【Fakenut】Khách không mời mà đến lúc 5:30 sáng (Soulmate AU)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Sanghyeok giơ tay vén chăn lên, dừng lại một giây rồi cúi người ôm Han Wangho, chiếc áo khoác mang theo hơi lạnh bị anh ném dưới giường, cái ôm ấm áp bao bọc Han Wangho, ngón tay thon dài nắm cổ tay phải của Han Wangho đặt bên cạnh.

Bản năng là một thứ rất đáng sợ, Han Wangho giống như một con mèo, dùng bàn tay còn lại ôm cổ Lee Sanghyeok, sườn mặt cọ vào áo sơ mi trắng.

"Chẳng phải Wangho đang tập thể hình à, sức lực yếu như vậy, bị kìm chế cũng không chống cự?" Giọng nói rầu rĩ của Lee Sanghyeok vang lên.

Han Wangho nhận ra Lee Sanghyeok đang tỉnh táo, cậu sợ hãi nhìn anh, dừng một giây rồi bắt đầu vùng vẫy. Lee Sanghyeok đã đoán trước được nên lấy tay đè chặt đôi tay của Han Wangho xuống gối, khiến Han Wangho chỉ có thể bị ép ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh.

Lee Sanghyeok tỉnh táo khó có thể che giấu vẻ đe dọa của mình, đây là năng lực mà anh đã rèn giũa qua nhiều năm chiếm giữ 'Thành phố cô đơn', "Tại sao lại bắt đầu vùng vẫy, tại sao lại muốn dung túng cho anh trong giấc ngủ?" Lee Sanghyeok biết nếu không ép Han Wangho vào bước đường cùng, cậu sẽ lẩn trốn như một con nhện gian xảo.

"Sao anh biết..." Han Wangho nhớ đến chiếc áo khoác mình không thể lấy về, chìa khóa phòng rơi xuống, còn có mấy người trong cuộc... Cậu đã để lại quá nhiều dấu vết, người đi đường giữa giỏi quan sát trên sân thi đấu sao có thể không nhận ra.

"Anh Sanghyeok muốn em thú nhận điều gì?" Giọng nói của Han Wangho đột nhiên trở nên bình tĩnh.

Ánh mắt thờ ơ của Lee Sanghyeok dừng ở trên mặt Han Wangho, "Thú nhận... Wangho là kẻ lừa đảo gian xảo"

"Rõ ràng anh Sanghyeok mới gian xảo, soulmate của anh có đúng là em không? Nếu đúng là em thì tại sao nhiều năm trôi qua vẫn không nói cho em biết?" Han Wangho tức giận ngẩng đầu lại nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Lee Sanghyeok.

Lee Sanghyeok nói, "... Chẳng phải Wangho đã từng nói 'em không tin dấu ấn, em cũng không tin chuyện này' à?"

Những lời nản lòng nói trong lúc tức giận lại bị người này ghi nhớ nhiều năm như vậy, Han Wangho hơi mờ mịt nhìn anh, trong ánh mắt toàn là không thể tin nổi lại đau lòng, "Nếu không có dấu ấn thì không thể chứng minh em yêu anh à?"

Lee Sanghyeok nghiêm túc trả lời cậu, "Anh không thích những chuyện không nắm chắc, chuyện này khác với việc thắng một trận thi đấu, để thắng thi đấu, anh sẽ chuẩn bị đầy đủ, cố gắng dùng suy nghĩ chủ quan để xác định hướng đi của trò chơi. Anh không quen bị động tham gia thi đấu, nếu dấu ấn tượng trưng cho trái tim của Wangho, đó là sự bị động mà anh không thể kiểm soát được"

Han Wangho nhịn không được nữa, lo lắng đến mức hai mắt đỏ hoe, "Assi, em nghe không hiểu anh đang nói cái gì"

Lee Sanghyeok trả lời bằng một nụ hôn sâu. Đầu lưỡi người đi rừng 'giỏi ăn nói' của đội tuyển cách vách bị nuốt lấy, ký túc xá vừa rồi còn ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh.

Cơn sốt đáng sợ, cùng tiếng nước mập mờ thành công kéo Han Wangho rơi vào trạng thái tinh thần rối bời, cảm giác ngột ngạt mơ hồ khiến tầm nhìn trước mắt trở nên trắng xóa, vô thức dùng gót chân ấn lên chăn ga lúc vùng vẫy, động tác quá mạnh, cổ chân lộ ra ngoài không cẩn thận cọ xát vào bộ phận không thoải mái trong quần tây, lại một trận tê dại nữa.

Đến lúc được thả ra, Han Wangho thở hổn hển dữ dội, mi mắt ướt dầm dề, không thể nhìn thấy rõ đồng tử.

"Wangho" Lee Sanghyeok gọi tên cậu bằng giọng nói rất khàn, sau đó xoa dịu cậu bằng những nụ hôn dịu dàng không ngừng.

Lúc anh khẽ hôn lên vành tai cậu, cuối Han Wangho cũng nghe rõ giọng nói của Lee Sanghyeok, "Anh không chắc, mình có phải là người thay đổi cả đời Wangho không"

Mọi người trên thế giới này đều nói soulmate không phải là người phù hợp nhất, nhưng đó là người thay đổi cả đời chúng ta. Han Wangho khẽ thở gấp, cuộn tròn trong vòng tay Lee Sanghyeok, cậu muốn nói: Là do anh không nhận ra, ngay từ năm 2017, Han Wangho đã bị anh thay đổi.

Nhưng cuối cùng Han Wangho kéo tay Lee Sanghyeok chạm vào eo cậu, "Tên của anh, ở đây"

Kế tiếp.

Lee Sanghyeok nhẹ nhàng cắn vào vai Han Wangho, ôm chặt cậu vào lòng, giọng nói rầu rĩ, "Tên đó hôn em chưa?"

"Ai?" Đầu óc của Han Wangho mơ màng, trong phút chốc nghe không hiểu câu hỏi của Lee Sanghyeok.

"Lee Sanghyeok mộng du"

Han Wangho sững sờ một giây, đột nhiên ngẩng đầu, nhịn không được cười lớn, "Vậy, em có thể hiểu là anh Sanghyeok đang ghen với chính mình không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net