Em buông rồi anh vừa lòng chưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

0:51 31-08-18

''Ngày em đưa tay xoá hết tin nhắn của anh... Cũng là ngày em chấp nhận buông bỏ quá khứ.''

Người ta nói chơi game Thiện Nữ để giải trí để tìm tình yêu hoặc đơn giản hơn chơi game này chỉ vì họ thích thế thôi. Còn em... Chơi game này vì cái gì? Giải trí à... Không... Game này dạy em trưởng thành hơn... Dạy em đối mặt với nhiều thứ còn giải trí thì em không cảm nhận được. Để tìm tình yêu? Lại càng không em chưa từng nghỉ đến với game để tìm kiếm 1nửa kia của bản thân. Còn vì thích ? Không phải vì cơ bản em không phải 1 đứa con gái thích các kiểu game nhập vai như thế này.... Vậy em chơi game này để làm gì?

Đáng lẽ hình ảnh cô Y Sư nơi Hàng Châu lúc trước đã vĩnh viễn biến mất vì động lực onl của cô đã không còn từ cái ngày 8 tháng 3 ấy rồi... Nhưng đến bây giờ ngay tại giây phút này cô Y Sư ấy vẫn lặng lẽ nơi Hàng Châu... Quệt nước mắt viết lên những dòng tâm sự của bản thân gửi đến anh - lí do chơi game duy nhất của em. 

Anh đừng nghĩ em đã quên anh... Từng ấy thời gian em đã không viết cfs cho anh thỳ có nghĩa là em đã xoá được anh ... Chấp niệm là gì? Là dẫu biết rằng mãi mãi sẽ chẳng thể có được nhưng vẫn không muốn buông bỏ... Là hằng ngày hằng giờ đều mong muốn anh lại bên em như cái ngày đầu anh đến... Đó là dại khờ là ngu ngốc là lụy... Đúng em lụy anh... Lụy ngay từ khi bắt đầu. Em đã sai khi nói rằng em không hề lụy... Đến cái hôm em chờ đợi anh chúc sinh nhật em cái hôm em đã nức nở chỉ vì trong tin nhắn không hề có lời chúc của anh... Thỳ em biết em thua rồi. Thua vì tình cảm em dành cho anh nhiều hơn em nghĩ. Nhưng cho dù có vậy đi chăng nữa thỳ vĩnh viễn anh cũng không biết... Không bao giờ biết rằng cô Y Sư năm đó vẫn chờ đợi anh chàng Giáp Sĩ cô thầm thương... Cô Y Sư năm đó vẫn mong sẽ có ngày sánh vai anh bước vào hôn lễ... Cô sẽ là tân nương anh vẫn là tân lang chứ không phải lặng lẽ nhìn anh kết hôn cùng người khác.

Anh từng hỏi sao em không mắng anh không chửi anh... Em nói rằng em là người ra đi trước em là người quyết định dừng lại thì lấy tư cách gì để trách mắng anh... Anh cũng từng hỏi em còn thương anh không. Lúc đó em im lặng không phải vì em không còn thương hay em không biết câu trả lời mà là lúc đó nước mắt em tuôn trào cổ họng nghẹn lại... Còn thương chứ thương nhiều nữa là đằng khác nhưng em biết cho dù có nói ra anh vẫn chọn người khác chứ không phải em. Vậy nói ra để làm gì?

Rất lâu rồi em chưa viết thứ gì về anh. Cũng rất lâu rồi em không dám nói với ai hay nhắc với ai về anh. Vì em sợ... Sợ cái chấp niệm của mình ngày càng sâu nặng thêm. Nhưng hôm nay vẫn như thói quen... Giữa đêm lục lại tin nhắn của chúng ta ngày trước. Em đọc lại trong sự thản nhiên chứ không phải đầm đìa nước mắt như những ngày khác. Thỳ em hiểu rằng lúc này chính là lúc em sẽ buông bỏ... Buông bỏ anh buông bỏ mọi thứ liên quan đến anh buông bỏ chấp niệm về anh.

Nếu nói rằng em không còn cảm giác hay mong đợi gì với anh thỳ là nói dối. Nhưng có lẽ em nên để những cảm xúc ấy vào một chiếc hộp rồi vùi sâu vào đáy tim thỳ tốt hơn...😊

Kể từ bây giờ sẽ không còn cô Y Sư đợi chờ anh trong mỏi mòn... Chỉ vì ngày đó anh im lặng nên em nuôi hy vọng anh sẽ về phải chi ngày đó anh nói anh sẽ không về nữa mãi không về nữa thỳ em đã không phải đợi anh ngần ấy thời gian. Chỉ vì em tin rằng dù đi đâu dù xa bao nhiêu dù là bao lâu anh vẫn sẽ quay trở lại bên em... Ừm thỳ anh quay lại nhưng khác là bên cạnh anh có thêm 1 người con gái nữa.

Hôm nay em đã xoá hết tin nhắn với anh xoá hết ảnh anh và em chụp chung ngày ấy... Tự hỏi từ lúc nào anh với em trò chuyện nhiều như vậy từ lúc nào thư viện của em lại toàn ảnh chụp cùng anh dù chỉ là hình ảnh của 2 nhân vật ảo. Cũng tự hỏi rằng từ lúc nào mà xung quanh thế giới của em lại toàn là anh thế này? Nhưng anh an tâm... Thế giới ấy em sẽ gói lại... Để vào cùng với kỉ niệm trao trả lại cho quá khứ.

Nếu cô ấy có hỏi em là ai... Thỳ xin anh nếu nhắc đến em khiến anh cảm thấy không thoải mái cảm thấy phiền thỳ cứ bảo rằng em chỉ là người qua đường ... Một cô gái đi qua cuộc đời của anh bình lặng và phai mờ. Còn em nếu ai hỏi anh là ai... Thỳ chắc rằng em sẽ không kìm được bản thân và bảo rằng anh ấy là thanh xuân của tôi là khoảng trời đẹp nhất bình yên nhất và cũng là bão giông nhất của tôi. Anh đừng trách em nhé và cũng đừng hỏi tại sao em trả lời như vậy. Vì chính bản thân anh biết rõ với em anh quan trọng thế nào nhưng anh à... Tất cả bây giờ chỉ là kỉ niệm và quá khứ . Cảm ơn anh bước vào cuộc đời em nhanh như ngọn gió thoắt cái đã biến mất. Cảm ơn Thiện mang anh đến với em như 1 lời an ủi. Cảm ơn ngày đó anh đã chọn em và cảm ơn trái tim đã đón anh như 1 cơn mua rào bất chợt nơi Hàng Châu... Rất lạnh nhưng cũng rất đẹp đẽ... 😊

2:23 02-09-18

Em xin phép đặt dấu chấm thay vì chấm lững như lúc trước để kết thúc chuyện tình của chúng ta. Tuy là mất rất nhiêu nước mắt nhưng cũng thấy nhẹ lòng hơn. Em sẽ không phải mệt mỏi đợi chờ nữa... Em sẽ không phải hy vọng hão huyền nữa... Vậy nhé chào anh. 😊

Em buông rồi anh vừa lòng chưa. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net