【Fakenut】Làm khách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
không được ngửa đầu hét lên một tiếng, cậu nắm lấy bả vai Lee Sanghyeok, cầu xin anh nhanh di chuyển, "Anh Sanghyeok, mau chịch em đi"

Lee Sanghyeok ấn cổ cậu hôn lên một lần nữa, tay còn lại bóp chặt eo cậu vội vàng trừu động, Han Wangho biết cách âm của phòng chiếu phim rất tốt, cho nên lớn tiếng rên rỉ không kiêng nể gì.

Trong phim cha mẹ của nhân vật chính đưa cô đến công viên giải trí để chơi tàu lượn siêu tốc. Tiếng hét của nữ chính cùng tiếng nức nở của Han Wangho chồng lên nhau. Lee Sanghyeok vòng tay ôm lấy Han Wangho, thì thầm vào tai cậu, "Tiếng kêu của cô ta không dễ nghe bằng em"

Âm thanh nền vốn bị quên đi đột nhiên đập vào tai Han Wangho, mỗi lần nữ chính nói một câu, huyệt nhỏ của Han Wangho cũng bất giác co rút lại một chút, giống như cậu vừa đang nói chuyện vừa bị chịch, còn bị quay lại cho những người khác xem vậy.

Tư thế cưỡi ngựa khiến Lee Sanghyeok lần nào cũng cắm rất sâu, Han Wangho vô thức che lại bụng dưới, cảm giác như sắp bị đâm thủng, cậu vùi đầu lên vai Lee Sanghyeok khóc nức nở như một chú mèo con, nâng mông phối hợp với động tác của anh, bị chịch chịu không nổi sẽ nức nở xin tha, nhưng lại không muốn chạy trốn.

Động tác đưa đẩy dưới thân của Lee Sanghyeok rất hung ác, từng chút từng chút như muốn đâm xuyên cơ thể cậu, rồi lại giả vờ rất dịu dàng, hôn lên những giọt nước mắt của cậu, "Wangho thật xinh đẹp, lúc khóc cũng rất xinh đẹp"

Han Wangho mở mắt ra, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh, trái tim của Lee Sanghyeok ngay lập tức bị trật một nhịp, “Lần đầu tiên ở trên sân thi đấu nhìn thấy Wangho của chúng ta, anh liền cảm thấy em chinh là món quà mà ông trời tặng cho anh”

Nghe thấy Lee Sanghyeok nói như vậy, Han Wangho đột nhiên nghĩ đến ngày mình ra mắt với vai trò tuyển thủ chuyên nghiệp, cảm xúc kích động làm cậu vô thức co rút huyệt nhỏ, Lee Sanghyeok khẽ rên một tiếng, vỗ vỗ mông cậu, làm cậu thả lỏng một chút, “Em đang nghĩ đến chuyện gì? Nghĩ đến năm 17 tuổi bị anh chịch sao? Nhưng khi đó thoạt nhìn Wangho còn chưa tới 15 tuổi. Wangho a, em biết không? Mỗi ngày đều có rất nhiều người gửi cho anh tin nhắn quấy rối, còn có ảnh chụp, nhưng anh đều chặn hết. Anh suy nghĩ nếu Wangho cũng làm như vậy thì không biết anh có thể từ chối không?"

Han Wangho vẫn luôn đều biết người thích Lee Sanghyeok nhiều đến mức nào, nhưng cậu là người duy nhất được chọn, cho dù Lee Sanghyeok chưa bao giờ nói ra, nhưng sự lo lắng trước giờ vẫn bao trùm lấy cậu.

Cậu ghét phải nghe bất cứ điều gì về người khác trong lúc Lee Sanghyeok đang chiếm hữu cậu. Dục vọng chiếm hữu điên cuồng lớn dần theo cảm xúc của cậu, cậu không tìm được cách giải tỏa, chỉ có thể càng nghĩ càng thương tâm, "Không được nghĩ đến người khác, nếu anh dám tìm người khác thì em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh"

Nói ra miệng xong lại cảm thấy, những lời này căn bản không thể uy hiếp được Lee Sanghyeok chút nào cả, yêu cùng hận đang xen, cậu tàn nhẫn cắn mạnh lên vai Lee Sanghyeok, "Trên thế giới có rất nhiều người thích anh, nhưng em vĩnh viễn là người thích anh nhất"

Lee Sanghyeok cảm nhận được cảm xúc của cậu biến hóa, anh vội vàng ôm cậu vào lòng để an ủi, "Wangho của chúng ta đang nghĩ gì vậy? Anh vẫn luôn chỉ có một mình em. Wangho là đứa nhỏ xinh đẹp nhất mà anh từng thấy" Anh động một chút dương vật cắm sâu trong cơ thể Han Wangho, "Bên trong chặt quá, bị anh chịch lâu như vậy vẫn rất chặt, có những lúc mất đi lý trí anh đã nghĩ, đem em nhốt ở đây có phải tốt hơn không? Wangho của chúng ta chỉ có một mình anh là đủ rồi không phải sao? Wangho a, anh cũng thực sự rất sợ mất em"

Han Wangho run rẩy che miệng anh, "Anh nói như vậy làm em cảm thấy giống như anh đang lừa em"

Lee Sanghyeok vươn đầu lưỡi liếm lòng bàn tay cậu, liếm đến khi Han Wangho không thể chịu nổi, chủ động buông tay, sau đó cậu nghe thấy Lee Sanghyeok hỏi cậu, "Tại sao Wangho không tin anh cũng yêu em nhiều như em yêu anh?"

Han Wangho lắc đầu, bởi vì anh thật sự không biết em yêu anh nhiều đến mức nào.

Phòng chiếu phim được trang bị phòng tắm riêng, Lee Sanghyeok đã cố ý yêu cầu xây thêm trong quá trình cải tạo, lúc đó anh không có dò hỏi Han Wangho, anh đã cảm thấy Han Wangho nhất định sẽ thích chỗ này, bọn họ sẽ ở chỗ này làm tình cả ngày lẫn đêm.

Lúc đó bố anh cảm thấy lạ nên đã hỏi anh, "Tại sao con lại muốn xây phòng tắm ở đây?"

Lee Sanghyeok nói, "Khi xem phim mệt mỏi, cũng có thể tắm rửa để thư giãn một chút"

Mỗi lần làm xong Lee Sanghyeok đều ôm Han Wangho vào phòng tắm rửa sạch, sau khi tắm xong Lee Sanghyeok liền sấy tóc cho cậu, sau đó ôm cậu từ phía sau, "Wangho thơm quá"

Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ đỏ lên trên khuôn mặt Han Wangho, "Anh đang nói cái gì vậy, chẳng phải em đang dùng sữa tắm mà anh để ở đây sao?"

Lee Sanghyeok hôn lên cổ cậu, "Anh biết, nhưng không phải anh nói về mùi thơm của sữa tắm, anh đang nói về mùi thơm của Wangho"

***

Bốn người trong phòng tắm hơi ở phía bên kia cũng đang thảo luận về chuyện hôm nay.

Moon Hyeonjun nói, "Tôi luôn cảm thấy như mình bước vào một bộ phim thời trung cổ của nước Anh, đến nhà anh Sanghyeok làm khách, được nữ chủ nhân thần bí tiếp đãi"

Choi Wooje hỏi, "Anh nói nữ chủ nhân là đang ám chỉ anh Wangho sao?"

Lee Minhyung nói, ”Ah, thật sự đáng sợ, nghĩ lại cũng đúng, anh Wangho thật sự rất giống chị dâu a, bắt đầu từ lúc chúng ta bước vào cửa đến giờ“

Ryu Minseok sửa đúng, "Cho dù đúng là như vậy, cậu cũng nên gọi anh ấy là thím"

Lúc bốn đứa nhỏ chơi đã rồi quay trở lại phòng khách, Hạn Wangho đã ngồi ở đó ăn dâu do Lee Sanghyeok mang về. Khóe mắt cậu đỏ hoe, Ryu Minseok chào cậu, thậm chí cậu còn trả lời bằng giọng mũi.

"Anh Wangho, sao em lại thấy giống như anh vừa khóc xong vậy?"

Han Wangho ngượng ngùng sờ mũi, "Anh vừa xem một bộ phim rất cảm động với anh Sanghyeok trong phòng chiếu phim, nhịn không được nên đã khóc rất lâu"

Trời sắp sụp tối, Han Wangho đưa ra ý tưởng làm bốn người ngủ lại, "Dù sao ngày mai cũng không có chuyện gì để làm không phải sao? Nhà của anh Sanghyeok lớn như vậy, ngủ lại một đêm cũng không có vấn đề gì cả"

Lee Sanghyeok ừ một tiếng, "Ừm, chỉ cần dọn dẹp một chút là được"

Han Wangho duỗi eo một chút, ”Đi thôi, đi chọn phòng mấy đứa muốn“

Cậu giống hệt như một chủ nhân khác trong ngôi nhà này, tiếp đãi những người đến nhà làm khách, Lee Sanghyeok chỉ dịu dàng nhìn cậu, cười đến mức cong cả mắt.

Han Wangho từ trong ngăn tủ ôm ra chăn ga mới, lúc cậu cúi người xuống, Ryu Minseok thấy rất rõ dấu vết trên cổ cậu, là dấu hôn chói mắt vừa được lưu lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net