【Fakenut】Vợ cũ chỉ lấy đi một chiếc áo khoác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc:前妻只带走一件外套

Tác giả:再嗑一口
Happy birthday tuyển thủ Han "Peanut" Wangho của chúng ta❤️

Tóm tắt một câu: Huấn luyện viên làm chuyện không tốt đôi khi lại mang đến chuyện tốt.

Lúc kết thúc ván rank chuẩn bị tan làm, Kim Jeonggyun nói chúng ta sẽ mở một cuộc họp nhỏ.

Ryu Minseok kéo Lee Minhyung nói nhỏ với khuôn mặt buồn rầu, "Chắc chắc không phải chuyện tốt"

Nói nhỏ này hơi lớn tiếng, Kim Jeonggyun mỉm cười, "Một số người không nên có định kiến, sao huấn luyện viên có thể hại mấy đứa" Kim Jeonggyun chỉ Lee Sanghyeok, "Mấy đứa phải học hỏi Sanghyeok, hiểu ý định muốn tốt cho mọi người của huấn luyện viên"

Thật ra Lee Sanghyeok, người được coi là tấm gương tốt căn bản là không nghe thấy Kim Jeonggyun nói gì cả, chỉ nhìn chằm chằm vào đoạn nói chuyện trên điện thoại.

Lee Sanghyeok hỏi: Cuối tuần có thời gian ra ngoài gặp anh không?

Han Wangho nói: Chuyện này nói sau đi.

Lee Sanghyeok lại hỏi: Sao em không gửi biểu tượng cảm xúc cho anh?

Han Wangho nói: Lười gửi.

Chỉ vỏn vẹn bốn dòng tin nhắn, Lee Sanghyeok càng đọc càng thấy trái tim lạnh giá, anh lại bắt đầu rơi vào khủng hoảng hôn nhân với vợ cũ.

Những câu như khủng hoảng hôn nhân với vợ cũ này nghe không logic, nhưng thật ra lại rất gần với thực tế, giải thích đơn giản chính là Lee Sanghyeok đã đăng ký kết hôn với Han Wangho lúc đầu óc nóng lên ở một địa phương nơi bọn họ thi đấu trước đây, sau khi trở về thì cãi nhau, Han Wangho nói giấy chứng nhận kết hôn ở nước ngoài không có hiệu lực, nên đơn phương ly hôn với Lee Sanghyeok, sau này mối quan hệ giữa hai người được xoa dịu, Lee Sanghyeok cố gắng dây dưa với Han Wangho, nhưng không biết tại sao gần đây Han Wangho lại bắt đầu hờ hững với anh.

Lại chọc giận Han Wangho à, Lee Sanghyeok bắt đầu suy ngẫm.

Lúc này phòng huấn luyện vang lên tiếng vỗ tay lác đác, Lee Sanghyeok tỉnh táo lại, các đồng đội cười gượng, Kim Jeonggyun nhìn anh đầy mong đợi, "Sanghyeok phải chuẩn bị cho tốt"

Lee Sanghyeok hơi bối rối, "Cái gì?"

Ryu Minseok tốt bụng giải thích, "Huấn luyện nói muốn tổ chức một buổi bán đấu giá từ thiện vào cuối tuần, bảo chúng ta quyên tặng, em phục luôn, anh ấy còn yêu cầu em quyên tặng bức hình có chữ ký của NewJeans"

Lee Sanghyeok không hề hứng thú chút nào cả, anh còn canh cánh trong lòng chuyện vợ cũ không gửi biểu tượng cảm xúc cho mình, Kim Jeonggyun nói, "Có thể sẽ mời thêm một số tuyển thủ của đội tuyển khác, đến lúc đó mấy đứa đừng lấy những thứ không tương xứng"

Lee Sanghyeok bắt được từ khóa "Tuyển thủ của đội tuyển khác", bắt đầu khen ngợi huấn luyện viên phong độ sáng suốt, đẹp trai tốt bụng, sau đó cháy nhà ra mặt chuột, "Hanwha Life có tiền, bọn họ không thể không đến"

Thế là mọi người cùng nhau bàn bạc nên quyên tặng những món đồ gì để không làm huấn luyện viên thất vọng, cũng không tổn thương bản thân.

Ryu Minseok đầy phẫn nộ, "Cho dù bắt Lee Minhyung đi chết, em cũng sẽ không quyên tặng bức hình có chữ ký của NewJeans"

Bae Junsik đi ngang qua hòa giải, "Đừng như vậy, mọi người đều là người một nhà"

Choi Wooje hỏi Lee Sanghyeok quyên tặng cái gì, Lee Sanghyeok nói, "Những thứ linh tinh có chữ ký"

Choi Wooje nói chúng ta cũng nên quyên tặng chữ ký, Ryu Minseok cười nhạo cậu, "Đừng ngốc, chúng ta không nổi tiếng, ai sẽ mua"

Bae Junsik lau mồ hôi lạnh, tiếp tục hòa giải, "Anh mua, anh mua"

Lee Sanghyeok nghĩ kỹ vẫn quyết định quyên góp áo khoác đồng phục của đội.

Đầu tiên là vì đồng phục của SKT năm đó khá đẹp, chắc là có người muốn mua về để làm quần áo mặc hàng ngày.

Thứ hai là bởi vì dễ tìm.

Lee Sanghyeok bắt đầu lục lọi tủ đồ, anh có thói quen sắp xếp lại quần áo, để có thể dễ dàng tìm được quần áo, anh xếp quần áo thành một hàng trên giường, nhìn rồi đếm lại số lượng.

Anh phát hiện mình thiếu một bộ đồng phục của đội, là bộ mà anh đã mặc lúc cùng đội với vợ cũ vào năm 2017.

Anh gọi điện về nhà bảo em trai nhìn xem quần áo có ở nhà không, nửa tiếng sau em trai của anh nhắn tin nói không có.

Chuyện này rất kỳ lạ, Lee Sanghyeok chống cằm suy nghĩ, làm sao một bộ quần áo lại có thể biến mất một cách khó hiểu như vậy được.

Ở một khía cạnh nào đó, Lee Sanghyeok nim có một tinh thần tương đối cứng, cụ thể qua hành vi hành hạ người xem cũng như hành hạ bản thân, không lung lay lúc chơi jumpking. Trước kia Han Wangho thường mắng anh là nerdy lúc bọn họ cãi nhau, Lee Sanghyeok vẫn tập trung chơi trò chơi, không thèm quay lại nhìn, khen Han Wangho có tiến bộ, không phải thiên tài đã gọi phòng chờ là restroom năm đó nữa.

Vợ cũ bị anh chọc tức muốn chết, nói sẽ không bao giờ đi ăn cơm với anh nữa.

Nhớ tới vợ cũ làm lòng anh ấm áp, nhưng ưu tiên hàng đầu vẫn là tìm được quần áo thất lạc của anh.

Lee Sanghyeok bắt đầu phân tích những nơi có thể tìm thấy đồng phục của đội, không ở nhà cũng không ở ký túc xá, anh nhớ trước đây đã tổ chức teambuilding ở nhà Bae Junsik, có thể đánh rơi ở đó không.

Cho nên anh tìm Bae Junsik hỏi, "Quần áo của tôi có ở nhà cậu không?"

Bae Junsik nói, "Tôi đã kết hôn, cậu đừng nói những câu dễ gây hiểu lầm như vậy"

Lee Sanghyeok giải thích, "Tôi đang nói về bộ đồng phục năm 2017 của tôi"

Bae Junsik sợ hết hồn, "Tôi sẽ không lấy quần áo của cậu"

Không thể giao tiếp chút nào!

Lee Jaewan nhìn ông nói gà bà nói vịt ồn ào một hồi, sau đó nói một câu đầy ẩn ý, "Sanghyeok a, sao cậu không đi hỏi Wangho thử?"

Lee Sanghyeok không nói gì, Bae Junsik giúp anh giải thích, "Wangho đang chiến tranh lạnh với cậu ấy"

Lee Jaewan, "..."

Lee Jaewan thành công bắt được Han Wangho bằng một cuộc gọi, Lee Sanghyeok ở bên cạnh chua chát nói, "Chẳng qua là hôm nay em ấy khá rãnh, cậu tự hào cái gì chứ?"

Lee Jaewan không thể hiểu nổi, "Cậu bớt điên"

Vì vậy Lee Sanghyeok đã ngồi chờ Han Wangho ở tiệm cà phê dưới lầu T1, vài phút sau Han Wangho đã đến, cậu sững sờ một lúc khi nhìn thấy Lee Sanghyeok, mặc dù ngoài mặt lạnh như băng, nhưng vẫn cười tủm tỉm lúc đối mặt với Lee Sanghyeok.

Han Wangho chào hỏi anh, "Anh Jaewan nói có chuyện gấp, thì ra anh Sanghyeok chính là chuyện gấp"

Sau ba ngày chia tay, gần đây vợ cũ được Hanwha nuôi đến trắng tròn giống như ngọc trai, khuôn mặt có thịt hơn rất nhiều, Lee Sanghyeok nhịn không được thở dài, "Em béo hơn rồi"

Han Wangho cười, mỉa mai nói, "Có đôi khi anh Sanghyeok thật sự rất biết cách chọc giận người khác"

Nói đến chuyện tức giận, Lee Sanghyeok vội vàng hỏi cậu, "Sao mấy ngày trước em lại không vui?"

Han Wangho nghĩ thầm, còn có thể trực tiếp hỏi như vậy à, nếu nói cho anh biết lý do thì chẳng phải sẽ khiến em rất hẹp hòi à? Vì thế thờ ơ trả lời, "Anh thông minh lắm mà, tự suy nghĩ đi"

Lee Sanghyeok không nói, suy nghĩ trước mặt Han Wangho, Han Wangho lại hỏi anh, "Anh gọi em đến chính là vì chuyện này à?"

Lee Sanghyeok nói không phải, anh muốn hỏi em có biết bộ đồng phục năm 2017 của anh ở đâu không, mặc dù anh cũng không biết tại sao, nhưng Jaewan bảo anh đến hỏi em.

Bàn tay cầm ly cà phê của Han Wangho run lên, cậu giả vờ bình tĩnh tránh đi chủ đề này, "Sao anh lại muốn tìm bộ quần áo năm 2017, hoài niệm à?"

Lee Sanghyeok giải thích ý tưởng của Kim Jeonggyun cho cậu nghe, anh phàn nàn huấn luyện viên suốt ngày nghĩ cái gì thì muốn làm cái đó, không nhận ra nụ cười trên khuôn mặt Han Wangho càng lúc càng gượng.

Han Wangho hít một hơi thật sâu hỏi, "Cho nên anh muốn tìm quần áo để quyên tặng à?"

Nhìn thấy Lee Sanghyeok chân thành gật đầu, Han Wangho giả vờ không chịu nổi nữa, giận dỗi đứng dậy, "Em không biết, em đi trước, sắp tới anh đừng liên lạc với em nữa, bởi vì bây giờ em rất tức giận"

Vợ cũ rất chu đáo, trước khi bạo lực lạnh còn thông báo cho anh biết. Nhìn bóng lưng của Han Wangho rời đi, Lee Sanghyeok bắt đầu nghi ngờ nhân sinh: Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng hình như anh lại thành công làm mọi thứ rối tung.

Vào cuối tuần, Lee Sanghyeok vẫn không tìm thấy bộ đồng phục đó của anh, Han Wangho cũng không thèm liên lạc với anh.

Mọi người cứ tưởng sự kiện này chỉ là ý nghĩ nông nổi của Kim Jeonggyun, chỉ là gánh hát rong, không ngờ còn đặc biệt mời cả phóng viên đến.

Moon Hyeonjun rất xấu hổ khi nhìn cục tạ mình quyên tặng, "Chưa có ai nói với mình sẽ trang trọng như vậy"

Cậu còn bị Ryu Minseok đâm sau lưng, Ryu Minseok giới thiệu bức hình có chữ ký của idol mà mình quyên tặng, "Đây là thứ quý giá nhất của tôi, nếu có thể góp một phần vào thì tốt quá"

Moon Hyeonjun nghe xong thì đem quả tạ giấu ra sau lưng.

Lúc cuộc đấu giá diễn ra, không ngờ quả tạ của Moon Hyeonjoon lại bán được, vừa nghe thấy tên mình đã xấu hổ đến mức vội vàng kéo mũ xuống, đồng phục của Lee Sanghyeok rất được yêu thích, mặc dù thiếu một món nhưng giá cả bán ra rất cao.

Sau khi đồng phục của Lee Sanghyeok được bán đấu giá, người dẫn chương trình nhịn không được lén cười khi nhìn thấy món đồ cuối cùng, anh ta thần bí úp mở, "Ồ... Hóa ra là ở đây"

Sau đó anh ta nói, "Món đồ tiếp theo được bán đấu giá, đồng phục của đội tuyển SKT 2017, đến từ tuyển thủ FAKER, được một người giấu tên quyên tặng"

Moon Hyeonjun biết vậy chẳng làm, "Còn có thể giấu tên a!"

Lee Jaewan liếc nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Lee Sanghyeok, cười nhạo anh không thương tiếc, "Đồ ngốc"

Han Wangho đang chơi game thì nhận được cuộc gọi từ Lee Sanghyeok, Lee Sanghyeok bảo cậu ra ngoài, nhưng Han Wangho thẫn thờ từ chối, "Lạnh quá, em không muốn ra ngoài"

Lee Sanghyeok nói ngắn gọn, "Anh ở dưới lầu câu lạc bộ của em"

Han Wangho nghe vậy vội vàng mặc thêm áo khoác, chạy như bay ra ngoài giống như một con chim nhỏ, hoàn toàn quên mất chuyện mình đang tức giận.

Cậu thấy bộ đồng phục trong tay Lee Sanghyeok, vừa nhìn đã hiểu, cậu nghiêng đầu thò lại gần, "A, đây không phải là bộ đồng phục anh không tìm được sao, món đồ đã trở về với chủ nhân đầu tiên"

Lee Sanghyeok cúi đầu nghiêm túc xin lỗi cậu, "Anh xin lỗi"

Han Wangho thấy anh nghiêm túc như thế, vội vàng nắm tay anh, còn tìm một lý do cho anh, "A, em cũng có lỗi, em vẫn không nói chuyện này cho anh biết, dù sao hôm đó anh cũng uống say"

Khuôn mặt Han Wangho đỏ bừng vì lạnh, Lee Sanghyeok nhịn không được hôn cậu, đến khi hai người gần như hết oxy, anh mới đưa bộ đồng phục cho Han Wangho, nghiêm túc nói, "Món đồ trả lại cho chủ nhân"

"Đúng rồi Wangho, sao hôm đó em không gửi biểu tượng cảm xúc cho anh, chuyện này làm anh rất khó chịu"

"... Sau này không được chuyển tiếp biểu tượng cảm xúc mà em gửi cho anh cho người khác!"

***

Vào một đêm trước khi Han Wangho rời đội, mọi người cùng nhau đến một nhà hàng thường đến để ăn bữa ăn cuối cùng, Lee Sanghyeok uống rất nhiều rượu, anh không hề ầm ĩ sau khi say, chỉ ngồi im lặng.

Sau khi kết thúc bữa ăn, Bae Junsik và Han Wangho đó anh về ký túc xá, sau đó huấn luyện viên gọi Bae Junsik đi, Han Wangho ngồi xổm bên cạnh giường nhìn khuôn mặt say xỉn của anh.

Đột nhiên Lee Sanghyeok mở mắt ra, làm Han Wangho giật mình. Lee Sanghyeok giống như một đứa nhỏ vừa chơi khăm thành công, bắt đầu cười khúc khích, nói một câu đầy mâu thuẫn, "Wangho, bất cứ thứ gì em muốn, anh sẽ tặng quà sinh nhật cho em"

Han Wangho cười nói, "Anh nói gì vậy, sinh nhật em đã qua rồi"

Lee Sanghyeok vung tay lên, "Vậy thì quà chia tay"

"Sao đột nhiên lại hào phóng như vậy?" Han Wangho bạo dạn sờ lên mặt anh, bị cồn làm cho đỏ bừng, Han Wangho tự lẩm bẩm, "Uống hết bao nhiêu đây"

"Em nói cái gì?" Giọng cậu quá nhỏ, Lee Sanghyeok không nghe rõ.

Han Wangho ghé vào tai anh nói, "Em muốn mặt trời, anh mua mặt trời cho em được không?"

Lee Sanghyeok hùa theo, "Được, anh sẽ mua mặt trời cho em, cho em bất cứ thứ gì em muốn"

Han Wangho cười, "Wow, sau này anh nhất định phải uống ít rượu, nếu không của cải của anh sẽ bị đào sạch"

Nhìn thấy Lee Sanghyeok từ từ nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ, Han Wangho nghiêng người tới hôn lên môi anh, nhẹ nhàng chạm vào, giống như một con bướm bay ngang qua.

"Em đã có được mặt trời" Han Wangho nghe thấy những lời mình nói với Lee Sanghyeok, như thể đang nói với chính mình.

Cậu lấy đi áo khoác đồng phục mà cậu không dám mặc trong tủ của Lee Sanghyeok, "Còn món quà chia tay, tặng nó cho em nhé"

end.

Vợ cũ rất tốt, vợ cũ tức giận, vợ cũ tự chữa lành.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net