 'Lục Lân quả' sao?" Đùa tiểu lục hồ đáng yêu, Kim Hồ kinh ngạc nhìn bọn họ.

"Hậu di chứng?" Hắc Trạch ngây ngẩn cả người.

Lúc đầu, y thiên tân vạn khổ mới tìm được lục quả đó, cũng không biết tên gọi là gì, chỉ là y tin tưởng nó nhất định sẽ thành công, nên mới dùng.

"Thật hổ thẹn ngươi là Lang Vương, ngay cả chuyện này cũng không biết!" Kim Hồ trao tiểu lục hồ cho Kim Cát, tức giận liếc y một cái.

"Ca, ca đừng thừa nước đục thả câu, ca không thấy Trạch gấp như lửa đốt sao!"

"Kỳ thật rất đơn giản, mấy trăm năm nay, hài tử do phu thê đồng tính dùng 'Lục Lân quả' sinh hạ đều có màu da xanh biếc, nhưng chỉ khoảng thời gian đầu, chờ đứa nhỏ hơn một tuổi, màu lông ấy tự nhiên sẽ biến mất."

"Oh, thì ra là thế, Tiểu Cát Cát, bổn vương hiểu lầm cưng rồi, xin lỗi. . ." Ảo não ôm Kim Cát đang bế tiểu hồ ly vào trong lòng, sau khi khôi phục bình tĩnh, Hắc Trạch vẻ mặt tràn đầy hối hận.

"Không. . . Không trách chàng, kỳ thật ta cũng biết chuyện này rất kỳ quái, hiểu được là tốt rồi." Nức nở vùi vào lòng y, nghẹn ngào hai tiếng.

"Tốt rồi, tốt rồi, 'Vợ chồng cãi nhau đầu giường, làm lành cuối giường' chính là như vầy đây." Kim Hồ tỏ vẻ từng trải.

"Tiểu Cát Cát, cưng xem con của chúng ta thiệt là đáng yêu a, tương lai ta nhất định đem Lang Vương vị truyền cho cục cưng!" Bây giờ thấy tiểu hồ ly thật vừa mắt, Hắc Trạch lập tức trở thành một từ phụ mẫu mực.

"Trạch, chàng nói bậy bạ gì đó? Cục cưng là hồ ly a, không phải lang!" Đôi mắt đỏ mở to.

"Không hề gì, cục cưng sẽ trở thành Hồ ly đầu tiên làm Lang Vương a!" Y là Lang Vương, y định đoạt.

". . ." Kim Cát hoàn toàn choáng váng.

"Rồi, cưng cũng không cần lo nhiều việc như vậy, chúng ta cùng nhau hảo hảo nhìn cục cưng lớn lên." Vuốt vuốt mái tóc hồng xinh đẹp của hắn.

"Ân. . ."

Đúng như Kim Hồ nói, khi tiểu hồ ly năm tuổi, màu lông xanh của bé biến mất hoàn toàn, lộ ra một bộ lông khác vô cùng xinh đẹp, chỉ là bộ lông này có màu ──

Đỏ và bạc đan xen!

.

——Toàn văn hoàn——

.

__________________

Chú thích:

(*) Hồng hạnh xuất tường: xuất xứ từ bài thơ "Du viên bất trị" của Diệp Thiệu Ông.

Diệp Thiệu Ông (葉紹翁) (1194-?), tự Tự Tông (嗣宗), hiệu Tĩnh Dật (靖逸), Long tuyền nhân thị (龍泉人氏), đời Nam Tống.

游園不值

應憐屐齒印蒼苔,
小扣柴扉久不開。
春色滿園關不住,
一枝紅杏出墻來。

Du viên bất trị

Ưng liên kịch xỉ ấn thương đài,
Tiểu khấu sài phi cửu bất khai.
Xuân sắc mãn viên quan bất trú,
Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai.

Thăm vườn không gặp

Xót thương rêu mướt dấu giày in,
Gọi cửa hồi lâu vẫn nín thinh.
Xuân sắc khắp vườn khôn cách giữ,
Vượt tường hồng hạnh cố vươn mình.

(Người dịch: Điệp luyến hoa)

Nguồn: 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net