【Pernut】Đồng loại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc:同类

Tác giả:大菠萝
Hiện thực hướng, H, HE

Ở một khía cạnh nào đó, Park Dohyeon cảm thấy Han Wangho và cậu là đồng loại.

Cho nên cậu mới có thể tự tin hôn Han Wangho, cũng biết rõ vị tiền bối này sẽ không từ chối mình.

"Em nghe nói làm vậy sẽ giải tỏa áp lực" Park Dohyeon đè Han Wangho trong nhà vệ sinh của nhà thi đấu.

Han Wangho chỉ khẽ cười, “Dùng anh giải tỏa áp lực à?” Anh không có đáp lại, cũng không có từ chối.

“Không” Cậu liếm cổ Han Wangho giống như một con chó nhỏ, “Em nghĩ tiền bối cần em để giải tỏa áp lực”

***

Lần đầu tiên Han Wangho gặp Park Dohyeon là ở hậu trường nhà thi đấu. Tình trạng của anh lúc đó không ổn lắm, anh cảm thấy choáng váng sau khi cố gắng đánh xong ván đấu cuối cùng.

Cho nên đối mặt với người mới không biết từ đâu đột nhiên lao tới, trong giây phút đó anh đã không kịp phản ứng.

"A? Làm anh sợ à?" Park Dohyeon quan tâm hỏi. Nhân viên công tác phía sau đi ngang qua, cậu rất tự nhiên kéo Han Wangho qua một bên, thu ngắn khoảng cách giữa hai người.

“Không có”

Ham muốn giao lưu của Han Wangho không cao lắm, nhưng vì phép lịch sự với hậu bối nên anh vẫn rất nhiệt tình, "Xin chào, tuyển thủ Viper, em chơi tốt lắm"

Han Wangho cố gắng nhớ lại những khoảnh khắc nổi bật của Park Dohyeon trên sân khấu, "Em nhất định sẽ rất giỏi trong tương lai", nhưng những lời này có nghiêm túc quá không. Han Wangho thầm nghĩ, từ khi nào anh lại cổ hủ như vậy.

“Bây giờ anh cũng rất giỏi” Park Dohyeon đột nhiên nói, là hậu bối, việc đánh giá tiền bối là một hành vi không lễ phép.

Han Wangho không quan tâm đến lời nhận xét hấp tấp của hậu bối, anh vẫn cười tủm tỉm, bởi vì mọi người đều cảm thấy vui vẻ khi được khen, "Cảm ơn tuyển thủ Viper"

Nhưng Park Dohyeon không hề cảm thấy anh nói cho có, cậu vẫn giữ khuôn mặt chân thành, "Anh vẫn luôn rất giỏi, cho dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai"

"A" Han Wangho rất ít khi không thể kiểm soát biểu cảm của trên khuôn mặt, đồng đội của anh thò đầu ra từ góc hành lang, anh vẫy tay sau đó vỗ nhẹ vào vai cậu nhóc cao hơn mình gần nửa cái đầu, khẽ nói, "Xin đừng tâng bốc anh, tuyển thủ Viper"

Đến nỗi lần đầu tiên bắt đầu như thế nào, có lẽ cả hai người đều không thể nói rõ. Có thể là một trận thi đấu thua, cũng có thể là một buổi tụ tập sau trận đấu tập căng thẳng trong mùa giải.

Luôn cần một lối thoát để phát tiết những cảm xúc không thể giải tỏa, Park Dohyeon đã trở thành ứng cử viên sáng giá nhất.

Suy cho cùng, có thể gọi lời chào đầu tiên là tình yêu của anh dành cho tiền bối, nhưng những lần gặp gỡ thường xuyên sau đó thì khó có thể giải thích.

Park Dohyeon bình thường trông rất lạnh lùng, người hâm mộ đặc biệt đặt cho cậu biệt danh AD có khuôn mặt chán đời nhất thế giới, nhưng cậu lại dịu dàng chu đáo ngoài ý muốn khi ở trên giường. Lần đầu tiên bọn họ lên giường, Park Dohyeon đã mở rộng hơn nửa tiếng, làm Han Wangho nhịn không được dùng gót chân đá vào lưng đối sau đó hét lên một câu cắm vào.

Đôi khi Park Dohyeon ngại miệng Han Wangho quá độc, cho nên dứt khoát cúi xuống lấp kín miệng anh, để cho Han Wangho cào vào lưng cậu đến chảy máu, cậu cũng muốn anh đạt được cực khoái trong im lặng.

Sau khi làm xong Park Dohyeon sẽ hôn nhẹ lên vành tai anh, nói từng câu từng chữ, "Thi đấu sẽ thắng, cố lên"

Hành vi này giống như một kiểu an ủi, một tia lý trí thoát ra khỏi dục vọng, giống như một lời cầu nguyện, cũng giống như một lời hứa.

***

"Lúc đó em cố ý đúng không?"

"Đúng"

Park Dohyeon đặt tay lên eo Han Wangho, bàn tay luồn vào trong áo, vuốt ve dọc theo phần eo lên trên.

Trong lúc hôn nhau, Park Dohyeon bất ngờ nhận xét, "Sao studio to mà nhà vệ sinh lại nhỏ thế?"

Hôm nay bọn họ phải tham gia ghi hình, Han Wangho tính toán khả năng bị phát hiện, anh dựa lưng vào cánh cửa, ngẩng đầu lên khẽ nói, "15 phút"

"Không đủ"

"Ai nói không đủ"

Park Dohyeon không muốn lãng phí thời gian để tranh luận với anh, ngón tay trượt từ sống lưng xuống dưới, luồn vào chiếc quần thể thao lỏng lẻo, vô tình chạm vào lỗ nhỏ mềm mại ướt át.

“Đã lâu không có làm à?” Cậu xoa xoa ngón trỏ, “Hay là tiền bối nhớ em?”

Han Wangho không biết lòng tự trọng nhàm chán của mình từ đâu mà đến, mặc dù thân thể bị kích thích đến run rẩy, thở dốc liên tục, nhưng anh vẫn muốn chiếm quyền chủ động, "Đã qua năm phút"

“Đừng nóng vội” Park Dohyeon xoay người anh lại, dùng tay giữ cửa, làm miếng đệm thịt cho Han Wangho. Anh trai tính khí như trẻ con dùng sức đập đầu thật mạnh vào mu bàn tay của Park Dohyeon, một bên má ướt đẫm nước, có thể là do Park Dohyeon gặm cắn, quả nhiên tất cả AD đều là chó.

Giống như những lần trước, Park Dohyeon luôn dịu dàng trong lúc làm tình, cậu sẽ nhẹ nhàng cởi quần áo của Han Wangho, kiên nhẫn mở rộng cho anh, chứng kiến thân thể căng chặt từ từ giãn ra, làm khuôn mặt nghiêm túc lạnh nhạt của Han Wangho dần chìm đắm trong dục vọng.

Nhưng lần này Han Wangho ngăn lại bàn tay sờ lên trước ngực, "Em còn năm phút"

Tấm cửa gỗ bị Park Dohyeon đâm mạnh phát ra tiếng vang nhỏ, Han Wangho cảm thấy đây là một quyết định sai lầm, anh dùng sức bày ra tư thế kiên quyết chống cự, "Em có thể nhanh hơn không?"

"Anh không xuất tinh"

Park Dohyeon nắm lấy góc áo của Han Wangho đưa đến bên miệng anh, "Cắn"

Cậu dán sát người vào tấm lưng mịn màng của Han Wangho, Park Dohyeon thậm chí còn không cởi áo khoác ra, động tác kịch liệt khiến khóa kéo cọ xát vào lưng tạo thành những vệt đỏ, mang đến cảm giác đau đớn tê dại.

"Nếu anh muốn kết thúc nhanh chóng"

Ngay cả khi làm tình Park Dohyeon cũng rất bình tĩnh, góc áo bên miệng giằng co ở nơi đó, Han Wangho bất đắc dĩ há miệng cắn góc áo anh.

Quả nhiên nói được làm được, Han Wangho còn có tâm trạng nghĩ đến trong lúc bị đâm mạnh đến mức không thể đứng vững. Anh muốn nắm lấy cánh tay vẫn luôn che trước trán anh, nhưng Park Dohyeon đột nhiên mở đầu ngón tay đỏ ửng của anh ra sau đó luồn ngón tay của cậu vào kẽ hở giữa ngón tay của Han Wangho, sau khi mười ngón tay đan vào nhau, cậu lập tức dùng sức ấn mạnh anh lên bồn cầu.

“Cửa sẽ gây ồn ào”

Cậu dùng một tay đè lên vai Han Wangho rồi bắt đầu đâm mạnh, tay còn lại vuốt ve dương vật của anh, Han Wangho rùng mình lúc đạt được cực khoái dưới những cú va chạm liên tục của Park Dohyeon.

Park Dohyeon bắn tinh vào cơ thể Han Wangho, Han Wangho cuộn người vào lòng cậu, Park Dohyeon giữ nguyên tư thế ôm anh vài giây sau đó vỗ nhẹ vào mông anh, "Đứng dậy"

Han Wangho hít một hơi thật sâu, tựa người vào ván cửa, từ từ để dương vật của Park Dohyeon rút ra khỏi cơ thể mình, chất lỏng màu trắng cũng theo đó chảy ra.

Park Dohyeon lại đè người lên cửa một lần nữa,  chu đáo chỉnh lại mái tóc rối bù của Han Wangho, đeo kính cho anh sau đó hôn lên môi anh, "Lần tới sẽ thắng"

"Sao lớp trang điểm của em lại mất sau khi vào nhà vệ sinh?"

Hôm nay bọn họ phải ghi hình, chị staff bất đắc dĩ lấy bông phấn vỗ nhẹ vào mặt cậu, Park Dohyeon nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đi qua hành lang với đôi mắt khép hờ.

“Nóng quá” Cậu lễ phép cười, cầm di động nhét vào góc phòng.

***

Han Wangho tình cờ gặp lại bọn họ trước khi rời đi, các tuyển thủ nhỏ tuổi lần lượt cúi đầu chào Han Wangho, giữa những tiếng "Xin chào tiền bối Peanut", Han Wangho vẫn bắt giữ được tiếng "Vất vả" nhỏ nhất.

Đúng là rất vất vả a, nhóc con.

Thân thể thỏa mãn cho phép Han Wangho có thể thả lỏng một chút trong khoảng thời gian áp lực đè nặng lên người anh, nên anh cũng để cho đứa trẻ ham chơi đó muốn làm gì thì làm.

Nhưng Son Siwoo đi ở cuối cùng đã bắt được khoảnh khắc AD nhà mình giao lưu ánh mắt với tiền bối bằng tuổi mình.

"Không phải anh cũng từng uống rượu chung với Faker sao?" Park Dohyeon tìm được điểm phản kích trong lúc bị tra hỏi, Son Siwoo không còn gì để nói, nên đành phải để cậu đi. Nhưng được một lúc mới nhận ra có gì đó không đúng.

"Anh mày từng là thực tập sinh của SKT!! Mày là gì!!"

***

Mùa đông năm 2019 là lần đầu tiên Park Dohyeon mời Han Wangho đi ăn một bữa tối đàng hoàng. Cậu nhớ hôm đó trời rất lạnh, Han Wangho quấn chặt cơ thể giống như chim cánh cụt nhỏ, ôm ly nước nóng trốn trong cửa hàng tiện lợi, không chịu rời lò sưởi nửa bước, "Trước khi tuyết rơi là lạnh nhất, sau khi tuyết rơi thì không lạnh lắm, đây là thường thức, anh có biết điều đó không?"

Bọn họ ôm, nắm tay, vừa vào phòng đã vội vàng ôm hôn, hôm nay Park Dohyeon nói rất ít, Han Wangho nhịn không được trêu đùa, "Em như vậy sẽ làm anh nghĩ em không nỡ để anh đi"

"Hừ..." Park Dohyeon thờ ơ hừ một tiếng, Han Wangho nghi ngờ đối phương căn bản không nghe vào tai những lời anh nói. Cảm giác nôn nóng và áp lực không thể giải thích được bao trùm lấy Han Wangho, anh không thích như vậy, "Em có thể tìm người khác..."

“Đừng nói những lời nhảm nhí nữa”

Park Dohyeon ngắt lời anh, cậu vùi đầu vào cổ Han Wangho, cảm nhận nhịp đập của anh bằng môi mình.

Đây có lẽ là lần duy nhất Park Dohyeon không dịu dàng. Cậu hôn lên cơ thể của Han Wangho, từ liếm mút nhẹ nhàng đến gặm cắn, làm Han Wangho nhịn không được ngăn lại, "Đừng để lại dấu vết"

Park Dohyeon ngẩng đầu lên. Cậu nhìn Han Wangho một lúc, khóe mắt đỏ hoe ánh lên dục vọng trần trụi trong đó. Cậu cúi xuống, liếm mồ hôi trên mặt Han Wangho, giống hệt động vật nhỏ mới ra đời, thong thả lại dứt khoát đẩy mạnh vào cơ thể anh.

“… Ưm a” Han Wangho bị đâm mạnh đến mức nức nở, sức lực của Park Dohyeon mạnh hơn bình thường rất nhiều.

Han Wangho luồn ngón tay vào mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Park Dohyeon, môi dán lên vành tai, cằm, gò má, cuối cùng trở lại trên môi.

"Em sẽ giành được tất cả mọi thứ trong tương lai," lần này đến lượt Han Wangho nói.

Khoảng khắc đó, trông anh mệt mỏi cực kỳ.

Park Dohyeon luôn biết sẽ có rất nhiều cuộc chia ly trong cuộc đời mỗi người, từ chuyện nhỏ như mỗi một trận đấu đến chuyện lớn như mỗi kỳ chuyển nhượng. Đó là lúc taxi bắt đầu chạy, là lúc máy bay từ từ lăn bánh. Ngoài ra còn có câu "Tạm biệt" của Han Wangho trước khi đóng cửa.

Khi máy bay Han Wangho ngồi hạ cánh ở Trung Quốc, anh nhìn thấy Park Dohyeon nhắn tới hai chữ trong đống tin nhắn chia tay.

- Tuyết rơi.

Anh cất điện thoại đi, không có trả lời tin nhắn. Han Wangho lấy hành lý ra khỏi bàn xoay, anh phải khoác lên mình một bộ da lộng lẫy để bắt đầu thử thách mới cho bản thân.

***

Park Dohyeon trở về sau khi giành chức vô địch, cậu đã ở bên cạnh Han Wangho suốt năm ngày.

"Anh đã xem trận chung kết"

Han Wangho rót một ly rượu cho Park Dohyeon, cũng không hỏi chuyện tại sao cậu lại xuất hiện ở nhà anh lúc nửa đêm.

Đêm đó bọn họ uống rất nhiều, AD vừa giành chức vô địch cảm thấy giống như trút hết được gánh nặng, cậu còn cảm thấy vô cùng lạ lẫm đối với cái ngày mà cậu đạt được ước mơ trong sự nghiệp, như thể cuối cùng cậu đã đến vạch đích sau một hành trình dài, Park Dohyeon đã kiệt sức ở bến cảng của mình.

Đổi lấy chính là cảm giác đầu đau như búa bổ vào ngày hôm sau, hai người cùng đi ăn sáng, không ai đề cập đến việc rời đi.

Những ngày tiếp theo nhàm chán trôi qua, Han Wangho sẽ kể cho Park Dohyeon nghe những chuyện cũ, Park Dohyeon sẽ kể cho Han Wangho nghe chuyện cậu muốn chọn skin gì cho mình.

Thỉnh thoảng bọn họ cũng sẽ tám một chút, bày tỏ quan điểm xem idol nào đẹp, tuyển thủ nào đang yêu.

Han Wangho nói, “Yêu đương sẽ tốn rất nhiều thời gian đúng không?”

“Sẽ có những trường hợp ngoại lệ, anh thử nhìn tiền bối Ambition đi,” Park Dohyeon phản bác.

Dường như chủ đề này sẽ không bao giờ dẫn đến người mình, không ai có thể vạch trần lời nói có chủ đích này, bọn họ đều là những người quá thông minh, thậm chí thử cũng là trò chơi trẻ con.

Thời gian còn lại bọn họ thường bàn về những trận đấu, Han Wangho rất thích lặp lại việc phân tích một trận thi đấu xuất sắc.

Sai sót là điều khó tránh khỏi, mấy ngày nay anh cũng mắc sai lầm giống Park Dohyeon. "Đây" Park Dohyeon bấm tạm dừng "Em đã nhớ nhầm thời gian tốc biến của đối phương"

"Em có hối hận không?"

“Không sao đâu,” Park Dohyeon nhẹ nhàng nói, “Lúc đó cảm thấy không sai”

Han Wangho rất hài lòng với biểu hiện này của Park Dohyeon. Anh không thích thảo luận về tương lai, anh cũng không thích đưa ra những phỏng đoán vô vị không thực tế. Anh thích nhìn lại quá khứ khi mọi chuyện đã lắng xuống, để đánh giá điều mà anh cho là lựa chọn tốt nhất vào thời điểm đó.

"Người ta thường gọi là hứng thú ác ý" Park Dohyeon cười nói Han Wangho tự ngược đãi bản thân, đột nhiên nghĩ tới cái gì, nửa người nghiêng về phía anh, "Vậy bây giờ anh hãy đánh giá  chúng ta"

"Chúng ta là quá khứ sao?" Han Wangho nhéo mặt Park Dohyeon, anh vẫn luôn rất giỏi bộc lộ cảm xúc giả dối này.

“Vậy anh có hối hận không?” Park Dohyeon vẫn tiếp tục không buông tha, thật ra cậu cũng không quan tâm đáp án của Han Wangho lắm, chỉ là muốn vui vẻ xem người này giải quyết khó khăn như thế nào.

Một nụ hôn bất ngờ rơi xuống, Han Wangho nâng cằm Park Dohyeon, "Chẳng phải anh vừa nói à, anh không hối hận” Giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng biểu cảm lại rất nghiêm túc, khiến Park Dohyeon không thể phân biệt được đối phương thật lòng hay giả dối.

Đèn trong phòng ngủ của Han Wangho luôn tối tăm, "Sáng quá" Giọng nói của Park Dohyeon hơi uể oải. Không còn cách nào, chủ nhân căn phòng đành phải giảm độ sáng màn hình điện thoại đến thấp nhất, thẳng thừng mỉa mai, "Nhiều chuyện quá"

"Rõ ràng bản thân cũng đang lướt điện thoại"

"Nhưng em không chỉnh độ sáng màn hình điện thoại giống như đèn flash nha"

Park Dohyeon tiện tay bấm vào một phòng phát sóng trực tiếp, nhưng ánh mắt lại bay đến trên người Han Wangho. Người này hiếm khi bộc lộ cảm xúc trên khuôn mặt, lúc này lại bỉu môi, giống hệt một con chó nhỏ đang tủi thân.

Buổi tối không có việc gì thì bọn họ sẽ xem phim, ghế sô pha trong nhà Han Wangho rất lớn, mấy con mèo chen vào giữa hai người, luôn ép Park Dohyeon vào góc sô pha.

Khe nứt trên trần phòng khách lớn hơn so với những gì cậu nhớ, có lẽ vì một năm đã trôi qua, nó đã thay đổi theo nhiệt độ của bốn mùa.

"Tụi nó sắp ép em ra ngoài" Park Dohyeon không biết tên của những con mèo này, bởi vì Han Wangho hoàn toàn không có ý định giới thiệu chúng nó với cậu. Cậu chỉ có thể chỉ vào con mèo lông trắng kia, tự đòi lại công bằng cho mình.

"Vậy em ngồi lên đùi anh đi" Han Wangho nói xong, thậm chí anh còn nghiêm túc vỗ đùi mình.

"Chà" Park Dohyeon thực sự đứng dậy, một người cao 1m83 ngồi xuống, chặn hết tầm nhìn của Han Wangho.

Cậu nghe thấy giọng nói tràn ngập ý cười của Han Wangho, "Em đúng là dám ngồi a"

“Đúng vậy,” Park Dohyeon bình tĩnh nói, “Chủ nhân căn nhà đã lên tiếng, sao em có thể không nghe?”

Han Wangho nhéo phần thịt trên bụng cậu, sau đó đuổi hết đám mèo vô tội đang ngủ đi, "Nặng muốn chết, mau xuống đi"

Có lẽ anh nên bắt Park Dohyeon trả tiền giặt ủi cho mình.

Han Wangho đã nghĩ như vậy lúc bị Park Dohyeon đè xuống sô pha tiến vào trước.

Gần như là một nụ hôn dẫn đến chuyện này, anh không có từ chối Park Dohyeon, để đối phương tùy ý đè anh dưới thân. Han Wangho đau lòng nhìn cái thảm lông màu trắng bị ném bừa bãi xuống sàn, cho dù như thế, anh vẫn choàng tay qua cổ Park Dohyeon.

Tối hôm đó bọn họ đến một nhà hàng rất nổi tiếng trên mạng, mặc dù bọn họ thường dành thời gian ở cửa hàng tiện lợi và gọi đồ ăn mang về nhiều hơn, những việc lặt vặt hàng ngày khiến cho Han Wangho có ảo giác là anh và Park Dohyeon rất thân mật.

"Lần trước anh nghe anh Kyungho nói nhà hàng này cũng không tệ lắm" Nhà hàng này là Han Wangho chọn, cũng gần đến ngày Park Dohyeon rờI đi, cho nên Han Wangho nói muốn chúc mừng nhà vô địch thế giới mới với tư cách tiền bối.

"Anh có muốn gọi anh Siwoo tới không?" Đội hình mới của GenG đã xác định, đây cũng chẳng phải là tin tức mới, trong số ba người đồng đội cũ, Park Dohyeon thân với Son Siwoo nhất, "Có thể làm quen trước?"

"Không cần"

Han Wangho nói không cần, Park Dohyeon cũng không tra hỏi nguyên nhân.

Người phục vụ bưng ra một đĩa thức ăn lớn, thức ăn đủ mọi màu sắc, cậu lấy điện thoại ra chụp trước.

"Gửi cho anh Siwoo xem anh ấy đã bỏ lỡ cái gì"

Han Wangho đột nhiên cảm thấy hơi bực bội. Anh thấy Park Dohyeon không có ý định ăn liền, nên anh đã nếm thử trước.

🥜: Có phải vị giác của anh có vấn đề không?

Shitmeb: Thằng nhóc em đang nói cái gì thế?

Han Wangho có thể chấp nhận thức ăn khó ăn, cũng có thể chấp nhận thức ăn đắt tiền, nhưng anh không thể chấp nhận chuyện thức ăn vừa khó ăn vừa đắt tiền.

🥜: Em đặc biệt dẫn người tới đây ăn!!!

Shitmeb: Ai?

Han Wangho cất điện thoại, cảm giác khó chịu và mùi vị thức ăn vươn trên đầu lưỡi lúc nãy cùng bị anh vứt sau đầu. Anh cẩn thận quan sát biểu cảm trên khuôn mặt Park Dohyeon, hình như miếng đầu tiên vẫn ổn.

Miếng thứ hai, miếng thứ ba, tại sao Park Dohyeon có thể nuốt xuống đống thức ăn khó ăn như vậy với khuôn mặt không cảm xúc đó??

Nhìn thấy Park Dohyeon như vậy, Han Wangho cũng không biết biểu hiện cảm xúc gì, anh căng da đầu ăn thêm một miếng, một miếng thịt gà bị anh nhai nát nhừ, anh nghĩ, đã đối xử tệ với túi tiền, thật sự không thể đối xử tệ với dạ dày của mình.

"Em... Cảm thấy ăn ngon không?"

"Không ngon" Park Dohyeon đặt dao nĩa xuống, trả lời dứt khoát.

"Anh còn tưởng vị giác em có vấn đề"

"Anh Siwoo may mắn khi không bị anh gọi đến"

Park Dohyeon lại đưa chủ đề này quay lại, tạo cho Han Wangho cảm giác tội lỗi.

Quả nhiên Han Wangho lộ ra vẻ mặt không nói nên lời, anh biết Park Dohyeon đang làm gì, nhưng mọi thứ lại không như mong muốn.

"Ăn tiếp không?" Thấy đã đạt được mục đích, Park Dohyeon cũng không muốn tra tấn mình nữa, Han Wangho lại kiên trì, "Ăn, tại sao không?"

"Ăn thật à?" Lần này đến phiên Park Dohyeon không nói nên lời, cậu gọi người phục vụ đến thanh toán thì mới biết Han Wangho đã đến quầy thanh toán trả tiền sau khi gọi món xong.

“Em lãng phí lương thực”

“Em chỉ là yêu quý dạ dày của mình”

Đúng thật là khó ăn. Vì bực bội mà đánh cược, thôi bỏ đi, không nên ăn tiếp, Han Wangho thỏa hiệp, "Vậy đi đâu ăn?"

"Về nhà ăn đi" Lời nói buột miệng thốt ra khiến cả hai người đều hoảng hốt, Han Wangho là người phản ứng đầu tiên, anh nói đùa, "Hố anh một bữa, mà còn muốn cướp thức ăn tồn trữ của anh nữa đúng không?"

"Trước khi đi cũng phải kiếm lời một chút từ thầy Han a" Park Dohyeon ngoan ngoãn tung hứng với anh, cố gắng đè nén cảm xúc kỳ lạ dâng lên trong lòng.

Cũng may bọn họ trở về nhà sớm, vừa bước vào cửa thì trời đổ cơn mưa lớn, Han Wangho nhìn nhánh cây đung đưa ngoài cửa sổ thở phào, "Nếu ăn thức ăn khó ăn mà còn ướt mưa thì thực sự rất thê thảm"

"Đúng vậy, nhưng mà anh có thể tới bật điều hòa trước được không?" Park Dohyeon quỳ xuống sô pha sờ soạng một lúc lâu, "Lần nào cũng không tìm thấy điều khiển từ xa"

Han Wangho nhìn những giọt mưa đập vào cửa sổ rồi từ từ trượt xuống, thờ ơ đáp lại, "Hình như ở trên bàn ăn"

“Ai lại để điều khiển từ xa trên bàn ăn?” Park Dohyeon phàn nàn, sau đó tiếp tục lẩm bẩm, "Anh nên đặt ở một chỗ cố định sau khi sử dụng xong, giống như chìa khóa của anh, anh nghĩ sao?"

Park Dohyeon bật điều hòa lên, luồng gió ấm thổi tới, nhưng Han Wangho lại cảm thấy hơi khó thở, anh nói, "Lần sau đi"

Từ trước đến giờ anh và Park Dohyeon luôn đấu cờ với nhau, thực ra nếu nghĩ kỹ thì tất cả mọi thứ đều hư vô mờ mịt. Cho dù bọn họ mới làm tình vào buổi sáng, sau đó đi ăn tối rồi cùng nhau về nhà, nhưng không ai xem đây là yêu đương.

Có vẻ như Park Dohyeon luôn biết cách làm thế nào buông tay hợp lý.

Park Dohyeon rời đi lúc nửa đêm hôm đó. Đối phương tìm thấy cái áo hoodie của mình trong giỏ quần áo, cậu không còn gì khác để lấy, động tác của cậu rất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net