【Fakenut】Mối tình đầu chưa toại 1-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

【壳花】初恋未遂 - Snowinsnow

*16 F x 22 P

*22 Fakenut đã yêu nhau, 16 Fakenut vẫn chưa thân thiết, tóm lại là 22 P ỷ lão công không ở nhà công khai câu ngây thơ xử nam......

*Xuyên không, thực lôi thực ooc, không có logic, nhân thiết đều bịa đặt.

01

Lee Sanghyeok mở mắt ra, ánh vào mi mắt là trần nhà trắng xóa. Đầu đau như búa bổ, giống như bị ai đó ném vào máy giặt xoay vòng liên tục, anh đảo mắt một vòng sau đó dừng ở chiếc đèn ngủ đơn giản trên trần nhà.

Đèn đã tắt nhưng trong phòng vẫn sáng, rèm cửa màu be được kéo sang hai bên, có thể thấy bên ngoài cửa kính là những tòa nhà cao tầng không bằng nhau, bầu trời trong vắt bị chia cắt thành những hình dạng không cân xứng.

Một khung cảnh hoàn toàn xa lạ.

Lee Sanghyeok ngồi dậy và nhìn xung quanh -- anh vừa kết thúc một trận đấu tập, vì mấy ngày trước anh bị cảm vẫn chưa khỏi, nên cảm thấy rất buồn ngủ, anh chào huấn luyện viên và đồng đội, rồi trở về ký túc xá một mình để nghỉ ngơi. Sau khi nhắm mắt lại, anh rất nhanh chìm vào giấc ngủ, đầu óc mơ hồ, trời đất quay cuồng như ngồi tàu lượn siêu tốc, đến khi mở mắt ra liền biến thành tình huống quỷ dị như bây giờ.

Phản ứng đầu tiên là nằm mơ, Lee Sanghyeok dùng sức nhéo đùi, cơn đau rõ ràng, điều đó có nghĩa là những gì anh nhìn thấy hoàn toàn là thật.

Anh ngủ một giấc, từ ký túc xá SKT quen thuộc biến thành một căn... Phòng ngủ? Chắc là vậy.

Người đi đường giữa trẻ tuổi kéo chăn ra, tay sờ đến một chiếc mắt kính bên cạnh gối nằm, kiểu dáng không giống mắt kính thường ngày của anh, viền tròn gọng mỏng, trọng lượng rất nhẹ, còn độ cận thì không chênh lệch lắm. Lee Sanghyeok không có thói quen lấy đồ của người khác, nghĩ xong liền đặt xuống, anh xuống giường, sau đó cẩn thận quan sát cách bài trí trong phòng rồi đi về phía cánh cửa cách đó không xa.

"Anh ơi, anh uống thuốc này trước đi..." Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, một người vừa nói vừa đi vào. Lee Sanghyeok giật mình, không đeo mắt kính nên anh phải híp mắt lại nhìn người vừa vào phòng, sau đó anh nhìn thấy ánh mắt của đối phương.

Vóc dáng nhỏ bé cùng khuôn mặt xinh đẹp, Lee Sanghyeok có chút ấn tượng. Rốt cuộc thì bình quân nhan sắc của các tuyển thủ trong cái ngành thể thao điện tử này cũng không khác con mực là bao, người đi rừng mới vừa tròn 18 tuổi giống như một idol xinh đẹp, khó mà không thu hút sự chú ý của người khác.

Nhưng mà... Cậu ấy nhuộm lại tóc đen từ lúc nào? Dáng vẻ cũng trưởng thành hơn so với trước đây, Lee Sanghyeok đem khuôn mặt trước mắt mình đối chiếu với tuyển thủ Peanut trong trí nhớ, cuối cùng đưa ra một kết luận công bằng mà khách quan: Như vậy càng đẹp mắt.

"Ah, không phải em đã bảo anh nằm yên trên giường nghỉ ngơi rồi sao?" Han Wangho -- tên thật của tuyển thủ Peanut -- cau mày, cằm hơi hất lên, giống hệt bé mèo con kêu ngạo và hống hách.

Lee Sanghyeok có chút ngạc nhiên, nếu trí nhớ của anh không có sai lệch nghiêm trọng, thì giữa anh và Han Wangho hẳn là không quen thuộc đến mức không dùng kính ngữ để nói chuyện, nhưng dường như Han Wangho đã quá quen với việc này.

Cậu thấy anh vẫn đứng tại chỗ mà không có bất kỳ phản ứng nào nên nhẹ nhàng chạm vào cánh tay anh, "Tóm lại anh nên uống thuốc trước đã, uống thuốc xong thì ngủ tiếp một lát. Cũng may anh chỉ bị cảm nhẹ, nếu đang trong thời gian thi đấu thì có thể phiền toái..."

Giọng nói đột nhiên ngưng lại, giống như cậu cảm thấy có cái gì đó sai sai. Đôi mắt hơi rũ xuống nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lee Sanghyeok, lộ ra vẻ cảnh giác và thận trọng trái ngược hoàn toàn so với lúc vừa bước vào, việc này làm cho Lee Sanghyeok cảm thấy có chút khó chịu, hàng chân mày rậm chưa được cắt tỉa nhíu chặt lại.

"Tuyển thủ Peanut" Anh chọn cách xưng hô phù hợp theo suy nghĩ của mình, "Chuyện gì đang xảy ra? Đây là chương trình thực tế hay là camera ẩn? Phiền cậu giải thích cẩn thận giúp tôi"

Han Wangho trừng mắt, cố gắng xác nhận có phải Lee Sanghyeok đang nói đùa không, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt của người đi đường giữa hoàn toàn nghiêm túc và hoang mang, không có một dấu hiệu nào là đùa giỡn cả. Cậu hít sâu một hơi thật dài, giống như cậu muốn hít hết tất cả không khí xung quanh vào phổi, sau đó cậu lùi hai bước về phía cửa, bàn tay đang đặt trên cánh tay Lee Sanghyeok cũng tự nhiên rút lại.

"Anh là Lee Sanghyeok?"

Một câu hỏi lạ lùng, Lee Sanghyeok mím môi, không hài lòng đáp trả, "Đương nhiên"

"Anh có biết em không?" Han Wangho chỉ chỉ chính mình.

"Tuyển thủ Peanut, làm ơn đừng đùa nữa"

"Bây giờ em đang ở đội nào?"

Cái gì a, nhóc con này có bị điên không? Lee Sanghyeok cảm thấy rất bối rối. Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp làm người ta ấn tượng vô cùng của Han Wangho, anh suy nghĩ một lúc, rồi trả lời với chút kiên nhẫn cuối cùng "Rox Tigers a, có vấn đề gì sao?"

***

Một ly hồng trà nóng được đặt trên chiếc bàn thủy tinh, từng làn sương trắng cùng mùi thơm ngào ngạt bốc lên.

"Vậy ý của cậu là... Bây giờ là năm 2022" Lee Sanghyeok đi một vòng quanh phòng khách, sau đó ngồi xuống sô pha, nghe Han Wangho giải thích, vẻ mặt vẫn còn nghi hoặc như cũ.

Han Wangho lấy di động ra, cho Lee Sanghyeok xem màn hình cậu vừa mở. Hình nền là một nhân vật trong manga anime có mái tóc màu hồng, ở giữa hiển thị thời gian,13 giờ 25 phút, ngày 5 tháng 6 năm 2022, chênh lệch múi giờ với năm 2016 của Lee Sanghyeok là sáu năm.

"Hiện tại xem ra, có thể xem như anh Sanghyeok đột nhiên xuyên qua nha", Han Wangho bỉu môi, chớp chớp mắt, sau đó ngồi lẩm bẩm một mình, "Năm 2016 a, chúng ta xác thật còn chưa quen biết..."

"Bây giờ chúng ta rất thân đúng không?" Người đi đường giữa phản ứng rất nhanh, nhạy bén nắm bắt được tin tức trong lời nói của Han Wangho "Chúng ta của năm 2022"

Sẽ chăm sóc người đang bị bệnh là mình vào năm 2022, hai người ở chung một phòng, giọng điệu cùng hành động rất thân mật...

Vừa rồi Lee Sanghyeok còn quan sát kỹ: Trên bàn ăn có hai bộ bát đĩa chưa dọn, có một ly sứ màu trắng trên kệ trong căn bếp mở, cùng kiểu dáng với ly sứ màu đen đựng hồng trà nóng trên bàn. Thậm chí -- Lee Sanghyeok âm thầm rũ mắt xuống, nhìn qua nhìn lại hai đôi dép lê giống hệt nhau mà hai người đang mang, bạn bè thân thiết đến mấy cũng sẽ không làm đến mức độ này.

Anh do dự một lúc lâu mới đưa ra kết luận "Tôi cùng tuyển thủ Peanut... Chúng ta là bạn cùng thuê phòng đúng không?"

"... Đúng là có thể nói như vậy" Cảm ơn trời đất, tuyển thủ Faker năm 2016 đúng là một xử nam ngây thơ kiêm thẳng nam. Han Wangho âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó gật gật đầu, ậm ờ cho qua theo cách suy luận của Lee Sanghyeok, "Tóm lại, mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng may bây giờ là kỳ nghĩ trước khi bắt đầu mùa giải mới, chỉ cần anh Sanghyeok không ra khỏi nhà, thì chắc tạm thời sẽ không có bất kỳ vấn đề rắc rối nào xảy ra cả.

"Nhưng tôi vẫn còn phải tham gia một trận đấu nữa" Lee Sanghyeok nhớ lịch thi đấu ngày hôm sau, đó là trận đấu với Rox Tigers. Hiển nhiên đối phương cũng lập tức nhớ lại, đôi môi hình trái tim nhanh chóng mím lại, phát ra một tiếng "Nha" kéo dài, trông có vẻ như đang tức giận.

.... 'Chẳng lẽ là đã thua' Lee Sanghyeok nghĩ thầm nhưng thật thông minh khi không chọn nói ra miệng.

"Nhưng không còn cách nào, làm ơn, em rất muốn anh Sanghyeok của sáu năm sau trở về còn hơn anh nữa" Han Wangho bất đắc dĩ xua tay, trên mặt lộ ra vẻ lo âu, cậu thở dài nói "Anh ấy còn đang bệnh, biết vậy thì hôm qua không nên..."

"Không nên cái gì?" Người đi đường giữa mới vừa tròn 20 tuổi tò mò nghiêng đầu hỏi.

"A, không, không có gì đâu" Han Wangho sực tỉnh, lúng túng cười, nhanh chóng đem đề tài quay lại "Nếu sáu năm trước anh Sanghyeok ngủ một giấc rồi xuyên qua, nói không chừng anh ngủ tiếp một giấc thì có thể xuyên trở lại? Manga anime thường xảy ra..."

"Tuyển thủ Peanut, chúng ta là người thật"

"A, lúc này còn kiên trì tranh cãi, thật là cảm động nha" Han Wangho tức giận nói "Vậy cho hỏi tuyển thủ Faker có biện pháp nào tốt hơn không?"

Mid thiên tài trên đấu trường Liên Minh Huyền Thoại nhất thời không nói nên lời, bộ dạng nghẹn lời của anh làm tâm trạng của Han Wangho rất tốt "Nếu đã như vậy thì xin tuyển thủ Faker làm ơn nghe em nói, anh nhanh chóng tìm cách để ngủ tiếp đi" Han Wangho cười híp cả mắt, nụ cười vẫn ngọt ngào và đáng yêu như lúc trước.

Nếu nói tuyển thủ Peanut sáu năm trước còn mang theo chút nét đáng yêu như động vật nhỏ thì bây giờ cậu đã trở nên vô cùng xinh đẹp, Lee Sanghyeok đưa ra đánh giá mà anh tự cho là công bằng.

Nói gì thì nói, với ngoại hình và điều kiện của tuyển thủ Peanut, hắn là rất dễ có bạn gái, tại sao cậu ấy lại muốn cùng mình ở chung trong một căn chung cư? Lee Sanghyeok vẫn không thể hiểu nổi.

Anh đang suy tư thì đột nhiên nghe Han Wangho hỏi, "Đúng rồi, tuyển thủ Faker bây giờ chắc chỉ mới 20 tuổi thôi đúng không?"

"... Ừm, sao vậy?"

Han Wangho cười rất tươi, chân mày và mắt cong lên nhìn vừa giảo hoạt lại lanh lợi. Từ góc nhìn của Lee Sanghyeok, toàn thân cậu được bao phủ bởi ánh nắng dịu dàng và rực rỡ, hàng mi dài khẽ run theo nụ cười đáng yêu, giống như đôi cánh, tạo thành một chiếc bóng nhỏ màu xám nhạt không ngừng rung động.

"Vậy thì, anh phải gọi em là 'anh' mới đúng nha" Han Wangho đứng dậy, đi vài bước đến bên cạnh Lee Sanghyeok, sấn đối phương chưa kịp phản ứng, cậu vươn tay vỗ nhẹ vào đầu của người đi đường giữa thiên tài.

"Sanghyeok a, mau gọi anh Wangho"

02

Lee Sanghyeok 20 tuổi nằm trên giường, chăn được đắp ngay ngắn, nhưng đôi mắt lại mở to, không buồn ngủ chút nào.

Anh xoay người ngồi dậy, nhìn xung quanh. Có một chiếc di động được đặt trên tủ đầu giường, được bao bởi một chiếc ốp lưng trong suốt bằng silicon đã bị bào mòn, hẳn là của anh năm 2022. Lee Sanghyeok suy nghĩ một lúc với ý nghĩ "Chỉ là xem trước một chút, cái này chắc không tính nhìn trộm", anh cầm chiếc điện thoại thuộc về bản thân sáu năm sau, đầu ngón tay vuốt lên, màn hình mở khóa ngay lập tức.

Màn hình chính thật gọn, không có nhiều ứng dụng được tải xuống. Lee Sanghyeok mở album ảnh trước, bấm vào, không có quá nhiều ảnh chụp, một vài bức ảnh được chụp với cùng một kiểu dáng, một vài bức ảnh chụp với người lạ, chắc là đồng đội của mình vào sáu năm sau, Lee Sanghyeok đoán vậy.

Trừ những bức ảnh kia, thì toàn bộ những bức ảnh còn lại đều chụp Han Wangho, Lee Sanghyeok bấm vào một vài ảnh. Có ngồi trên sô pha híp mắt cười, có cúi đầu ăn lẩu, còn có một bức ảnh chụp Han Wangho ôm gối nằm ở trên chiếc giường này, nghiêng mặt, dường như đang chìm sâu vào giấc ngủ, hai má phồng lên giống hệt chú hamster nhỏ, nhìn rất là đáng yêu.

Lee Sanghyeok sáu năm sau... Dường như rất thích chụp ảnh Han Wangho, nhưng cũng không phải không thể giải thích. Lee Sanghyeok tự biện hộ cho chính mình, bản chất của con người là yêu thích cái đẹp, mà Han Wangho thực sự rất đẹp. Anh thậm chí có thể cảm nhận được cảm xúc của mình khi chụp những bức ảnh này, có thể thấy được sự trân trọng và yêu thích bằng mắt thường, nhưng cụ thể là cảm giác gì?

Lee Sanghyeok cũng không biết hình dung như thế nào nữa. Người đi đường giữa trẻ tuổi và tài năng yêu thích rất nhiều thứ: Anh thích chiến thắng, thích vô địch, thích trò chơi Liên Minh Huyền Thoại, thích trải nghiệm cảm giác vui sướng khi áp chế đối thủ hoàn toàn ở đường giữa. Nhưng mà kiểu "Thích" này, dường như vẫn không thể giải thích được -- vị trí của Han Wangho trong lòng anh -- chính xác là Lee Sanghyeok của sáu năm sau.

Nhưng mà có thể khẳng định một điều, những người bạn cùng thuê nhà đơn thuần tuyệt đối sẽ không thân thiết như vậy. Lee Sanghyeok nghĩ thầm.

Anh tắt album ảnh, mở kkt ra, cuối cùng thấy được một người quen thật sự. Bae Junsik hỏi anh bệnh cảm đã đỡ chưa, Lee Sanghyeok kéo lên trên, có vẻ như vài ngày trước bọn họ đã hẹn cùng nhau leo ​​núi, sau đó thức khuya chơi board game. Lee Sanghyeok đã uống một chút rượu, sau đó nằm ngủ trên ghế sô pha mà không đắp chăn nên đã bị cảm lạnh, mấy ngày liền vẫn chưa khỏi.

...... Quả nhiên, lớn tuổi chính là vấn đề. Người đường giữa 20 tuổi lắc đầu, anh không tự ý thay bản thân sáu năm sau trả lời tin nhắn của Bae Junsik. Anh vuốt nhẹ màn hình để trở về giao diện chính, khung trò chuyện của Han Wangho được ghim cố định ở vị trí đầu tiên, avatar là một bé mèo con đáng yêu.

Anh do dự một lúc, nhưng vẫn nhấp vào, mang theo một chút tò mò và hồi hộp. Hai người trò chuyện cũng không nhiều lắm, nội dung cũng rất bình thường, buổi tối muốn ăn cái gì, hoặc là trong nhà đã hết thứ gì. Điều kỳ lạ duy nhất là cuộc trò chuyện vào thứ hai tuần này, Han Wangho nói "Anh ơi, anh nhớ mua mấy hộp đó về", anh trả lời "Được", sau đó anh lại hỏi Han Wangho "Em muốn hương vị gì?"

Han Wangho đã nhắn lại cho anh một icon không nói nên lời cùng đổ mồ hôi.

... Tại sao cuộc nói chuyện này giống như một trò chơi đố chữ? Đây cũng chẳng phải là cuộc nói chuyện bí mật của đặc vụ Bắc Triều Tiên. Lee Sanghyeok kéo lên kéo xuống một lát, thấy bản thân trong tương lai cùng người khác trò chuyện cảm giác thật kỳ quái, anh dứt khoát tắt màn hình, không cố gắng tìm hiểu nữa, sau đó nhét điện thoại vào dưới gối.

"A?"

Thân máy rắn chắc hình như đụng phải cái gì đó, phát ra tiếng động rất nhẹ. Lee Sanghyeok giật mình, anh đưa tay mò mẫm một lúc, sau vài giây anh tìm thấy một chiếc hộp giấy hình chữ nhật cỡ bàn tay từ dưới gối.

Hộp giấy được mở ra, bên trong là một số bao nhỏ bằng plastic. Lee Sanghyeok hít một hơi thật sâu -- mặc dù anh chưa từng yêu, và đương nhiên anh cũng chưa từng có kinh nghiệm trong lĩnh vực đó, nhưng trong đội toàn những chàng trai mới lớn cùng tuổi, thỉnh thoảng giao lưu và đùa giỡn với nhau, tuyệt đối không ngu ngốc đến loại chuyện này cũng không biết.

Một hộp bao cao su, hơn nữa đã sử dụng qua. Lee Sanghyeok đếm kỹ, trong hộp còn tám cái bao nhỏ nhưng số lượng được in trên hộp là mười hai cái...

Bộ não của người đi đường giữa thiên tài hoạt động rất nhanh và đây là lần đầu tiên nó không được sử dụng trên sân thi đấu. Anh đột nhiên nhớ tới một chuyện, nên anh lập tức xuống giường, mang dép lê rồi đi về phía thùng rác, vẻ mặt nghiêm túc nhìn vào --

***

"A, tệ quá đi..." Sau khi thua sáu trận rank liên tiếp, Han Wangho ngã người vào ghế sau đó tắt giao diện trò chơi.

Chuyện tới bây giờ, người đi rừng Han Wangho, trạch nam trong thế giới giả tưởng, vẫn chưa thể tin 'Ngủ một giấc liền xuyên qua' loại tiết mục cũ kỹ mà thế giới giả tưởng đã lười dùng, cư nhiên lại xảy ra trên người cậu.

"... Lại là anh Sanghyeok năm 2016" Đó là năm mà cảm xúc của cậu phức tạp nhất. Với tư cách là một đối thủ, cậu đã chứng kiến ​​​​người đi đường giữa thiên tài 'Tam quan thành thần' có một không hai, còn cậu bị anh đánh bại và dừng bước ở bán kết. Cậu khao khát Lee Sanghyeok, muốn đi đến bên cạnh anh nhưng cũng muốn đánh bại anh bằng chính đôi tay này, những ham muốn đan xen đã cùng nhau tạo thành mối tình đầu của Han Wangho khi cậu mới 18 tuổi, cho dù lúc đó có chút ngây thơ mờ mịt, nhưng hiện tại xem ra, xác thật khi đó cậu đã động tâm.

Nhưng mà, thực hiển nhiên tuyển thủ Faker năm 2016 -- không có ấn tượng nhiều đối với bạn trai tương lai của mình, chỉ bằng việc anh nhớ tên cậu đã làm cậu cảm ơn trời đất rồi. Nghĩ đến đây, Han Wangho liền có chút tức giận, thậm chí muốn lập tức vọt vào phòng ngủ đá Lee Sanghyeok hai cái.

Han Wangho mở 《 Spy x Family 》được cập nhật vào tối hôm qua, cậu đã xem được một phần ba, không xem hết phần còn lại cũng là do Lee Sanghyeok ban tặng -- tất nhiên là sáu năm sau vị kia. Đối phương bị cảm nặng mấy ngày nay, may mắn không bị nhiễm covid19, kết quả là tối hôm qua mới đỡ hơn một chút, hai người không tự chủ được mà lăn lên giường... Cuối cùng lại làm bệnh nặng hơn, không gì làm không được Faker đại nhân chỉ có thể bị đánh bại bởi cảm mạo thông thường.

Trên màn hình, cô bé Anya tóc hồng xoay lại hỏi mẹ Yor rằng mình có đáng yêu không. Đó chính là nhân vật mà Han Wangho thích nhất, nhưng giờ phút này cậu có chút thất thần, mu bàn tay nhẹ nhàng chống cằm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một chỗ, tựa hồ đang trầm tư.

Nửa phút sau, Han Wangho đột nhiên trừng lớn hai mắt, cả người giống như một bé mèo bị giẫm đuôi, từ trên ghế nhảy dựng lên, lông tơ dựng đứng.

"Xong rồi xong rồi xong rồi......"

Tối hôm qua cậu bị Lee Sanghyeok đè xuống giường hôn, đầu óc choáng váng, trong lúc ý loạn tình mê, chỉ nhớ rõ chính mình vươn tay, đẩy bờ vai trần của bạn trai hai lần, dùng giọng mũi làm nũng nhắc nhở anh mang bao. Anh nghe lời mang bao, để đỡ việc vệ sinh sau khi làm xong, Lee Sanghyeok thở hổn hển tháo bao ra, thắt gút lại sau đó ném vào.....

Thùng rác cạnh giường.

Trong lúc nhất thời, Han Wangho thực hi vọng người xuyên qua chính là mình. Ví dụ như xuyên qua thế giới 2D gì đó, chặt bí ngô bằng tay không, cũng còn tốt hơn là giải thích cho người đi đường giữa 20 tuổi chuyện 'Tại sao lại có bao cao su đã qua sử dụng trong thùng rác phòng ngủ'.

Bên ngoài phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa "Thùng thùng".

"Tuyển thủ Peanut, có thể mở cửa không, tôi có chuyện muốn hỏi cậu" Lee Sanghyeok 20 tuổi nói, giọng điệu có vẻ vẫn bình tĩnh.

Xong đời, nói đến là đến. Han Wangho sợ đến tái mặt, rón ra rón rén đi tới cửa, nhưng cũng không dám lập tức đáp lại, cũng không dám chủ động mở cửa, ngược lại dùng đà điểu tâm lý nắm chốt cửa, thân thể vẫn không nhúc nhích.

"Tuyển thủ Peanut?" Lee Sanghyeok lại gọi một tiếng nữa.

.... Thôi, dù sao thì cậu và Lee Sanghyeok năm 2022 đúng là người yêu. Mặc kệ Lee Sanghyeok năm 2016 nhìn nhận sự việc như thế nào, chấp nhận hay hoảng sợ, thì điều đó cũng không thay đổi được lựa chọn mà cả hai chủ động đưa ra trong tương lai. Han Wangho quyết tâm.

"Vậy tôi vào đây"

Vừa dứt lời, cửa phòng bị lực đẩy bên ngoài đẩy vào. Han Wangho chưa kịp buông tay, cậu bị đẩy về phía sau hai bước do không kịp phản ứng, khi cậu sắp ngã xuống thì người chơi đường giữa nhanh chóng nắm cổ tay cậu, mọi chuyện xảy ra trong một giây.

Han Wangho thấp hơn Lee Sanghyeok một chút, thân hình cũng bé hơn, tư thế ngã vào lòng đối phương giống như cậu đang được anh ôm vậy.

Theo lý mà nói, không có gì phải lo lắng cả. Cậu cùng Lee Sanghyeok đã yêu nhau được vài năm, không biết bao nhiêu lần bọn họ ôm hôn nhau. Người đi đường giữa lớn hơn hai tuổi thích ôm cậu chính diện giống như thế này, đủ để những ngón tay thon dài của anh luồn vào mái tóc cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, động tác dịu dàng cùng quý trọng.

Nhưng mà, hiện tại cũng không phải là Lee Sanghyeok năm 2022 mà cậu quen thuộc. Han Wangho lo lắng ngước mắt lên, đúng lúc đối diện tầm mắt của Lee Sanghyeok năm 2016. Đối phương tựa hồ cũng sửng sốt, lực độ trên cổ tay cực kỳ cứng ngắc, thân thể căng thẳng, cằm hơi nhếch lên cũng vô thức rụt lại.

Khuôn mặt gần như không thay đổi, quả thực rất khó để giải thích, điểm khác biệt duy nhất so với năm 2022 có lẽ là sự khác biệt nhỏ trên cơ thể...

"Đó là cách cậu phát hiện sao?" Lee Sanghyeok đột nhiên hỏi.

Han Wangho ngẩn người một chút "Phát hiện cái gì?

"Vừa rồi tuyển thủ Peanut chạm vào cánh tay của tôi, liền biết tôi không phải Lee Sanghyeok năm 2022, cho nên tôi muốn nói..." Anh ngừng lại vài giây, hầu kết di chuyển lên xuống, dường như có chút khó nói "Cậu hiểu rất rõ cơ thể của tôi"

Ngay sau đó, anh giơ tay kia lên, đặt lên lưng Han Wangho, đem người thấp hơn ôm vào lòng. Thân thể dựa đến gần hơn, sườn mặt của Han Wangho áp vào ngực Lee Sanghyeok, hơi thở của anh gần như ngừng lại, Lee Sanghyeok dường như có thể nghe rõ tiếng tim đập dày đặc như tiếng trống của mình.

"Chúng ta chính là loại quan hệ này đúng không?" Cậu nghe Lee Sanghyeok hỏi.


  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net