【Fakenut】Làm khách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【壳花】做客 - 碳烤魔沼蛙

* Hiện thực hướng, có H

Mùa giải thường niên kết thúc, ngày đầu tiên được nghỉ ngơi, Han Wangho đã nhận được cuộc gọi từ bà của Lee Sanghyeok "Wangho a, hôm nay cháu được nghỉ à, có thời gian đến nhà ăn cơm không? Tối nay bà nội nấu món cháu thích"

Han Wangho ngủ đến trời gần sụp tối vội vàng bò dậy vò mái tóc rối bù, "Dạ, hôm nay cháu được nghỉ, buổi tối cháu sẽ đến, cảm ơn bà nội"

Bởi vì có lịch trình quay quảng cáo, Lee Sanghyeok cùng các thành viên T1 vẫn phải di chuyển đến các studio trong ngày nghỉ đầu tiên, sau khi quay xong, tất cả đều cảm thấy nhức eo mỏi lưng, mới được đưa về ký túc xá T1 vào lúc đêm khuya.

Lee Minhyung đấm đấm vào cổ, "Vừa đau vừa nhức, quay quảng cáo còn mệt hơn ngồi đánh rank liên tục cả ngày"

Ryu Minseok theo sát phía sau cũng phụ họa, "Cầm món đạo cụ kia suốt cả tiếng đồng hồ, cảm giác cánh tay không còn là của mình. Mình nhớ phòng tắm hơi của anh Sanghyeok, mình thực sự muốn đi thư giãn một chút"

Lee Sanghyeok không có phản đối, "Muốn đi thì ngày mai cùng anh trở về nhà là được"

Bất ngờ chợt đến làm bốn đồng đội trẻ tuổi lập tức vui vẻ, "Anh Sanghyeok vạn tuế!"

Buổi sáng không phải là thời gian hoạt động của các tuyển thủ thể thao điện tử, mùa giải kết thúc cũng rất khó điều chỉnh, bà của Lee Sanghyeok hiểu rõ điều này nên vẫn luôn ủng hộ và thấu hiểu sự nghiệp của cháu trai mình. Mặc dù sáng sớm hôm sau nhận lời mời của bạn cũ ra ngoài sớm, nhưng bà cũng không nói với Han Wangho, dù sao thì trong thời gian nghỉ ngơi, ngày nào cậu cũng ở bên cạnh Sanghyeok, trong nhà cũng có một phòng ngủ đặc biệt dành riêng cho cậu, đây cũng được xem là một nửa ngôi nhà của cậu.

Han Wangho đã ngủ lại đây rất nhiều lần, Lee Sanghyeok đã cho cậu khá nhiều quyền hạn, phòng ngủ, phòng làm việc, phòng trò chơi, rạp chiếu phim trong nhà, phòng bida, phòng tắm hơi,... Cậu đều được quyền tự do ra vào tất cả các phòng. Bởi vì căn nhà rất lớn nên cậu đã quen với việc không nhìn thấy những người khác khi mở mắt, cậu cũng đã quá quen với những chuyện này.

Bà nội còn ân cần viết cho cậu một tin nhắn, "Wangho a, trong bếp có đồ ăn cho cháu, đừng vội đi, Sanghyeok sẽ về sớm thôi"

Han Wangho mặc đồ ngủ ngái ngủ đi xuống lầu, dạo qua một vòng sau đó rót cho mình một ly nước, đang định nhắn tin hỏi Lee Sanghyeok khi nào về, thì cửa lầu một mở ra sau khi tiếng bíp vang lên, Lee Minhyung đi ở phía trước mặt đối mặt với Han Wangho, người đang cầm ly nước chuẩn bị lên lầu. Trong nháy mắt, AD lanh lợi của chúng ta lập tức dùng vẻ mặt thoải mái chào hỏi Han Wangho, "Hi! Anh Wangho, đã lâu không gặp" Có vẻ như đại não cậu bị chết máy, nên hoàn toàn không nhớ rõ trước hai ngày, trận đấu cuối cùng của mùa giải kết thúc, bọn họ đã gặp mặt nhau ở cửa thang máy ký túc xá.

Nhìn thấy ba người khác ở phía sau tiến vào, Han Wangho rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, cậu đặt ly nước lên ngăn tủ cách cầu thang không xa, nhìn về phía cửa, "Anh Sanghyeok đâu?"

Ryu Minseok nói, "Anh ấy nói anh ấy quên thứ gì đó, nên đã đến gara lấy"

Han Wangho ừm một tiếng, rất thuần thục mở ra tủ giày ở cửa ra vào, chọn ra mấy đôi dép lê, "Vậy mấy đứa thay giày trước rồi vào bên trong ngồi đi"

Cả bốn người giống như chấp hành mệnh lệnh, cùng nhau ngồi xổm xuống bắt đầu cởi giày. Rõ ràng bọn họ thường ở cùng một tòa nhà với Han Wangho, bình thường cũng thoải mái trò chuyện với nhau, nhưng đột nhiên gặp mặt nhau trong nhà của Lee Sanghyeok thế này, còn bị chỉ huy thay giày, điều này có chút kỳ lạ.

“Mấy đứa muốn uống gì?” Han Wangho hỏi.

Bốn người liếc mắt nhìn nhau, giống như là ngày đầu tiên đi học bị giáo viên chủ nhiệm kiểm tra bài học vậy, yên tĩnh không tiếng động. Nhưng Han Wangho cũng không cần bọn họ trả lời, bởi vì trong tủ lạnh chỉ còn lại một hàng sữa chua ngăn nắp.

Han Wangho phân phát sữa chua đến tay mỗi người. Lee Sanghyeok xách theo một chiếc túi nhỏ bước vào cửa, anh đã quá quen với việc Han Wangho xuất hiện ở nhà mình trong bộ đồ ngủ trên người. Anh đưa cái túi cho Han Wangho, “Dâu tây mua lúc trở về, vừa rồi anh để quên trên xe”

Han Wangho gật đầu, "Vậy anh đi thay quần áo rồi ngồi cùng Minseok bọn họ đi, em đi rửa, đúng rồi, trong tủ lạnh không còn gì nữa, còn rất nhiều đồ cần phải mua" Nói xong liền cầm túi dâu tây vào phòng bếp.

Lee Sanghyeok ngồi xuống ghế sofa, phớt lờ sự tò mò cùng dò hỏi của bốn người còn lại, thỉnh thoảng lại nhìn về phía phòng bếp trong khi nghịch điện thoại, giống như sợ không nhìn chăm chú như vậy thì người trong phòng bếp sẽ biến mất.

Han Wangho bưng dâu tây đi ra, khó hiểu hỏi, "Anh, không phải em kêu anh đi thay quần áo sao? Ở nhà còn mặc đồng phục của đội rất là kỳ quái, anh mau đi thay đi, như vậy làm cho người khác cảm thấy rất áp lực a. Wooje em thấy có đúng không?"

Heo con đột nhiên bị gọi tên vội lắc đầu, nhưng Lee Minhyung gan lớn gật đầu phụ họa, "Đúng vậy, còn tưởng tới nhà anh để phân tích trận đấu chứ"

Lee Sanghyeok đẩy kính đứng dậy, "Được rồi, vậy mấy đứa đợi anh một lát. Wangho a, đi với anh"

Hai người lần lượt lên lầu, đi qua hành lang trải thảm, đến cửa phòng ngủ chính. Những ngón tay thon dài của Lee Sanghyeok chạm vào khóa cửa điện tử cảm ứng, sau đó anh vòng tay qua eo của Han Wangho, không chút do dự kéo cậu vào lòng. Cánh cửa đóng sầm lại, ánh sáng nháy mắt bị ngăn ở bên ngoài. Lee Sanghyeok ấn sau gáy Han Wangho, ép cậu ngẩng đầu lên, sau đó vội vàng hôn điên cuồng.

Tầm mắt và hơi thở cùng bị nuốt chửng, Han Wangho theo bản năng vòng tay lên cổ Lee Sanghyeok, cơ thể áp sát vào người anh, ngẩng đầu chủ động nhận lấy sự xâm lấn của anh, môi lưỡi quấn quýt. Trong khoảng hai tháng gần đây, bọn họ không có thời gian thân thiết, nắm tay chạm thoáng qua khi trò chơi kết thúc, ánh mắt chạm nhau trong thang máy cùng khoảng cách nửa bước chân, tất cả đều hóa thành dục vọng cháy bỏng, nhanh chóng lan  đến toàn thân.

Lee Sanghyeok rất mạnh, anh bóp chặt eo của Han Wangho, giống như hận không thể ép cậu vào trong cơ thể anh, làm cậu đau đớn rên rỉ, "Anh Sanghyeok" Nhưng cơ thể lại không kháng cự, khoảng khắc Lee Sanghyeok buông tay, cậu liền chủ động hôn lên môi anh, vội vàng liếm mút sau đó vươn đầu lưỡi cạy ra môi răng, một lần nữa cùng anh quấn lấy nhau.

Han Wangho đang mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình, bàn tay của Lee Sanghyeok chạm vào vòng eo thon thả, tấm lưng mịn màng cùng bả vai nhô ra mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, chỉ dùng tay vuốt ve như vậy cũng đủ làm Han Wangho có phản ứng, cậu rên rỉ trong vòng tay Lee Sanghyeok, giống như một con mèo cái nhỏ đang động dục.

Lee Sanghyeok vừa hôn cậu vừa hỏi, "Tại sao Wangho đến đây mà không nói trước?"

Han Wangho ngẩng đầu nhìn anh, lưu lại dấu răng của mình trên cằm anh, “Là bà nội gọi điện thoại cho em đến làm khách”

Lee Sanghyeok dường như cũng không hài lòng với câu trả lời này, bàn tay nguyên bản đang đốt lửa phía sau lưng cậu, dọc theo vòng eo sờ lên trên, ngón tay cái khéo léo vòng quanh đầu vú, sau đó đột nhiên dùng sức ấn mạnh vào đầu vú trong lúc cậu mất cảnh giác, làm Han Wangho đau đớn kêu lên, "Anh, đau quá"

"Nhưng anh là chủ nhân nơi này, không có sự cho phép của anh, em không được tự ý đến làm khách"

Giọng nói của anh quá mức nghiêm túc, biểu cảm không giống như đang đùa giỡn, khiến Han Wangho thực sự cảm thấy bị xúc phạm, cậu lập tức buông Lee Sanghyeok ra rồi nói với anh, "Em xin lỗi, nếu anh không thích thì em đi là được chứ gì?"

Lee Sanghyeok bị bộ dạng dễ dàng hoảng sợ của cậu chọc cười, anh vội vươn tay ôm chặt cậu vào lòng một lần nữa, dùng cằm cọ vào tóc cậu, "Không phải bình thường Wangho rất kiêu ngạo sao? Giống hệt con báo nhỏ, dường như cả Junsik cùng Jaewan đều rất sợ em, sao lúc nào ở trước mặt anh cũng tỏ ra vẻ đáng thương như vậy?"

Han Wangho dùng tay chống ngực anh, nghẹn ngào nói, "Bởi vì em rất thích anh, nên mới để ý mỗi một câu nói của anh"

Thái độ tự hạ mình của cậu lấy lòng Lee Sanghyeok, anh đặt một nụ hôn lên trán Han Wangho, "Wangho cũng là chủ nhân của nơi này, nhưng anh chính là chủ nhân của Wangho"

***

Chỉ là thay quần áo mà Lee Sanghyeok cùng Han Wangho ở trên phòng một lúc lâu vẫn chưa xuống, Choi Wooje nhịn không được nhìn lên lầu, "Sao lại thay quần áo lâu như vậy, đừng nói anh Sanghyeok ngủ ở trên phòng luôn nha?"

Moon Hyeonjun nói, "Nhưng anh Wangho cũng ở trên đó, chẳng lẽ hai người đó ngủ cùng nhau? Lại nói, tại sao anh Wangho lại xuất hiện trong nhà anh Sanghyeok, thoạt nhìn anh ấy đã qua đêm ở đây từ hôm qua?"

Lee Minhyung cảm khái, "Không có anh Sanghyeok, nhưng lại ở cùng người nhà anh Sanghyeok cả đêm. Không hổ là thánh Nut, sức mạnh tinh thần của người đi rừng đỉnh cấp cũng là đỉnh cấp"

Choi Wooje nói, "Nhưng thoạt nhìn người nhà của anh Sanghyeok rất tốt bụng và ấm áp"

Ryu Minseok vỗ vỗ cậu, "Wooje a, nếu em thích như vậy thì sau khi chúng ta chuẩn bị rời đi, em có thể xin anh Sanghyeok ở lại qua đêm. À không, chờ lúc anh Sanghyeok cũng rời đi, em có thể ở lại đây trò chuyện với bà của anh Sanghyeok"

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện với nhau, Lee Sanghyeok rốt cuộc cũng xuống lầu, Han Wangho đi theo sau anh, động tác xuống lầu có chút chậm.

Lee Sanghyeok nói, "Đã gần trưa rồi, đi tắm hơi mà để bụng đói cũng không tốt, anh đã kêu dì giúp việc nấu cơm rồi, ăn xong hẳn đi"

Ryu Minseok chú ý tới Han Wangho cũng đã thay một bộ quần áo mới, chân anh giẫm lên ống quần, tay áo hoodie cũng dài hơn một chút, nhìn thế nào cũng thấy không vừa người.

Trong lúc chờ cơm, mọi người ngồi thành một hàng trên ghế sô pha, khiến Han Wangho nhớ tới bộ dạng chờ đợi trước bát cơm của năm con mèo ở nhà mỗi lần cậu cho chúng ăn.

Cậu đá vào bắp chân của Lee Sanghyeok, "Anh Sanghyeok, trong nhà có bài poker không? Chúng ta tới chơi bài đi"

Lee Sanghyeok lắc đầu, "Lần trước em cùng bọn Junsik chơi, cuối cùng chẳng phải làm mất mấy lá bài không tìm thấy sao?" Cho nên mới vứt đi, không có bộ mới"

Cậu có chút thất vọng "a" một tiếng, sau đó bắt đầu làm nũng, "Vậy anh có thể ra ngoài mua được không? Em nhớ rõ siêu thị rất gần nhà, em đột nhiên rất muốn chơi, anh làm ơn ra ngoài mua cho em đi"

Lee Minhyung cùng Ryu Minseok liếc mắt nhìn nhau, cả hai ngầm hiểu ý trong mắt đối phương, có thể chỉ thị anh Sanghyeok làm những việc này sao? Anh Wangho, cho dù bao nhiêu tuổi thì mãi mãi vẫn là hậu bối của anh Sanghyeok.

Lee Sanghyeok không trực tiếp đồng ý, "Đi khu trò chơi chơi game được không? Những game em thích đều đã được cài đặt"

Han Wangho lắc lắc đầu, "Không cần không chơi không đi, em muốn chơi bài, anh Sanghyeok, anh mau đi mua đi, dù sao cũng cần phải mua, lần sau bọn anh Junsik tới anh cũng phải đi mua, mua bài poker, anh mau đi đi"

Sau đó Lee Sanghyeok thực sự lấy chìa khóa xe và đi ra ngoài một lần nữa.

Han Wangho vẫy tay với Lee Sanghyeok khi kế hoạch của cậu thành công, "Anh Sanghyeok vất vả, em yêu anh!" Sau đó lập tức khôi phục khuôn mặt không cảm xúc.

Han Wangho đã từng là người đi rừng của SKT cho nên có thể trở thành bạn của Lee Sanghyeok, cũng như Bae Junsik, Kim Haneul, Lee Jaewan. Nhưng điều khiến Han Wangho đặc biệt hơn những người khác chính là cậu chỉ ở SKT có một năm nhưng lại dễ dàng bước vào vòng xã giao của Lee Sanghyeok, đây là tất cả những gì mà các thành viên T1 biết về mối quan hệ giữa Lee Sanghyeok và Han Wangho.

Sau khi trở thành hàng xóm trong một tòa nhà, ấn tượng của bọn họ về Han Wangho đã trở nên cụ thể hơn, Wangho tiền bối luôn luôn nở nụ cười xinh đẹp khéo léo, luôn nhiệt tình chào hỏi khi thấy bọn họ, Han Wangho luôn đến ký túc xá T1 tìm Lee Sanghyeok, mối quan hệ của hai người họ thân thiết hơn mọi người tưởng.

Nhưng hôm nay tất cả nhận thức đó dường như lại điên đảo.

Thời gian Lee Sanghyeok đi đi về về cũng chỉ mất 20 phút, anh nhanh chóng mua bài poker về, đồng thời còn tiện tay mua một đống đồ ăn vặt mà Han Wangho thích. Trong lúc chờ cơm, mọi người cùng nhau chơi bài trong phòng khách.

Han Wangho khoe bản thân chơi bài rất giỏi, đã giết qua tất cả các tuyển thủ ở LCK. Nhưng Lee Sanghyeok lại ở một bên phá đám, "Wangho, người đã dạy em cách chơi bài chính là anh. Rõ ràng lần đầu tiên em chơi rất là tệ, lúc đó em có để ý tuyển thủ Smeb ngồi ở phía đối diện trừng mắt nhìn em không, anh cảm thấy nếu không phải anh đang ngồi cạnh em thì anh ấy sẽ lao tới đánh em ngay lập tức"

Han Wangho dùng lá bài che mặt, "Lần đầu tiên chơi không tốt là chuyện bình thường mà anh Sanghyeok, biểu cảm của anh Kyungho a? Em không có để ý, anh bớt tự luyến đi, anh Kyungho muốn đánh thì đánh, làm gì mà sợ anh. Hơn nữa em cũng không sợ anh ấy, anh không biết sao? Trước kia em đã từng đánh nhau với anh ấy nha"

Choi Wooje bị hoảng sợ, "Anh Wangho thoạt nhìn không giống người biết đánh nhau a"

Han Wangho nắm chặt tay, "Anh rất mạnh"

Đang nói chuyện, Lee Sanghyeok đột nhiên túm cổ tay cậu, “Vậy hiện tại em động ngay đi, nếu em có thể tránh thoát thì anh sẽ thừa nhận em rất mạnh"

Han Wangho cố gắng dùng sức vùng vẫy nhưng vẫn không thể thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Lee Sanghyeok, rõ ràng cái anh này không chăm chỉ tập thể hình chút nào, nhưng lại rất mạnh, không hiểu sức mạnh kỳ quái này ở đâu ra, cuối cùng cậu đành phải xin tha, "A, em thừa nhận anh rất mạnh, tha cho em đi"

Lee Sanghyeok đắc ý cười, “Cho nên Wangho hãy chấp nhận đi, tuyển thủ Smeb thật sự là nể mặt anh nên mới không so đo với em"

Han Wangho không hiểu vì sao anh phải rối rắm về vấn đề này, nên cậu đành phải ngoan ngoãn xuôi theo anh, "Được rồi, được rồi, lần sau em sẽ hẹn anh ấy cho hai anh đánh nhau một trận. Anh Sanghyeok, sao anh cứ làm em xấu hổ, anh thật đáng ghét a"

Lee Sanghyeok háo hức vung nắm tay trên đầu Han Wangho, nhưng Han Wangho bắt đầu chia bài cho mọi người, nên mắt không chớp lấy một cái.

Chơi một hồi, dì giúp việc đang chuẩn bị đồ ăn có chút ngượng ngùng hỏi, "Thực xin lỗi, đĩa đựng thức ăn trong phòng bếp để ở đâu? Ở đây chỉ có ba cái thôi"

Ánh mắt của bốn tuyển thủ T1 cùng nhìn về phía Han Wangho và Lee Sanghyeok, bọn họ chưa từng bước vào phòng bếp của Lee Sanghyeok một bước a.

Han Wangho đứng lên trước, "Để cháu đi tìm"

Lee Minhyung không khỏi cảm khái, “Sao em có cảm giác anh Wangho còn biết rõ phòng bếp của anh Sanghyeok hơn cả anh Sanghyeok a"

Lee Sanghyeok gật đầu, "Bởi vì bà nội luôn nấu những món em ấy thích ăn, nên em ấy thường xuyên vào bếp phụ, cho đỡ cảm thấy cắn rứt lương tâm a"

Sau khi tìm kiếm xung quanh, cuối cùng cậu cũng tìm thấy bát đĩa còn sót lại trong máy rửa chén, Han Wangho bối rối xin lỗi, "Em xin lỗi, em đã quên lấy bát đĩa sau khi rửa ngày hôm qua"

Lee Sanghyeok trêu cậu, "Wangho a, mỗi lần bà nội nấu ăn em đều đi phụ, thì ra em phụ bằng cách bỏ bát đũa vào máy rửa bát à?"

Han Wangho cười phản bác, "Chỉ là hôm qua em quên mất mà thôi, em có nghiêm túc học những món ăn anh thích từ bà nội, hôm nào anh hãy thử tài nấu ăn của em"

Lee Sanghyeok gật đầu, "Vậy thì nên là trong thời gian nghỉ khi hết mùa giải, để tránh làm hỏng dạ dày, nếu anh không thể thi đấu thì rất là phiền toái"

Bữa trưa do dì giúp việc chuẩn bị rất phong phú, mọi người ngồi xuống bàn ăn, Choi Wooje thốt lên, "Giống hệt như đang ăn tết, thật là hạnh phúc a"

Tâm trí của Han Wangho không dành cho việc ăn uống, Seo Daegil đột nhiên gửi cho cậu một tin nhắn để trao đổi về bộ manga anime nào đó mà cậu đã giới thiệu cho đối phương, niềm vui khi dụ dỗ đối phương thành công làm cậu dành hết tâm trí vào cuộc trò chuyện.

Lee Sanghyeok gắp cho cậu một miếng bánh gạo, "Wangho a, em đang trò chuyện với ai vậy?"

Han Wangho buột miệng nói, "Daegil"

Lee Sanghyeok không nói gì nữa, anh chỉ bình tĩnh bật công tắc điều khiển từ xa trong túi, Han Wangho đột nhiên khẽ run, nhịn không được "ah" một tiếng.

Ryu Minseok hỏi, "Anh Wangho làm sao vậy?"

Han Wangho nói, “Không sao, anh vừa đụng chân vào cạnh bàn”

Cuối cùng cậu cũng đặt điện thoại xuống, trừng mắt nhìn Lee Sanghyeok một cái, như đang trách móc anh sao lại đột nhiên làm như vậy, Lee Sanghyeok bình tĩnh liếc nhìn cậu, sau đó tiếp tục bấm công tắc điều khiển từ xa trong tay thêm một số, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy Han Wangho đang rất khó chịu, cậu không tự nhiên vặn vẹo hai lần, sắp đứng ngồi không yên.

Lee Sanghyeok cố ý hỏi, ”Wangho a, em có chỗ nào không thoải mái sao? “

Ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn lên người cậu, cậu vội vàng lắc đầu, "Không có"

Lúc hai người trên phòng, Lee Sanghyeok nói anh là chủ nhân của Han Wangho, Han Wangho liền ngoan ngoãn nghe lời, đem trứng rung anh vừa mới mua nhét vào trong cơ thể mình. Lee Sanghyeok hài lòng hôn cậu, "Hôm nay em ngoan một chút, anh sẽ không tùy tiện dùng"

Lúc cậu sai bảo anh đi mua bài hay lúc cậu tranh cãi với anh, cậu đều không bị trừng phạt, Han Wangho dần quên mất trong cơ thể còn kẹp cái này, hiện tại anh lại cố ý trừng phạt chỉ vì cậu không tập trung ăn cơm.

Cậu rõ ràng có thể cảm nhận được phần thân dưới của mình trở nên ướt át, có thể chảy nước ra ngay lập tức, nhưng Lee Sanghyeok vẫn chưa muốn dừng lại, nên cậu cố ý nhích lại gần Lee Sanghyeok, sau đó dùng sức véo mạnh vào đùi anh dưới gầm bàn, Lee Sanghyeok cau mày trước ánh mắt khiêu khích của cậu.

Han Wangho vẫn chưa thu liễm, cậu gắp một miếng cá hồi rồi chấm vào nước sốt mù tạt, sau đó đặt vào đĩa đựng thức ăn của Lee Sanghyeok, "Anh Sanghyeok thích những thứ kích thích, nên anh sẽ rất thích món này đúng không?"

Lee Sanghyeok nhìn khuôn mặt ửng hồng đang cố gắng kìm nén của đối phương, nên đã tắt công tắc điều khiển, "So với những thứ kích thích, anh càng thích khống chế hơn"

Bọn họ mỗi người một câu, ý vị không rõ, bốn đứa nhỏ không thể hiểu được nên chỉ có thể cắm đầu ăn cơm.

Sau bữa ăn mấy đứa nhỏ đều ăn ý đứng dậy giúp dọn dẹp bát đũa, chỉ có Han Wangho ngồi bất động trên ghế. Lee Sanghyeok liếc nhìn cậu một cái, nói với những người khác, "Được rồi, mấy đứa không cần dọn dẹp ở đây, phòng chơi game, phòng tắm hơi đều đã được sắp xếp, muốn đến chỗ nào cũng được"

Như thể vừa nhận được lệnh đặc xá, bốn đứa nhỏ nhanh chóng rời khỏi phòng ăn trong vòng một phút.

Khi chỉ còn lại hai người trong phòng ăn, Lee Sanghyeok vừa bước đến chỗ ngồi của Han Wangho, cậu liền dang hai tay ra như muốn anh bế mình lên.

Cả người trở nên ngoan ngoãn giống như trước, "Anh ơi, ôm em đến phòng chiếu phim đi"

Lee Sanghyeok đến gần cậu, luồn tay qua nách cùng đầu gối, đem cậu ôm lên, sau đó hôn lên trán cậu, "Anh còn tưởng bây giờ em càng muốn anh bế em về phòng ngủ hơn"

Han Wangho dựa vào lòng anh bày tỏ suy nghĩ, "So với phòng ngủ, em thích làm với anh ở đó hơn"

Lee Sanghyeok đặt Han Wangho lên ghế sô pha, cậu lập tức ôm cổ Lee Sanghyeok mà hôn, ghế sô pha cũng không rộng rãi, hai người quấn quýt lấy nhau, toàn bộ trọng lượng của Lee Sanghyeok đều đè lên người cậu.

Quần áo của Han Wangho nhanh chóng bị cởi ra, hạ thân đã ướt sũng, lúc Lee Sanghyeok lấy máy rung ra khỏi cơ thể Han Wangho thì có thể nhìn thấy rõ dâm dịch chảy ra từ huyệt nhỏ.

"Cơ thể của Wangho vẫn luôn nhạy cảm, không cần anh chạm vào cũng có thể ướt đến như vậy"

Han Wangho cảm thấy huyệt nhỏ trống rỗng vô cùng, thở hổn hển giống như cá nằm trên thớt, "Anh ơi, em muốn anh, phía dưới thật là khó chịu, em muốn anh cắm vào, nhanh lên"

Lee Sanghyeok tiện tay mở một bộ phim điện ảnh, sau đó bế cậu lên, để cậu dang rộng hai chân ngồi vào lòng anh, "Không phải em đến xem phim sao? Wangho đang làm gì thế này?"

Đã đến bước này thì Han Wangho không còn cảm thấy xấu hổ nữa, cậu cởi dây quần lưng của Lee Sanghyeok ra, giải phóng dương vật căng cứng nóng cháy của anh, cậu thở hổn hển, vội vàng vuốt ve dương vật vài cái, sau đó điều chỉnh tư thế chủ động ngồi xuống.

Mặc dù huyệt nhỏ đã bị trứng run làm căng ra một chút, nhưng cơn đau đột ngột do bị cắm vào làm cậu nhịn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net