【Fakenut】Peanut trong lời đồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
chẳng hạn như nước ép trái cây"

"Cho dù có cũng không thể không tôn trọng cà phê"

Bọn họ anh một câu em một câu tiến hành cuộc trò chuyện nhàm chán với nhau, tôi thậm chí còn không biết Sanghyeok cũng có một mặt trẻ con như vậy.

Sau khi Sanghyeok đến, tôi đã chủ động nói lời tạm biệt với bọn họ.

Tuyển thủ Peanut vẫy tay với tôi, "Hôm nay cảm ơn Bengi nim, hôm nào ăn tối cùng nhau nhé"

Lúc ra ngoài, tôi bất chợt liếc nhìn vào quán cà phê, tuyển thủ Peanut nhích lại gần chỗ Sanghyeok đang ngồi một chút, giống như đang tựa cằm lên cánh tay đối phương, tư thế này nhìn từ xa rất thân mật.

Lại qua một tuần, sau khi tan làm Sanghyeok đột nhiên mời chúng tôi đi uống rượu, tôi nghĩ mình sẽ nhìn thấy tuyển thủ Peanut nhưng lại không có.

Tôi hỏi, “Hôm nay không hẹn tuyển thủ Peanut đi cùng à?”

Junsik nháy mắt với tôi, còn Jaewan nghiêng người tới nói nhỏ với tôi, "Cãi nhau"

Mặc dù tửu lượng của Sanghyeok rất tốt, nhưng cũng không thể một ly lại một ly uống liên tục như vậy, tôi hỏi, "Thật sự không cần ngăn lại sao?"

Junsik lại giơ điện thoại trước mặt tôi, "Em không có cách nào, em đã gửi tin nhắn cho Wangho rồi. Hai người này thật là, cộng lại cũng hơn 50 tuổi, còn trẻ con như vậy"

Ước chừng nửa giờ sau, tuyển thủ Peanut vội vàng đẩy ra cửa quán bar, đeo khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt mệt mỏi, trên người còn mặc bộ đồng phục của đội chưa kịp thay ra.

Cậu ấy đi thẳng đến bên cạnh Sanghyeok, rũ mắt xuống, lạnh lùng gọi, "Anh Sanghyeok"

Nhưng Sanghyeok lại đột nhiên trở nên bướng bỉnh, sau khi liếc nhìn tuyển thủ Peanut một cái, lại uống thêm một ly lớn.

"Em mới là người phải tức giận đó anh, anh ở chỗ này phát điên cái gì, sao phải uống rượu!"

Thấy bầu không khí càng lúc càng căng thẳng, Jaewan vội vàng khuyên nhủ, "Wangho a, tên này có lẽ uống quá nhiều, không bằng chúng ta chở cậu ấy đi trước đi, nếu làm ầm ĩ ở chỗ này bị người khác nhận ra thì không tốt lắm"

Ly rượu của Sanghyeok bị Junsik giật lấy, tôi đứng dậy đi tính tiền, khi quay lại, tuyển thủ Peanut đã đỡ Sanghyeok, đem cánh tay cậu ấy quàng lên vai mình.

"Chúng ta không giúp sao?"

Junsik vô cùng có kinh nghiệm nói, "Chúng ta chỉ cần nhìn bọn họ lên xe là được, còn lại để Wangho tự mình xử lý"

 
Nhưng hôm nay vận khí của chúng tôi thật sự không tốt lắm, đứng ở bên ngoài hồi lâu cũng không bắt được taxi.

Sanghyeok thực sự đã uống quá nhiều, cau mày giống như đang rất khó chịu.

Người đang đỡ Sanghyeok còn hung dữ uy hiếp, "Anh, nếu như khó chịu thì nói cho em biết, còn nếu anh dám nôn vào đồng phục của em thì anh thật sự xong đời!"

Con ma men không những không hiểu mà còn hiểu sai ý của cậu ấy, Sanghyeok bất ngờ ôm cậu ấy vào lòng, tuyển thủ Peanut như hóa đá tại chỗ, hai tay không biết đặt ở đâu, chỉ có thể đảo mắt nhìn xung quanh, nhưng cũng không thể làm giảm bớt bầu không khí xấu hổ hiện tại.

Hai người bên cạnh tôi giống như đột nhiên bị viêm họng, ho khan liên tục, tôi thật sự không nhịn được cười, đành phải quay lưng đi.

"Wangho a, tại sao em luôn làm những chuyện khiến anh không vui"

"Anh Sanghyeok, anh cảm thấy em rất vui sao? Chính anh là người mỗi ngày cố ý làm khó em, assi, em đang nói gì với cái đồ ma men anh vậy nè!"

"Anh Jaewan! Em nhìn thấy! Vừa rồi anh quay video lại đúng không!"

"Được rồi, anh quay đi, quay xong nhất định phải đưa toàn bộ cho anh Sanghyeok xem, làm anh ấy thưởng thức bộ dạng mất mặt của mình a!"

Hạ

Giải vô địch thế giới năm 2021 đã kết thúc, thành tích đến bán kết cũng không phải tốt lắm, nhưng với một năm đầy biến động thì chắc chắn không tệ chút nào.

Tôi nghe nói Sanghyeok đã chuyển đến một ngôi nhà mới trước khi đến Iceland, sau khi hết cách ly, cậu ấy mời chúng tôi đến ngồi ở nhà cậu ấy, tôi cũng không ngạc nhiên lắm.

Nhưng nói ra thì hơi xấu hổ, rõ ràng là tôi đã lên đường sớm hơn dự kiến, nhưng vì địa chỉ mà Sanghyeok đưa hơi mơ hồ, hơn nữa sức tưởng tượng của tôi với ngôi nhà còn hạn chế, nên đã ở ngoài cửa kiểm tra rất nhiều lần mới bước vào, cuối cùng tôi đã đến trễ.

Mãi cho đến khi bà của Sanghyeok đứng ở cửa chào tôi, tôi mới thực sự có cảm giác chân thật về ngôi nhà giống như lâu đài này,  hóa ra đây là ngôi nhà mới mà Sanghyeok đã nói đến.

Bà nội chỉ vào cánh cửa sau lưng nói với tôi, "Mau vào đi, hai đứa đều ở trong nhà, bà giúp mấy đứa chuẩn bị đồ ăn, không quấy rầy mấy đứa"

Đẩy cửa ra, bước lên tấm thảm dày, bước chân cùng hơi thở của tôi bất giác nhẹ nhàng hơn, hơi nóng trong phòng phả vào mặt, tôi cởi khăn quàng quấn nhiều vòng trên cổ xuống.

"Assi, anh đi đón một người thôi mà làm bản thân lạc đường luôn sao? Sao lại ra ngoài lâu như vậy?" Âm thanh oán giận bắn liên thanh vào lỗ tai làm tai tôi tê dại, tôi nhìn theo giọng nói quen thuộc, liền thấy một nhúm tóc bù xù sau ghế sô pha.

Tôi cố giả vờ tự nhiên hỏi, “Sanghyeok đi ra ngoài sao?”

Người trên sô pha dường như bị hoảng sợ, đột nhiên đứng dậy, thậm chí còn không phát hiện bản thân đi chân trần, “Bengi nim tự mình tới à, không phải anh Sanghyeok ra ngoài đón anh sao?"

Cái này đến phiên tôi nghi hoặc, ” Đi ra ngoài đón anh?”

"Em không thể hiểu nổi cái anh này, anh ấy hoàn toàn tỷ lệ nghịch với lúc chơi game. Bengi nim vào trước đi, em đoán mười phút nữa anh ấy sẽ vòng về"

Cậu ấy mặc một chiếc áo len dệt kim mềm mại, giống như một con thỏ nhỏ linh hoạt, uyển chuyển nhẹ nhàng bước trên tấm thảm đi đến cửa, lấy từ tủ giày ra một đôi dép lê mới tinh cho tôi, “Anh thay trước đi”

Mắt tôi nhìn theo đôi dép lê đến đôi chân trần của cậu ấy, chắc cậu ấy cũng nhận ra, cậu ấy lập tức đứng dậy ngại ngùng cười, “À, dép lê của em có lẽ bị đá đến phía dưới bàn trà, nhưng trong nhà bật hệ thống sưởi dưới sàn, không mang cũng không sao”

Vừa dứt lời, Sanghyeok đã quay lại, câu đầu tiên cậu ấy nói khi vào cửa không phải chào tôi mà là trách móc tuyển thủ Peanut ở trước mặt, “Sao em không mang dép?

Người bị bắt vội vàng chạy đến sô pha, "Anh ơi, giúp em tìm dép đi, không biết vừa rồi em đá đi đâu mất rồi"

Sanghyeok cởi áo khoác sau đó bắt đầu đi tìm dép cho đối phương, “Quyết định trải thảm thực sự đúng đắn, đáng lẽ em nên trả tiền trải thảm cho anh”

"Hả? Đây thật sự là không nói đạo lý liền cướp bóc a, em đến đây tổng cộng chỉ mới vài lần, anh ơi, chẳng lẽ ý của anh là, anh đặc biệt trải thảm là vì em sao?"

"Vậy sau này anh cho phép em đến đây mỗi ngày"

"Em mới không cần, em hoài nghi lần sau anh sẽ thu tiền thuê nhà của em!"

"Nhưng mà bà nội đã chuẩn bị sẵn phòng cho em, em không cần nói, bây giờ anh lập tức đi nói với bà nội, 'bà nội, Wangho nói không muốn đến nhà chúng ta nữa'"

"Vậy anh phải bổ sung thêm một câu, bởi vì em không muốn bị anh khi dễ nữa"

“Junsik với Jaewan đâu?” Tôi hỏi, đừng nói buổi tụ hội này chỉ có ba người chúng tôi, tôi vì bản thân đổ mồ hôi hột.

Sanghyeok từ dưới bàn trà lấy ra một đôi dép lê, nhân tiện trả lời câu hỏi của tôi, "Vốn dĩ đã hẹn đến đây vào hôm nay, kết quả hai người đó buổi sáng ăn ý nói cho em biết hôm nay bọn họ đến không được, ngày mai mới có thể đến. Anh Seongung tối nay ngủ lại đây một đêm đi, dù sao gần đây anh không có việc gì phải làm, đúng không?"

Tuyển thủ Peanut tiện tay lấy chăn trên sô pha đắp lên người, cố ý trêu ghẹo, "Em có cảm giác anh đang có âm mưu gì đó nha"

Sanghyeok bị chọc tức đến không biết nên nói gì, dứt khoát đưa điện thoại di động cho cậu ấy, “Đây, em xem thử lịch sử trò chuyện có liên quan gì đến anh không”

Hai người lại bắt đầu cãi nhau ầm ĩ, tôi ngồi ở sô pha bên kia nhắn kkt hỏi Jaewan, "Hai đứa đột nhiên lỡ hẹn, sao không nói trước với anh?"

Trước khi tôi giải thích đang có chuyện gì xảy ra, Jaewan đã ngầm hiểu, "Anh Seongung, hãy coi bọn họ như không khí là được, hai người đó vẫn luôn đối xử với bọn em như vậy"

Bữa trưa do dì giúp việc nấu, còn chu đáo đặt những món ăn trước đây tôi yêu thích trước mặt tôi, Sanghyeok có chút đắc ý nói với tôi, "Tất cả đều là món ăn anh yêu thích"

Thú thật là tôi hơi bất ngờ khi cậu ấy có thể để ý và nhớ trước đây tôi thích ăn món gì, thế là tôi liền cầm đũa lên nếm thử.

Hương vị thức ăn vẫn như trước nhưng dường như Sanghyeok không biết khẩu vị của tôi đã có chút thay đổi trong mấy năm nay.

Tuyển thủ Peanut nhận thấy sự do dự của tôi, cậu ấy vội vàng hỏi, "Thức ăn không hợp khẩu vị sao?"

Sanghyeok lập tức nhìn tôi với vẻ khó tin, tôi ngại ngùng cười giải thích, “Sanghyeok, em không cần nhìn anh như vậy, đây đúng là những món anh từng thích, nhưng bây giờ lớn tuổi rồi, anh không quen ăn đồ cay như vậy”

Tôi nói đến đây, cậu ấy như chợt hiểu ra điều gì, liền nói xin lỗi với tôi, “Bây giờ anh thích ăn gì, để em nhờ dì giúp việc nấu thêm cho”

Tôi chỉ mấy món ở giữa bàn, “Không cần phiền dì ấy, anh ăn mấy món này được rồi, anh không kén ăn"

Sanghyeok lại nhìn người bên cạnh nãy giờ vẫn không ăn được mấy miếng đồ ăn rồi nói, "Đây là mấy món hôm qua em nói muốn ăn, sao giờ lại không ăn gì hết?"

Tuyển thủ Peanut đặt đũa xuống, đúng lý hợp tình nói, "Hừ, anh ơi, ngày hôm qua muốn ăn không có nghĩa là hôm nay cũng muốn ăn, chuyện này rất bình thường, không phải ai cũng giống anh, một món có thể ăn mấy năm. Nhưng không phải bây giờ em kén ăn, mà là buổi sáng em ăn nhiều quá, thật sự không thấy đói chút nào cả"

Sanghyeok nhỏ giọng thì thầm, "Vậy tại sao mỗi ngày em đều nhớ đến món cà chua xào trứng đó của em?"

Buổi chiều bà nội muốn đến nhà một người bạn chơi, Sanghyeok lái xe đưa bà đi, trong nhà chỉ còn lại tôi và tuyển thủ Peanut.

Tôi đột nhiên cảm thấy kỳ quái, rõ ràng chúng tôi tới đây làm khách, tại sao các chủ nhân trong nhà đều rời đi, lưu lại hai người ngoài như chúng tôi ở nhà, ngược lại càng thêm không được tự nhiên.

"Bengi nim có muốn đi tắm hơi không?" Tuyển thủ Peanut đột nhiên hỏi.

Tôi còn chưa kịp trả lời, cậu ấy lại hỏi tiếp, "Hay là xem phim? Tập thể hình? Chơi game?"

Tôi hỏi cậu ấy, "Chúng ta đi ngay bây giờ à? Có cần chờ Sanghyeok trở về rồi nói một tiếng không?"

Lần này đứng dậy này rốt cuộc cậu ấy cũng mang dép vào, "Những nơi giải trí này đều ở trong nhà anh Sanghyeok, em vừa mới nhắn tin cho anh ấy, anh ấy bảo chúng ta ở trong nhà vui chơi đi"

Tuyển thủ Peanut quen thuộc dẫn tôi đến tham quan phòng tập thể hình, phòng chơi game, phòng tắm hơi và phòng chiếu phim tại nhà ở tầng hầm, lần đầu tiên tôi cảm thấy Sanghyeok là một người biết tận hưởng cuộc sống.

Ngoài Liên Minh Huyền Thoại, tôi không có nhiều hứng thú với các trò chơi khác, thể thao cũng không phải là lĩnh vực chuyên môn của tôi, cuối cùng chúng tôi quyết định xem phim cùng nhau.

Cậu ấy nói điện thoại của cậu ấy đã kết nối wifi, nhưng trước đó Sanghyeok đã kết nối cho cậu ấy, nên cậu ấy không biết mật khẩu là gì, vì vậy cậu ấy đã đưa điện thoại cho tôi và bảo tôi chọn một bộ phim mà tôi muốn xem, sau đó chiếu nó lên màn hình.

Nói thật là tôi không thường để ý đến phim ảnh lắm, vì thế tôi đã chọn đi chọn lại list phim phổ biến.

Mất khoảng một hai phút, tôi tìm thấy một bộ phim mới ra mắt và được đánh giá cao, đang định trả điện thoại cho cậu ấy thì trên màn hình hiện lên một tin nhắn.

Tôi thề, tôi không cố ý đọc nó, nhưng cái tên anh Sanghyeok đã hiện ra trước mắt tôi mà tôi không hề có bất kỳ sự chuẩn bị nào.

[ Em yêu, anh đã mua kem cho em, cho nên buổi tối ít nhất làm một lần ]

Suýt chút nữa tôi đã ném điện thoại ra ngoài.

Trải qua một năm quen biết, tôi đã có một số suy đoán về mối quan hệ mờ ám của bọn họ, nhưng Junsik và Jaewan đều ăn ý không đề cập đến vấn đề này, bọn họ cũng không làm điều gì khác thường trước mặt tôi, nên tôi không chuẩn bị tâm lý nhiều lắm.

Đột nhiên nhìn thấy một cuộc trò chuyện như vậy đã có tác động rất lớn đến tôi, chứ chưa nói đến chuyện này liên quan đến một người như Sanghyeok.

Tôi chợt nhớ đến vài năm trước, khi còn là đồng đội, chúng tôi thường tụ tập với nhau và lén lút xem loại phim đó sau lưng huấn luyện viên, Sanghyeok là em út vừa mới thành niên cách đây không lâu đã bị chúng tôi lôi kéo xem chung.

Xem video kiểu này cùng nhau sẽ rất khó xử, một vài người trong chúng tôi bắt đầu vò đầu bứt tóc khi xem, cả đám đều không thoải mái, chỉ có Sanghyeok nhìn chằm chằm vào màn hình từ đầu đến cuối với khuôn mặt không cảm xúc.

Sau mấy chục phút kích thích cùng tra tấn kết thúc, Sanghyeok trở thành đối tượng trêu chọc của chúng tôi. Gyeonghwan nhìn chằm chằm vào thân dưới không phản ứng của cậu ấy trêu chọc, "Sanghyeok, không phải em có vấn đề gì chứ? Sao một chút phản ứng cũng không có?

Sanghyeok mặt tối sầm lại để lại một câu, “Em không thích” rồi rời khỏi ký túc xá, thì ra cậu ấy vẫn còn nửa câu sau chưa nói, là em không thích con gái mới đúng.

Khi thanh tin nhắn biến mất, tôi trả điện thoại lại cho tuyển thủ Peanut và nói với cậu ấy bộ phim tôi muốn xem, sau khi cậu ấy bấm màn hình xong liền cúi đầu nghịch điện thoại, chắc là đang trả lời tin nhắn của Sanghyeok.

Tôi nhịn không được nên đã nhìn cậu ấy, dưới ánh sáng mờ ảo từ bộ phim trên màn hình, khuôn mặt cậu ấy có vẻ hơi lạnh nhạt, có lẽ không có người nhận ra, cậu ấy đang thảo luận chuyện làm tình với người yêu mình dưới khuôn mặt nghiêm túc ấy.

Khi Sanghyeok về tới, tuyển thủ Peanut đã ngủ quên trên ghế sô pha, Sanghyeok làm động tác im lặng với tôi, tôi tắt màn hình chiếu phim, sau đó đi ra ngoài phòng một cách nhẹ nhàng nhất có thể.

Trở lên lầu một lần nữa, tôi thở phào nhẹ nhõm, Sanghyeok hỏi tôi, “Anh cảm thấy thế nào?”

Bởi vì tin nhắn của cậu ấy vẫn chưa biến mất khỏi đầu tôi, nên tôi hơi thất thần khi ở bên cạnh Sanghyeok, khi nghe câu hỏi của cậu ấy, tôi vô thức trả lời, "Có chút khác so với ấn tượng trước đây của anh về cậu ấy, dù sao cũng lâu rồi mới gặp, nhưng vẫn nói nhiều giống như trước, hơn nữa...anh không ngờ quan hệ của cả hai lại thân thiết như vậy"

Lee Sanghyeok sửng sốt một lúc, sau đó sửa lại, "Không phải em hỏi anh nghĩ gì về Wangho, em đang hỏi, anh cảm thấy nhà em như thế nào?"

Khi tôi nhận ra, tôi muốn đào một cái hố để chui vào ngay lập tức, tại sao tôi lại đột nhiên nhắc đến tuyển thủ Peanut?

Tôi muốn nhanh chóng chuyển qua chủ đề khác, nhưng cậu ấy đột nhiên nói thêm một câu, "Về phần Wangho, từ trước đến giờ em không quan tâm đến cách nhìn của người khác đối với em ấy"

Đêm cũng đã khuya, Sanghyeok đưa tôi đến phòng dành cho khách, Sanghyeok nói trong phòng có phòng tắm riêng, ga trải giường và chăn đều mới được thay, hy vọng tôi có thể nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai Junsik cùng Jaewan sẽ đến.

Nhưng có thể là do đột nhiên thay đổi hoàn cảnh xa lạ, tôi bị mất ngủ, trằn trọc mãi không ngủ được, nằm lâu thấy khát nước nên quyết định xuống phòng khách rót cốc nước.

Dù là nửa đêm, nhưng mỗi tầng đều được thắp đèn tỉ mỉ, tôi đứng ở góc cầu thang tầng hai, nhìn thẳng vào chiếc ghế sô pha trong phòng khách, hai cơ thể trần trụi không mảnh vải che thân quấn lấy nhau, ánh sáng mờ ảo không thể chiếu rõ mặt họ, nhưng cũng không cần đoán.

"Anh ơi, về phòng đi, trong nhà có khách"

"Anh Seongung đã nghỉ ngơi rồi, ngoan, thả lỏng một chút"

Tôi cũng thực sự hy vọng tôi đã sớm nghỉ ngơi...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net