【Fakenut】Mối tình đầu chưa toại 7-8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

07

Khi lần thứ ba bị người đi rừng đối phương bắt chết trên đường, Han Wangho nhìn màn hình hoàn toàn xám xịt, giả vờ bất đắc dĩ phát ra một tiếng "A", nhưng vẻ mặt lại có chút thất thần.

"Cá sấu của Wanghosi ㅋㅋㅋㅋ"
"Từ lúc phát bắn cuối cùng bắn ra thì bắt đầu thua nha"
"Giá trị của thánh Nut khi làm toplane ㅋㅋㅋㅋ"
"Tuyển thủ Peanut đang có tâm sự gì sao? Thoạt nhìn tâm trạng của cậu ấy không được tốt lắm"

***

Một ván trò chơi kết thúc nhanh chóng, trên màn hình liên tiếp nhảy lên âm thanh thông báo quà của fans, người hâm mộ hỏi cậu có nghỉ ngơi tốt không, nhắc nhở cậu giữ gìn sức khỏe,... Han Wangho cảm ơn từng người một sau đó nói cậu không sao, chỉ do gần đây cậu nghỉ ngơi nhiều quá nên gần như đã quên các thao tác trong LOL.

"Tuyển thủ Peanut cùng tuyển thủ Faker có cùng nhau đi leo núi không?"

Nghe giọng nữ AI trên nền tảng phát sóng trực tiếp nói ra cái tên mà cậu rất quen, Han Wangho sững sốt vài giây, gật đầu nói "Có", sau đó bắt đầu chia sẻ quá trình tổ chức liên hoan, leo núi, ăn lẩu, đi dạo quanh sông Hàn, chơi broadgane của SKT17.

Cậu cùng GOAT của Liên Minh Huyền Thoại bí mật yêu đương nhiều năm, bình thường cậu sẽ cố gắng hạn chế tối đa việc nhắc đến Lee Sanghyeok trước mặt fans nhưng nhiều lúc vẫn nhịn không được đem mối quan hệ của hai người nói ra như việc cậu ngồi xe Lee Sanghyeok trở về, mượn kem chống nắng của Lee Sanghyeok. Có đôi khi cậu cảm thấy mình thật xấu tính, mặc dù những câu nói của cậu không có chỗ nào để chê, phần lớn người hâm mộ trên sóng đều cảm khái về tình bạn bền chặt của cậu và anh, nhưng có những bí mật nhỏ chỉ một mình Han Wangho biết.

Lúc cậu hỏi mượn kem chống nắng của Lee Sanghyeok, chiếc xe đã chạy vào gara dưới tầng hầm, bọn họ cách những người khác rất xa. Nên tận dụng khoảng trống này, cậu nắm lấy cổ áo Lee Sanghyeok sau đó hôn lên môi anh, đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng liếm môi Lee Sanghyeok giống hệt như mèo con, sau đó rất nhanh quấn lấy lưỡi người yêu giao triền.

"Anh cũng không có kem chống nắng, Wangho cho anh mượn đi" Lee Sanghyeok vừa trả lời vừa luồn tay vào bên trong áo thun của Han Wangho, ngón tay thon dài của anh lướt dọc theo sống lưng cậu, giống như anh đang lướt trên phím đàn piano.

Han Wangho bị nụ hôn của anh làm cho thở hổn hển. Cậu rất thích cùng Lee Sanghyeok hôn môi, nhưng có vẻ như người yêu lớn hơn hai tuổi của cậu giỏi về chuyện này hơn, chỉ hôn thôi cũng có thể làm cho cậu choáng váng, cả người lâng lâng tan chảy trong vòng tay của Lee Sanghyeok.

"Tuyển thủ Peanut ㅋㅋㅋㅋ mặt đột nhiên đỏ bừng"
"Nhắc tới tuyển thủ Faker liền biến thành như vậy"

"Nutsi ngây thơ bị quỷ vương Sanghyeok phản sát ㅋㅋㅋㅋ"
"Quỷ vương Faker cũng rất ngây thơ mà..."

Không ngây thơ chút nào. Han Wangho nhìn chằm chằm một loạt comment trêu chọc từ trái qua phải của fans, trong lòng nhỏ giọng phản bác.

Vốn dĩ cậu cũng cảm thấy Lee Sanghyeok chẳng qua là thừa hưởng năng lực học tập siêu cường trong trò chơi cho nên hôn môi cũng giỏi như vậy -- đến nỗi Lee Jaewan nói cái gì mà "Lee Sanghyeok là một người đáng sợ ngay cả nụ hôn đầu tiên cũng không còn", chắc là do người anh này đang say khướt nên nói linh ta linh tinh mà thôi.

Nhưng mà... Han Wangho nghĩ đến mấy ngày trước, trong rạp chiếu phim tối om, người đi đường giữa đến từ 2016 không chút do dự nắm lấy tay cậu, sau đó đan chặt các ngón tay vào nhau, cho đến cuối phim mới chịu buông tay ra. Phản ứng đó có vẻ tự nhiên, bình tĩnh một cách lạ thường, không hề giống kiểu "Chưa từng có kinh nghiệm yêu đương"

Ngược lại là Han Wangho, người có kinh nghiệm yêu đương vài năm, lại một lần nữa có chút bối rối bởi hành động quá mức thẳng thắn của Lee Sanghyeok. Cơ thể căng chặt đến mức cậu im lặng trong suốt thời gian xem "Jurassic World 3", sau khi trở về nhịn không được suy nghĩ linh tinh, từ "Chẳng lẽ những gì anh Jeawan nói là thật" đến "Rốt cuộc anh Sanghyeok có hẹn hò với những người khác không?", suýt chút nữa cậu đã xông thẳng phòng sách tra khảo thanh niên Lee Sanghyeok 20 tuổi.

***

"Han Wangho" Sau khi kết thúc buổi phát sóng trực tiếp, Son Siwoo cầm chiếc kem ốc quế vị hạt dẻ của Paik's coffee yên lặng không tiếng động đi đến bên cạnh cậu, cười rất là gợi đòn, "Mặc dù sau khi nghe mình nói xong thì cậu thực chuyên nghiệp trở về phát sóng trực tiếp, nhưng mà trái tim giống như tạm thời vẫn còn trong kỳ nghỉ nha... Hay là đã bị người đi đường giữa nào đó bắt giữ?"

Han Wangho tháo tai nghe xuống và liếc nhìn Son Siwoo "Vì lợi ích của đội, Siwoo làm ơn phụ trách tìm về nha"

"Jungle nim, hỗ trợ không thể tự mình giết người đi đường giữa nha" Son Siwoo giả vờ ảo não.

Nếu là ngày thường, thì có lẽ Han Wangho đã chạy đến bóp cổ Son Siwoo sau đó cả hai tiếp tục dỗi qua dỗi lại. Nhưng mà hôm nay cậu không có phản ứng gì cả, mặt không cảm xúc cầm điện thoại, rời khỏi chỗ ngồi, đi về phía cửa được hai bước rồi đột nhiên đứng lại, Son Siwoo bị hành động của cậu làm có chút khó hiểu.

"Siwoo a, nếu người cậu thích đã trao nụ hôn đầu tiên cho người khác, nhưng bây giờ có một cơ hội làm cậu có thể nhìn thấy người đó đến từ nhiều năm về trước" Han Wangho dừng lại vài giây rồi hỏi tiếp "Cậu sẽ... Cái đó, chính là cậu sẽ cướp lấy nụ hôn đầu tiên của anh ấy trước khi anh ấy ở bên người khác sao?"

Son Siwoo xé giấy gói kem ốc quế "Ý cậu là sao? Midlane đại nhân của T1 xuất quỹ?"

"... Đó chỉ là một tình tiết trong phim hoạt hình thôi, do có chút tò mò nên mình mới hỏi cậu"

Son Siwoo suy nghĩ một lúc "Mình không để ý nụ hôn đầu tiên cho lắm, nhưng nếu đó là người yêu đến từ nhiều năm trước, anh ấy có lẽ vẫn chưa thích mình đúng không? Một lần nữa bắt đầu yêu lại có vẻ rất thú vị"

"Sẽ có cảm giác 'A, cho dù trong hoàn cảnh nào anh ấy đều sẽ trở thành người của mình'"

Han Wangho rũ mắt xuống và không nói gì. Son Siwoo thấy vậy nên đã nghiêng người về phía trước với vẻ mặt ác liệt "Nếu là mình, mình không chỉ cướp đi nụ hôn đầu tiên, mà ngay cả đêm đầu tiên cũng sẽ..."

"Siwoo a, buổi tối không được ăn kem" Han Wangho mỉm cười cắt ngang, duỗi tay cầm lấy kem ốc quế vị hạt dẻ mà Son Siwoo vừa một xé vỏ.

"Assi... Han Wangho!"

Đúng lúc này, di động "Ong ong" rung rung, màn hình sáng lên. Han Wangho cắn một miếng kem, ánh mắt lơ đểnh liếc nhìn tên người gọi trên màn hình, sau đó lập tức ngẫn người.

Cậu do dự vài giây, kết nối điện thoại, áp điện thoại lên tai "Alo?"

"Tuyển thủ Peanut, là tôi"

Nhìn thấy dáng vẻ của cậu, Son Siwoo đã đoán được người ở đầu bên kia điện thoại là ai, trên mặt nở một nụ cười hiểu rõ rồi nhanh chóng tránh đi.

"Có chuyện gì không, tuyển thủ Faker?" Han Wangho đeo khẩu trang, vừa hỏi vừa bước về phía cửa phòng huấn luyện.

"Tuyển thủ Peanut phát sóng trực tiếp xong chưa? Tôi đang ở dưới lầu chờ để đón cậu về nhà?" Lee Sanghyeok đến từ 2016 nói.

08

Trước khi cùng Lee Sanghyeok ở bên nhau, Han Wangho chưa từng trải qua một mối quan hệ nào, cái gọi là kiểu quan hệ mập mờ "Trên tình bạn dưới tình yêu" cậu đã trải qua trong trạng thái mơ hồ và không có nhận thức rõ ràng. Khi đó cậu mới gia nhập SKT, thực nhanh cùng thần tượng của mình trở nên thân thiết, bọn họ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau xem lại trận đấu trên một chiếc điện thoại, thân thể tiếp xúc ngày càng vượt qua ranh giới "Đồng đội". Lee Sanghyeok thích trêu chọc cậu, thích sờ sau cổ cùng tóc của cậu, nhiều lúc còn cố ý đến gần cậu, nhẹ nhàng cọ xát làn da dưới lớp áo đồng phục ngắn tay, hơi thở ấm áp bao phủ bên cạnh làm Han Wangho mặt đỏ tim đập.

Sau đó bọn họ yêu nhau và không lâu sau đó bọn họ lại chính thức sống chung, trong kỳ nghỉ giữa mùa giải bọn họ sẽ cùng nhau ngồi xem bộ phim hoạt hình yêu thích của Han Wangho. Nhìn thấy cảnh nam chính tỏ tình với nữ chính, Han Wangho vừa che mặt nói "Thật ngọt ngào" vừa dựa vào lòng Lee Sanghyeok, sau đó nhỏ giọng làm nũng "Anh Sanghyeok còn chưa theo đuổi em, mà em đã cùng anh ở bên nhau, thật đáng tiếc"

"Ở trong lòng Wangho, những việc đó không được tính là theo đuổi sao?" Lee Sanghyeok siết chặt vòng tay, ôm người yêu nhỏ của mình, "Wangho a, anh không phải loại người tùy tiện đến gần người khác"

***

Hiện tại Han Wangho lại nhớ tới câu nói này. Cậu lén nhìn Lee Sanghyeok bên cạnh, anh vẫn chưa phải người yêu của cậu, lại càng chưa trải qua khoảng thời gian mập mờ năm 2017, cho nên khi ở bên anh, cậu vẫn có chút cẩn trọng, hai chiếc bóng bị đèn đường kéo lê làm cho khoảng cách của cả hai rõ ràng hơn.

"Đúng rồi, tại sao tuyển thủ Faker lại biết địa chỉ phòng huấn luyện?" Đại khái là cảm thấy bầu không khí quá mức im ắng, Han Wangho tùy tiện tìm một chủ đề để nói.

"Tôi tìm trên google" Lee Sanghyeok thành thật nói, "Nó rất gần với phòng huấn luyện của S...T1"

Anh suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp "Như vậy rất tốt, cho dù không cùng một đội, nhưng cũng có thể thường xuyên gặp mặt tuyển thủ Peanut. Trước kia tôi có đọc một bài viết, nói rằng nếu một cặp đôi xa cách nhau trong một thời gian dài, khả năng chia tay cao tới 90%"

Han Wangho sửng sốt một lúc, sau đó cười đến híp cả mắt, nhìn rất giống một con vật nhỏ ngây thơ lại đáng yêu "A... Bài viết này thật sự để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng tuyển thủ Faker"

Khi cậu quyết định đến Trung Quốc chơi game vào năm 2020, người yêu lớn hơn hai tuổi chưa bao giờ can thiệp vào lựa chọn liên quan đến sự nghiệp của cậu hiếm khi cau mày lại "Không phải anh cảm thấy LPL không tốt, nhưng anh không muốn Wangho cách anh quá xa"

Sau đó liền nói về khả năng chia tay của các cặp đôi yêu xa, lời nói chuẩn xác. Vì vậy Han Wangho không còn cách nào khác ngoài việc thề thốt với anh, "Em thích anh nhất", "Em sẽ không thích người nào khác ngoài anh", "Anh nhất định phải tin tưởng em nhiều hơn"

Lee Sanghyeok năm 2016, e rằng còn chưa biết, khi anh yêu đương thì cũng ấu trĩ như người bình thường. Nghĩ đến đây, Han Wangho đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, cậu nhịn không được nên cúi đầu cười lớn.

Lee Sanghyeok nghe thấy, vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Han Wangho "Sao vậy?"

Han Wangho lắc đầu nói "Không sao", sau đó nghiêng mặt nhìn về phía anh, ánh mắt va chạm, khoảng cách gần hơn một chút "Đột nhiên cảm thấy rất đói, có muốn ăn tối cùng nhau không? Tôi sẽ mời tuyển thủ Faker ăn"

Gần đó có một quán ăn nhỏ bán thịt nướng, rất rẻ ở bên đường. Han Wangho xốc lên bức màn nhựa trong suốt, cậu bước vào sau đó đi đến cái bàn ở trong cùng, đưa tay ra hiệu cho Lee Sanghyeok ngồi xuống.

Đã hơn một giờ sáng nhưng quán ăn vặt vẫn còn rất nhiều người, trong không khí thoang thoảng mùi nước sốt cay nồng, thịt nướng cháy xèo xèo trên vỉ sắt. Ông chủ mặc tạp dề màu vàng nhạt tươi cười đi về phía trước, Han Wangho vui vẻ nói chuyện với ông chủ, sau đó gọi mấy đĩa thịt với rau, lại gọi thêm nửa tá bia và hai lon Coca.

"Tửu lượng tệ hơn rồi sao?" Ông chủ khoảng bốn mươi tuổi, đến từ Busan, nói giọng địa phương vùng Gyeongsang-do, nghe rất là hào sảng, "Lúc trước bạn của cậu thường uống bia pha với rượu soju"

Han Wangho chống cằm cười "Gần đây anh ấy biến thành trẻ con, cho nên không thể uống rượu được"

Ông chủ đương nhiên nghĩ cậu nói đùa, cười ha ha một tiếng, rồi đem thực đơn đi về quầy bếp. Không lâu sau, những đĩa thức ăn lớn nhỏ cùng đồ uống được bưng lên, lấp đầy chiếc bàn gỗ trước mặt hai người.

"Tuyển thủ Faker uống Coca đi" Han Wangho đem lon nước ngọt đẩy quá, tự mình khui một chai bia sau đó đổ vào ly thủy tinh.

"...Tôi đã thành niên" Mặc dù anh nói như vậy nhưng người mời khách là Han Wangho, nên Lee Sanghyeok cũng không thể phản đối, vì vậy anh im lặng nhận lấy lon Coca.

Điều anh không ngờ tới chính là Han Wangho, người ra vẻ là người trưởng thành mới uống được một phần ba của nửa tá bia, đã gần như say khướt. Cậu dùng một tay chống một bên mặt, ánh mắt mơ màng nhìn về phía anh, vừa mới uống rượu nên bờ môi rất ẩm ướt, giống hệt như hai cánh hoa ướt đẫm sương mai.

... Tửu lượng thật tệ, Lee Sanghyeok nghĩ thầm, anh duỗi tay quơ quơ trước mặt Han Wangho "Say rồi sao?"

"Không có a" Han Wangho nhẹ nhàng bắt lấy tay Lee Sanghyeok, giống như mèo con nhảy vào gậy trêu mèo. Tay cậu không lớn, nhất là khi so với Lee Sanghyeok, anh chỉ cần mở năm ngón tay là có thể hoàn toàn bao trọn bàn tay nhỏ bé của cậu.

Lee Sanghyeok vẫn nhớ như in cảm giác nắm tay Han Wangho. Lúc ấy thật ra anh cũng không có suy xét nhiều như vậy, muốn làm liền làm, giống như thói quen của anh trên sân thi đấu, dựa vào bản năng phán đoán, chưa bao giờ do dự cùng chần chờ.

Anh luôn luôn chấp nhất với những chuyện mà mình nhận định, trò chơi là như vậy, thích một người cũng là như vậy.

Ti vi trong quán ăn đang phát chương trình tạp kỹ đêm khuya, nam nữ khách mời đang trò chuyện về một số chủ đề tình yêu. Người đàn ông bàn bên cạnh dường như say khướt, ôm bạn mình khóc lóc kể lể "Tôi thích cô ấy lắm, tại sao cô ấy lại không nhìn về phía tôi chứ?" Các loại âm thanh hỗn tạp vang lên, giống như tiếng pháo hoa bắn ầm ầm không dứt.

"Tuyển thủ Faker, sao lại muốn đến đón em về nhà?"

Han Wangho buông tay, sau đó uống thêm nửa ly bia, đôi mắt bị khói trắng từ vỉ nướng làm cho ướt đẫm, chóp mũi hơi ửng đỏ "Rõ ràng không phải người yêu của em, lại rất nỗ lực làm tốt vai trò người yêu... A, thật là, nếu người mà anh thấy không phải em, tuyển thủ Faker cũng sẽ đối xử tốt với người đó như vậy sao?"

Câu nói không được liền mạch. Lee Sanghyeok mất một chút thời gian để chải vuốt lại, đôi môi hơi nhếch lên như một chú mèo, rồi lại ngậm miệng không nói lời nào, hầu kết lăn lên lộn xuống.

Han Wangho không chú ý tới phản ứng của anh, tiếp tục tự nói tiếp "Tuyển thủ Faker chắc là còn chưa biết, nhà em cũng mở một quán ăn vặt, lớn hơn chỗ này một chút"

"Cho nên có đôi khi em nghĩ, nếu không có LOL, có thể em sẽ học cấp ba, sau khi tốt nghiệp thì sẽ về nhà phụ giúp. Đến lúc 40 tuổi, em sẽ giống hệt như ông chủ Jeon Dongjoon"

Có lẽ là tên ông chủ ở đây, Lee Sanghyeok đoán vậy.

"Sống như vậy cũng không tệ lắm, đại đa số người dân ở Đại Hàn dân quốc đều sống như vậy, họ sẽ sống một cuộc sống yên bình cả đời. Tất nhiên là tiền kiếm được sẽ ít hơn, cũng sẽ không thể nạp nhiều tiền như vậy vào DNF nhưng cũng không... bị một số chuyện không được vui vẻ dày vò nhiều lần"

Người đàn ông ở bàn bên cạnh cuối cùng cũng không thể uống thêm nữa, sau khi thanh toán hóa đơn, anh ta được bạn mình một trái một phải đỡ ra ngoài quán ăn. Chung quanh nháy mắt yên tĩnh lại, giọng nói dính dính đặc trưng của Han Wangho có vẻ rõ hơn.

"Nhưng nếu như vậy, có lẽ em đã không thể gặp tuyển thủ Faker" Cậu cười cười, khuôn mặt xinh đẹp được bao phủ bởi một tầng ánh sáng lạnh lẽo từ chiếc đèn dây tóc không đủ công suất, làm cậu thoạt nhìn rất giống một búp bê làm bằng thủy tinh.

Lee Sanghyeok vẫn không nói gì, nhưng ngực lại giống như bị thứ gì nhẹ nhàng chạm vào, nho nhỏ khe hở nứt ra, từ bên trong trào ra một số cảm xúc kỳ lạ không thể giải thích.

"Những người khác cũng sẽ tỏ tình với tuyển thủ Faker và dẫn tuyển thủ Faker đến quán ăn để ăn khuya sao? Trong trường hợp đó, em chỉ là một ông chủ bình thường trong quán ăn này, sẽ nhớ kỹ tửu lượng của tuyển thủ Faker rất tốt, nhưng dường như lại không có cơ hội để ở bên cạnh anh"

Lee Sanghyeok tưởng tượng ra cảnh Han Wangho mặc tạp dề bận rộn trong quán ăn, phục vụ đồ ăn và rượu, trên môi nở nụ cười như một động vật nhỏ... Thực đáng yêu, cho dù không phải tuyển thủ chuyên nghiệp cũng thực đáng yêu.

Nhưng anh không nói, chỉ im lặng một lúc rồi hỏi "Vậy là tuyển thủ Peanut đã tỏ tình với tôi trước?"

Người đi rừng uống say thành thật hơn rất nhiều so với bình thường, cậu vội vàng gật đầu, hàng lông mi dày khẽ chớp, giống như buồn ngủ "Lúc đó em cũng uống một chút bia, sau đó hướng Faker... Anh Sanghyeok nói em thích anh, anh Sanghyeok đồng ý, sau đó..."

"Sau đó?"

Han Wangho khẽ cười "A, tuyển thủ Faker vẫn còn nhỏ, nói tới đây là được rồi"

"Tôi đã thành niên" Lee Sanghyeok nhấn mạnh lần thứ hai.

Han Wangho muốn mở một chai bia khác, nhưng bị Lee Sanghyeok cau mày giữ chặt tay, không thể tránh thoát nên cậu chỉ có thể từ bỏ. Cậu lẩm bẩm nói mình không say, mái tóc mềm mại rũ xuống, sau vài giây đột nhiên ngồi thẳng, nhìn chằm chằm Lee Sanghyeok không chớp mắt.

Lee Sanghyeok có chút bối rối khi bị cậu nhìn, muốn dời đi tầm mắt lại cảm thấy không bỏ được.

"Sao vậy?" Anh hỏi.

"Em cảm thấy rất hạnh phúc khi được ở bên anh" Không dùng "Anh Sanghyeok" hoặc là "Tuyển thủ Faker" để nói, mà là "Anh". Giống như là cho dù Lee Sanghyeok trước mặt cậu đến từ thời không nào, cho dù Lee Sanghyeok có bộ dạng gì thì cậu cũng không quan tâm, chỉ cần đó là Lee Sanghyeok, cậu đều sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

-- Anh cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc đúng không? Han Wangho tự hỏi, không để cho bất kì Lee Sanghyeok nào nghe thấy cả.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net