75. [B] Vì sao thích Ngô Tà?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 是萌萌哒的猫呀
• Nguồn bài viết: Zhihu

• Nguồn bài dịch: Facebook/Yêu Ngô Tà đến 500 triệu năm - 天真无邪
• Topic: Tôi muốn biết mọi người làm sao thích Ngô Tà?

Mười hai năm lọt hố, tám năm Đạo Mễ.

Thật ra ban đầu tôi với rất nhiều người đều giống nhau, đều là fan của Tiểu Ca. Năm đó Đại Kết Cục vừa mở ra, Mười Năm Sau còn chưa đến, Ngô Tà cuối cùng cũng trở về thân phận của chính mình -- thân phận Tiểu Tam Gia, mà Bình Tử cũng phải tiến vào cửa Thanh Đồng, tương lai chưa rõ. Khi đó tất cả mọi người xung quanh tôi tựa hồ đều thích Bình Tử, hắn mạnh mẽ mà thần bí, lạnh nhạt mà điềm nhiên, trên lưng gách vác sứ mệnh to lớn của gia tộc, nếm hết chuyện đời thê lương lại như cũ thiện lương không nhuốm mùi bùn, cộng thêm "tuyệt sắc cuối cùng mà nhân gian không nhìn thấy", hắn giống như Thần. Rất nhiều Đạo Mễ đều xem hắn là tín ngưỡng, bạch nguyệt quang một đời, bao gồm cả tôi.

Khi đó Ngô Tà trong lòng tôi chính là một thanh niên nhỏ bình bình thường thường, là một ông chủ tiệm đồ cổ tốt nghiệp trường đại học trọng điểm, hiểu biết một chút cách nhìn người cùng mánh khóe gian xảo. Khi xuống đấu hắn cũng sẽ như chúng ta, sẽ bị bánh tông, cấm bà, hải hầu tử doạ sợ tới mức kêu bậy, sẽ chửi má nó khi bị người khác chơi sau lưng. Bởi vì là một tay mơ, sức chiến đấu yếu kém nên trên đường ngoại trừ dựa vào uy vọng gia tộc hắn không có bất kỳ cái gì gọi là tuyệt kỹ, thời khắc mấu chốt chỉ có thể dựa vào đại thần ra tay cứu giúp, thậm chí có khi còn không có cứu binh chỉ có thể dốc toàn lực thoát khỏi cảnh khốn cùng. Nhưng hắn -- một khi thấy bạn đồng hành hay kẻ địch có nguy hiểm tới tính mạng, hắn cũng giống như chúng ta, sẽ mềm lòng, sẽ yếu đuối, sẽ dùng hết sức để cứu người, sẽ lo lắng an nguy của người khác. Bản thân là một vai chính, hắn thật sự quá bình thường, gần như không có đặc điểm gì. Hắn cũng giống như vô số người trẻ tuổi bên cạnh chúng ta.

Cho đến khi《Sa Hải》ra sách, chúng ta không còn dõi theo từng bước diễn biến tâm lý của Ngô Tà mà là bắt đầu từ một kẻ thứ ba -- học sinh cao trung tên Lê Thốc, lúc này tôi kinh ngạc phát hiện ra, Ngô Tà thay đổi rồi. Hắn trở nên trầm ổn, tàn nhẫn, lão luyện. Bên ngoài luôn mang bộ dáng thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, dường như không màng đến điều gì nhưng đáy mắt tĩnh lặng sâu thẳm kia lại mang theo sóng ngầm cuồn cuộn, tựa hồ giây tiếp theo có thể nhấc lên sóng gió động trời. Thật ra trong tiểu thuyết rất thường thấy loại người như vậy, vai ác, tổng tài linh tinh đều có sự đặc biệt này, nhưng mà khi đặt nó lên người Ngô Tà lại khiến tôi rất kinh sợ, bởi vì đã từng xem qua chín quyển sách, khiến tôi luôn nhìn hắn là một thiếu niên cực kỳ bình thường, sẽ cười lớn, sẽ kinh ngạc, sẽ dậm chân, sẽ không đàng hoàng khi nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp, sẽ sợ đến mức đổ mồ hôi hột, sẽ kéo Bình Tử lại hỏi: "Con mẹ nó rốt cuộc xảy ra chuyện gì?", sẽ lo lắng khi mang mặt nạ chú Ba chỉnh đốn địa bàn làm ăn. Hắn tựa như bạn bè của tôi, tràn ngập không khí pháo hoa của phố thị. Mà hiện tại, người bạn bè này đang lặng lẽ ngồi trước mặt tôi, vẫn là khuôn mặt thanh tú quen thuộc ấy nhưng nét mặt lại không còn thiên chân, chỉ còn lại sự cảnh giác cùng lạnh nhạt, là rắn độc có thể bò khỏi hang bất cứ lúc nào, nửa cánh tay che trong tay áo kia có thể mơ hồ nhìn thấy từng vết sẹo. Hắn từng bị lòng người ghê tởm giày vò, nhưng lại vì bảo vệ bạn bè không thể không học lòng người hiểm độc, thậm chí học cách lợi dụng lòng người. Hắn không còn là người năm đó Thiên Chân Vô Tà, mà là người ai ai cũng hô to "Ngô Tà điên rồi" Tà Đế.

Nhưng có lẽ hình tượng Tiểu Tam Gia cắm rễ trong lòng tôi quá sâu, Tà《Sa Hải》 không khiến tôi mê mẩn sự quyết rũ lạnh nhạt ngoan độc của hắn giống như các nhân vật những bộ phim khác, mà là đau lòng đến không thở nỗi -- Tiểu Tam Gia xảo trá của chúng ta, bảo bối Ngô gia hai mươi sáu năm, người luôn mong mọi người xung quanh đều tốt đẹp, được Phan Tử lấy mạng ra bảo vệ, khiến Muộn Du Bình quyết định canh giữ cửa Thanh Đồng thay mười năm, hắn rốt cuộc đã trải qua cái gì?

Sau này《Tạng Hải Hoa》ra sách, tuy rằng kết cục không ngoài dự đoán lại là hố, nhưng đại khái có thể biết được Ngô Tà vì tìm hiểu quá khứ của Bình Tử mà đến Mặc Thoát. Đồng thời trong chuyến đi này, lần đầu tiên hắn phát giác được kẻ địch ẩn mình trong bóng tối âm thầm thao túng ba thế hệ Cửu Môn. Sau đó hắn lại nhận được lời nhắn của chú Ba từ Xà Chiểu, phát hiện bản thân có năng lực "đọc" pheromone. Tiếp theo hắn tìm được quặng rắn, không chút do dự tiếp nhận pheromone ghi lại ân oán ngàn năm của hai nhà Trương - Uông cùng với việc Cửu Môn bị Uông gia khống chế tới tận gốc rễ. Vì muốn Cửu Môn thoát khỏi khống chế, hắn cuối cùng cũng ép điên chính mình, quyết tuyệt khởi động kế hoạch đối phó Uông gia.

Tôi cho rằng hắn đặt tên Quan Căn, đề phòng những người bên cạnh mình, thậm chí cả Bàn Tử cũng không tin tưởng là bởi vì hắn hoàn toàn muốn vứt bỏ sự thiện lương cùng yếu đuối của bản thân, thay đổi nhược điểm dễ dàng tin tưởng người khác, trở nên lạnh lùng tàn nhẫn và sát phạt quyết đoán hơn. Suy cho cùng cũng vì những điều cũ, hắn mới dễ dàng rơi vào bẫy của Uông gia, bị chơi đùa một lần lại một lần. Nhưng khi tôi nhìn hắn thống khổ tự trách bản thân trở thành loại người mà trước kia hắn ghét nhất, có một ngày mang vẻ mặt vô cảm thản nhiên cắt mười bảy thi thể đóng gói chuyển phát cho một học sinh trung học vô tội, tôi mới ý thức được rằng, thật ra sâu trong nội tâm hắn vẫn luôn kháng cự sự thay đổi của bản thân, nhưng hắn không có đường lui, kẻ thù gắt gao khống chế vận mệnh của Cửu Môn, nếu như không phản kháng, Cửu Môn vĩnh viễn bị Uông gia chơi đùa trong lòng bàn tay, sẽ thành con kiến hy sinh lúc cần thiết, là vật hy sinh vô tội của Uông gia chống lại Trương gia. Nhưng Bình Tử không ở bên cạnh, chú Ba không rõ tung tích, kẻ địch ẩn mình trong bóng tối, thậm chí còn đội lốt Cửu Môn, hắn chỉ có thể dựa vào bản thân mình.

Bạn xem, vốn dĩ hắn lựa chọn bức điên bản thân, lựa chọn tàn nhẫn lạnh lùng, cạo sạch tóc trên đầu, khoác lên Tạng bào, sa thải Vương Minh, gột bỏ bản tính, vứt bỏ khứu giác, cánh tay mười bảy vết sẹo, bị cắt yết hầu ngã xuống vách núi vạn trượng. Tất cả, tất cả cũng chỉ vì bảo vệ bạn bè của hắn, vì cho những người bên cạnh hắn sống thật tốt, không còn bị Uông gia dây dưa khống chế số phận.

Hắn vẫn kẻ tên Ngô Tà kia, hy vọng mọi người đều sống tốt.

【 Một khắc kia ngã xuống tôi che lại yết hầu, lòng thầm nghĩ mình không thể nói chuyện nữa rồi. Bầu trời Mặc Thoát vẫn trống trãi như cũ, giống như bên trên núi Trường Bạch. Chỉ là lần này sẽ không có người nhảy xuống 30m vách núi kéo lấy tôi, tôi hỏi hắn vì sao đến đây, hắn nói hắn nghe được âm thanh của tôi. 】

(Không có trong nguyên tác, fan tự viết)

Thật ra Ngô Tà không thể xác định được đối phương ra tay nặng tới mức nào, hắn cũng không biết sau khi bản thân rơi xuống vách núi có thể thuận lợi sống sót hay không. Tuy rằng dựa theo những gì hắn sắp xếp, bất kể bản thân sống hay chết cũng sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch. Nhưng mà-- lỡ như lần này hắn thật sự chết thì sẽ thế nào? Khi kề cận cái chết người ta đều nghĩ đến những chuyện bản thân không thể buông bỏ nhất. Ngô Tà, lúc này anh suy nghĩ đến điều gì?

Anh nghĩ chính là: Linh lung xúc xắc an hồng đậu, tương tư khắc cốt có biết không.

【 Tựa đề chương 5《Sa Hải 3》
Giải nghĩa: Trích từ bài thơ "Tân thiêm thanh dương liễu chi từ nhị thủ" của Ôn Đình Quân, một nhà thơ thời Đường. Đặt trong hoàn cảnh tiểu thuyết thì nói về sự hoài niệm của Ngô Tà, muốn tìm hiểu thêm ý nghĩa thật sự của câu thơ hãy search gg thêm nhé 😁

Bài viết giải nghĩa riêng cho fan Bình Tà: https://www.google.com/amp/s/laomieuhoaho.wordpress.com/2016/05/02/quan-queo-binh-ta-quan-queo-tho-tinh-trong-sa-hai/amp/ 】

Bàn Tử, anh ở Bắc Kinh thành công không? Anh nhất định phải sống sót. Nếu như anh vì tôi mà chết, tôi thành quỷ cũng không tha cho bản thân.

Tiểu Hoa, cậu bây giờ ẩn náo ở chỗ nào? Nhất định phải cố bảo vệ bản thân, không được khinh thường thực lực của Uông gia. Chờ mọi chuyện đều kết thúc, đừng khiến bản thân mệt mỏi nữa, tới trước mộ tôi diễn một khúc, tôi còn chưa nghe qua âm thanh【Nếu dây thanh quản của tôi bị hỏng, không thể hát hí khúc, rất nhiều cô gái sẽ thương tâm】đâu.

Lê Thốc, rất xin lỗi, tha lỗi tôi ngang ngược kéo cậu vào mọi chuyện... Rất xin lỗi, khiến cậu phải gách vác nhiều chuyện vượt ngoài độ tuổi của cậu, tôi cũng rất tự trách bản thân, cậu làm rất tốt, so với tưởng tượng của tôi còn sắc xuất hơn, rất xin lỗi...

Hạt Tử, Sa Hải tôi giao cho anh, mọi người đều nói Nam Hạt Bắc Ách, tôi tin tưởng thực lực của anh. Anh nhất định phải sống sót, thanh minh năm sau tìm tôi uống rượu, đến lúc đó anh con mẹ nó phải nói cho tôi biết rốt cuộc anh là ai, có phải là quý tộc Bát Kỳ gì gì đó không.

Muộn Du Bình, rất xin lỗi, tôi không thể đi đón anh, lại khiến anh phải thất vọng rồi... Rất xin lỗi, anh không cần giận hờn tôi, thật ra tôi rất mong gặp lại anh... Nhiều năm như vậy...

Tôi vất vả như vậy chính là hy vọng các người đều sống tốt.

Thời khắc này, Ngô Tà trong lòng tôi hoàn toàn sống lại, hắn không còn là tên bán đồ cổ hay là lão đại khiến người ta sợ hãi. Hắn là cố nhân của tôi, là nơi mềm mại nhất trong lòng tôi, tôi nhìn hắn từ kẻ gian trá đầy lòng hiếu kỳ, một Tiểu Tam Gia được mọi người che chở vây quanh bước từng bước lột xác thành Tà Đề trầm ổn tàn nhẫn, nhưng bên dưới sự điên cuồng của hắn vẫn là viên ngọc sạch sẽ ấm áp kia, vẫn như cũ sẽ biết đau lòng. Hắn không hề là nhân vật trong sách mà trở thành kẻ có máu có thịt sống cùng chúng ta trên thế giới này.

Tôi cũng muốn cùng hắn uống rượu trên sa mạc, ngắm trăng trên biển lớn, tụng kinh trên núi tuyết, hát vang trên vách đá, xem những cảnh đẹp truyền kỳ nhất thế gian, kinh qua lòng người muôn hình muôn vẻ, song câu chuyện mà người đời ca tụng bất quá chỉ tầm thường.

oOo

Nếu có bài nào đã đăng tải lên watt rồi nhưng tôi nhầm lẫn đăng lên lần hai thì anh em cmt nhắc tôi với nhé : (

Facebook/wuxiedehua


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net