[Nhiều CP] Phụ mẫu phục hợp kế hoạch (Phiên ngoại · Phần luyến ái)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Tư Kỳ & Hứa Hân

Viên Niệm Dao & Châu Nhất Nhất

(Này chắc ai cũng biết rồi)

————————————————————————————————————

Vừa qua 0 giờ, Viên Nhất Kỳ đang núp ở cửa gật đầu với Thẩm Mộng Dao, mở cửa phòng ra.

"Chúc! Mừng! Sinh! Nhật!"

Thẩm Tư Kỳ và Viên Niệm Dao hoảng sợ, bật dậy khỏi giường. Đầu sở gây nên mọi chuyện đứng ở cửa, trong tay là chiếc bánh kem cắm đầy nến, cười đến nghiêng ngã.

"Coi chừng rớt bánh kem" Hứa Hân vội vàng lấy đi bánh kem, mặc cho Châu Nhất Nhất đang đứng yên một chỗ cố làm dịu nụ cười của mình, "Tiểu Tư Tiểu Niệm, sinh nhật vui vẻ~"

Thẩm Tư Kỳ mỉm cười bất lực, ngồi nhìn làn sóng 9999 phiếu đang ầm ầm trôi qua, trong lòng không khỏi ấm áp.

Ngày 17 tháng 6 hằng năm, tất cả mọi người đều đặc biệt hâm mộ cặp song sinh này, trong túi phòng đệp ngập đầy ai ai ai tặng 9999 phiếu cho Thẩm Tư Kỳ, ai ai ai tặng 9999 phiếu cho Viên Niệm Dao, quả thực là một cuộc cạnh tranh khốc liệt.

Hơn nữa năm nay là năm hai tiểu bằng hữu trưởng thành, 9999 phiếu cực kỳ nhiều.

"Cảm ơn 9999 phiếu của Tư Niệm không thể chèo~ cảm ơn 9999 phiếu từ Lão bà của Thẩm Tư Kỳ~ cảm ơn 9999 phiếu của Tư Hứa là thật hàng vạn lần~" Thẩm Tư Kỳ mắt tràn ngập ý cười, liên tục nói cảm ơn.

"Cảm ơn 9999 phiếu của Tư Niệm không thể chèo~ cảm ơn 9999 phiếu từ Lão công của Viên Niệm Dao~ Cảm ơn 9999 phiếu của Nhất Nhãn Vạn Niệm là thật~" Viên Niệm Dao vẫy tay, mọi người bưng bánh kem đến ngồi.

"Chậc, mấy cái ID này đều có hơi KY a" Viên Nhất Kỳ bĩu môi, "Đừng nói với ta là còn cái gì. . . . . ."

"Cảm ơn 9999 phiếu của Thay Hắc Miêu dưỡng con~"

Hai tiểu bằng hữu cùng lúc mở miệng.

"Chậc," Viên Nhất Kỳ buông tay, "Mình biết mà."

Thẩm Mộng Dao cười ửa ửa ửa ửa ửa ửa, vỗ vỗ vai của Viên Nhất Kỳ.

Trương Hân và Hứa Dương Ngọc Trác đến cùng với con của mình nhìn phiếu vote bay đầy màn hình, có chút hoài niệm mà thở dài một tiếng.

Vương Dịch và Châu Thi Vũ vẫn còn đang trong Tổng Tuyển, âm thầm tặc lưỡi.

Thẩm Mộng Dao và Viên Nhất Kỳ nhìn nhau cười.

Xin lỗi, đã tốt nghiệp rồi.

"Woa—— Tiểu Tư phiếu của em thật nhiều!" Hứa Hân trồi lên trong livestream của Thẩm Tư Kỷ, vẻ mặt hâm mộ.

"Phiếu của Tiểu Niệm cũng thật nhiều" Châu Nhất Nhất ngồi sau Viên Niệm Dao, không nhanh không chậm xoa vai giúp nàng, "Haiz, hâm mộ."

Hai tiểu bằng hữu cười khúc khích ngẩng đầu lên: "Quà sinh nhật thôi~"


Qua khoảng 10 phút sau, số phiếu 9999 dần dừng lại. Hai người nói "Tạm biệt", miễn cưỡng tắt live.

"Nhanh chóng đi ngủ" Thẩm Mộng Dao vỗ vỗ đầu cả hai, "Ngày mai. . . . . . à không, hôm nay chúng ta cùng nhau đi chơi."

"Vâng, mama" Thẩm Tư Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, kéo Hứa Hân chạy đi, "Con đến chỗ tỷ tỷ ngủ một đêm——"

Thẩm Mộng Dao chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn Hứa Dương Ngọc Trác.

"Con của em bắt cóc con của chị rồi," Hứa Dương Ngọc Trác nở nụ cười ngây thơ, "Trả tiền."

"Sính lễ sao?" Thẩm Mộng Dao bất lực xòe hai tay ra, "Để con tự mình đưa."

Viên Niệm Dao đau lòng tỷ tỷ lại phải tốn kém, nhưng thật sự nhịn không được, bật cười thành tiếng vì người khác gặp họa.

"Vậy tối nay chị ngủ với em hay ngủ một mình?" Châu Nhất Nhất mân mê mái tóc của Viên Niệm Dao, "Em. . . . . . tiền tiền tiền tiền bối, buông tay, buông tay. . . . . ."

Viên Nhất Kỳ nắm cổ áo của Châu Nhất Nhất, mặc dù nâng không lên nhưng khí thế vẫn không giảm: "Nhóc có ý gì?"

"Em. . . . . ." Châu Nhất Nhất vẻ mặt đau khổ nhìn về phía Vương Dịch, "Baba. . . . . ."

Viên Nhất Kỳ liếc nhìn Vương Dịch, sát khí trong mắt làm Vương Dịch phải lùi về sau nửa bước, nở nụ cười cứng ngắc đưa tay ra: "Mời ngài."

"Mama. . . . . ."

Châu Thi Vũ kéo Vương Dịch rời khỏi phòng.

Châu Nhất Nhất không thể không quay đầu nhìn Viên Nhất Kỳ, nở một nụ cười thân thiện: "Viên Nhất Kỳ tiền bối. . . . . ."

"Hửm?"

". . . . . . Ba. . . . . ."

Viên Nhất Kỳ ngây người một lúc, nhưng không cách nào phản bác, chỉ có thể phẫn nộ buông cổ áo của cậu, kéo Thẩm Mộng Dao rời đi: "Đi thôi, nhường phòng lại cho tiểu hài tử."

"A, Kỳ Kỳ đợi chị——"

Hứa Dương Ngọc Trác kéo Trương Hân vẫn còn đứng ngốc một chỗ chạy ra ngoài.

Viên Niệm Dao đã đỏ bừng cả hai má, dùng chăn quấn quanh người mình, sống chết cũng không muốn nhìn Châu Nhất Nhất.

"Ngoan," Châu Nhất Nhất cách một lớp chăn xoa đầu Viên Niệm Dao, "Đi tẩy trang đã được không?"

Viên Niệm Dao kéo chăn xuống, ngẩng đầu lên liền bị Châu Nhất Nhất hôn một cái, vẻ mặt kinh ngạc.

"Đi thôi," Châu Nhất Nhất nhịn cưới, "Cho chị một cái đánh dấu."

"Đánh dấu cái gì bây giờ chứ a, có phải em muốn chết rồi không, họ Châu kia! ! !"

Cách vách im lặng bịt tai lại.

Châu Nhất Nhất lập tức ôm lấy đầu, cuối cùng Viên Niệm Dao cũng không muốn dùng sức, gõ cậu hai cái tượng trưng, xoay người xuống giường đi rửa mặt. Châu Nhất Nhất không cảm nhận được động tĩnh gì, lặng lẽ ngẩng đầu, mang dép lê đi theo sau nàng, đặt đầu lên vai nàng.

"Làm gì vậy?"

Viên Niệm Doa tức giận mở miệng, nhìn Châu Nhất Nhất ngoan ngoãn trong gương.

"Ôm một chút thôi," Châu Nhất Nhất nói với vẻ mặt như chuyện bình thường phải làm.

Viên Niệm Dao bất lực quơ quơ đống bọt trên tay: "Buông ra, chị phải tẩy trang."

"Vậy Tiểu Niệm giúp em tẩy đi" Châu Nhất Nhất vẫn không buông tay, "Vừa lúc em cũng muốn tẩy trang."

"Em. . . . . . haiz, tiểu thí hài." Viên Niệm Dao hoàn toàn từ bỏ việc giãy dụa, nâng tay bôi bọt lên mặt của Châu Nhất Nhất, khóe môi cũng bắt đầu cong lên.


Thẩm Tư Kỳ dựa vào người Hứa Hân, chậm rãi chơi điện thoại.

"Tiểu Tư, tẩy trang tắm rửa đi." Hứa Hân xoa xoa mái tóc dài có xúc cảm vô cùng tốt của Thẩm Tư Kỳ, "Không còn sớm nữa rồi."

"Ừm, được."

Thẩm Tư Kỳ ngồi lên, đặt điện thoại xuống tiến vào trong nhà vệ sinh. Hứa Hân duỗi người, cúi đầu thoáng nhìn điện thoại quên tắt của Thẩm Tư Kỳ, tay nhỏ do dự hết nửa ngày, vẫn chọn không cầm lên.

Tùy tiện nhìn trộm riêng tư của người khác không tốt.

Hứa Hân gật đầu, cầm điện thoại của bản thân bắt đầu lướt lướt.

Thẩm Tư Kỳ trong nhà vệ sinh vẻ mặt lo lắng.

May mà không thấy, may mà không thấy.

Nàng bôi nước tẩy trang lên mặt, thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nếu thấy thì xong đời.

60% ảnh chụp trong album là vẻ mặt khi ngủ của Hứa Hân, bị phát hiện thì không tốt.

(Nhà mấy người đều thích chụp vẻ mặt khi ngủ của lão bà sao?)


Khi Châu Thi Vũ kéo Vương Dịch đến địa điểm tập hợp, mọi người đã đến đông đủ.

"Đi!" Hứa Dương Ngọc Trác ôm cánh tay của Trương Hân, hào khí vạn trượng hướng camera về hướng xa, "Tổ chức sinh nhật cho Tiểu Tư Tiểu Niệm đi!"

Thẩm Mộng Dao chớp chớp mắt, nghiêng đầu khẽ nói với Viên Nhất Kỳ: "Tư thế này. . . . . . sao lại có cảm giác như tổ chức sinh nhật cho con của chính mình vậy?"

"Hừm, đều là một nhà mà."

Viên Nhất Kỳ bất đắc dĩ nhún vai, nhẹ nhàng nắm lấy tay của Thẩm Mộng Dao.


Làm hoa tiêu nhân tạo cùng con gái của mình, Trương Hân và Hứa Hân đi trước dẫn đường, một đường đến thẳng khu vui chơi.

"Không hổ được xưng là WHân "hoa tiêu nhân tạo"" Hứa Dương Ngọc Trác mỗi tay nắm một người, cười đến cả mặt cong cong, "Giỏi quá."

Hứa Hân lè lưỡi, nhìn baba của mình rồi cùng nhau cười, cầm camera lên.

Vì là vào cuối tuần, khu vui chơi chật kín người, tiếng ồn ào làm mọi người phải chép miệng. Viên Niệm Dao từng bước lui về sau, có chút sợ hãi nhìn cửa vào chật kín.

"Vé cũng đã mua rồi," Vương Dịch vỗ vai Viên Niệm Dao, "Đi thôi."

Đoàn người đi đến, cực khổ xuyên qua đám đông trước lối vào, sau khi soát vé xong thì thành công vào trong.

"Thật là nhiều người a. . . . . . ." Thẩm Tư Kỳ nhìn xung quanh, vươn tay kéo tay áo của Hứa Hân, "Tỷ tỷ, chúng ta đi đâu đây?"

Trương Hân lấy một tấm bản đồ, cùng Hứa Hân nhìn từ đầu đến cuối, trong đầu nhanh chóng vẽ ra lộ trình vui chơi. Hai người cất bản độ đi, cùng lúc nâng tay lên: "Đi tàu lượn trước!"

Viên Niệm Dao chớp chớp mắt, nhanh chóng lui về phía sau Thẩm Mộng Dao.

"Tàu lượn?" Viên Nhất kỳ xoa xoa đầu của Viên Niệm Dao, khóe miệng co rút, "Mấy lá gan ở đây cũng không lớn, A Hân chị nghiêm túc chứ?"

Trương Hân gật đầu, kéo Hứa Dương Ngọc Trác đi.

"A~ Hân~ Ca~ Ca~" Hứa Dương Ngọc Trác ôm lấy cánh tay của Trương Hân rồi dùng sức lắc, giọng ngọt đến tan chảy, "Người ta không muốn đi mà~ bubu~"

Trương Hân run lên một chút, nhanh chóng thay đổi: "Đi, đi tìm vòng xoay ngựa gỗ."

Hứa Hân chớp chớp mắt, vẻ mặt mơ màng nhìn baba mama của mình đưa mọi người đến khu trẻ em.

. . . . . . . Đã nói là kích thích một chút đâu rồi? ? ?

Baba, sao người lại yếu như vậy? ? ?

Hứa Hân nhanh chóng hướng ống kính về phía nhóm người lớn nhát gan.

Thẩm Tư Kỳ mím môi, vuốt ve tóc của Hứa Hân xong không chút lưu tình nào kéo tay Viên Niệm Dao: "Đi tàu lượn."

"Tỷ tỷ chị bắt nạt người!" Viên Niệm Dao ôm Thẩm Mộng Dao, chết cũng không buông, "Em không đi!"

Thẩm Tư Kỳ nhìn Châu Nhất Nhất.

Châu Nhất Nhất vội vàng ôm lấy Viên Niệm Dao, ra sức lắc đầu: "Không đi không đi."

Thẩm Tư Kỳ xoa cằm, quay đầu nhìn Viên Nhất Kỳ.

"Nhìn ba làm gì?" Nụ cười của Viên Nhất Kỳ ngập tràn sự khinh thường, "Dù sao ba cũng đi chơi với Dao Dao, Dao Dao nói đi thì ba phải đi."

"Mama~"

Thẩm Mộng Dao che mặt, kéo kéo tay áo của Viên Nhất Kỳ: "Em đi chung với hai đứa đi."

"Dao Dao, chị nhẫn tâm để em một mình cô đơn hiu quạnh chỉ có thể ăn cẩu lương thôi sao?"

Viên Nhất Kỳ cúi đầu nhìn Thẩm Mộng Dao, bộ dáng ủy khuất thực sự làm tình mẫu tử của Thẩm Mộng Dao trào dâng, mơ mơ màng màng gật đầu.

Thẩm Tư Kỳ hoan hô, kéo Viên Nhất Kỳ chạy đi.

"Tiểu Hân—— gặp lại nhau ở sân ga thời không——"

"Vâng, baba——"

Hứa Hân vẫy tay, mang nhóm của Thẩm Tư Kỳ tách ra khỏi nhóm của Trương Hân.


"Tiểu, Tiểu Tư. . . . . . Chị có thể đi xuống không. . . . . ."

Hứa Hân một tay nắm chặt lan can màu đen trước mặt, một tay bảo vệ camera của mình, vẻ mặt ngập tràn đau khổ nhìn Thẩm Tư Kỳ.

"Không thể," Giọng của Thẩm Tư Kỳ có hơi run, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, "Đã nói là cùng nhau chơi rồi."

"Tiểu Tư a. . . . . ." Hứa Hân vẫn còn muốn khuyên.

"Thỉnh quý khách thắt dây an toàn, đảm bảo nút thắt đã ở vị trí tốt hất, xe bay xoay tròn sắp xuất phát."

Âm thanh thông báo nhẹ nhàng vang lên, đường lui của Hứa Hân đã biến mất. Nàng vỗ nhẹ vào nút thắt, nhắm mắt lại chuẩn bị nhận mệnh.

"Không sao đâu, nếu sợ thì nắm lấy tay em," Thẩm Tư Kỳ đưa tay qua, nắm lấy tay của Hứa Hân, "Cứ hét đi, em không sợ."

Nói xong, nàng ngẩng đầu, nhìn đường ray trước mặt.

Hàng đầu tiên đâu rồi. . . . . .

"Xe bay xoay tròn, chính thức khởi động."

Nụ cười của Thẩm Tư Kỳ có hơi cứng lại.

"Không đúng a, đây không phải là hàng đầu sao? ? ? Sao lại là hàng cuối? ? ?" Thẩm Tư Kỳ quá mức hoảng sợ, nhìn đoạn đường ray kia cách mình càng lúc càng xa, "Là vì mình mở sai cách sao? ? ? Chúng ta sắp ngã ngược xuống? ? ?"

Hứa Hân không nhịn được, bật cười.

"A a a a a a! ! ! ! ! ! ! !"

Tiếng la hét rất là đều nhịp lập tức vang lên nơi chân trời, Hứa Hân một tay dùng sức nắm lấy tay của Thẩm Tư Kỳ, một tay bịt lỗ tay, camera dính chặt trước ngực, "Tiểu Tư, em ồn quá a a a a a a! ! ! ! ! ! "

"Tỷ tỷ, em không muốn nhưng hét lên thật sự chơi rất vui a a a a a a a a a a a! ! ! ! ! ! ! !"

Thẩm Tư Kỳ cười lớn, hét cực kỳ vui vẻ.

"Tiểu Tư con đừng hét nữa! ! ! ! ! !" Viên Nhất Kỳ ngồi ở phía sau hai người hoảng sợ che mặt lại, "Đáng sợ quá a a a a a a a a a a! ! ! ! ! ! ! ! !"

"Kỳ Kỳ, em nhát quá ửa ửa ửa ửa ửa ửa ửa. . . . . . ." Thẩm mộng Dao cầm tay vịn cười rất vui vẻ.

Cơn nóng như thiêu đốt biến thành gió mạnh trước tốc độ cực nhanh của tàu lượn, gió tiến vào trong lòng, rồi lại xuyên qua lớp quần áo xông ra ngoài, cuốn đi những giọt mồ hôi còn lưu lại khi xếp hàng. Cảm giác mát mẻ lan từ cánh tay ra toàn thân người, kích thích làn da càng thêm căng hơn, adrenaline dâng trào, bất giác là kêu ra thành tiếng.

Hai phút rất nhanh lại như rất chậm, khi Thẩm Tư Kỳ còn hào hứng muốn chơi lại lần nữa, Viên Nhất Kỳ đã ở một bên dựa vào vai của Thẩm Mộng Dao để lấy lại tinh thần.

"Đi tìm nhóm A Hân đi. . . . . ." Viên Nhất Kỳ gõ trán, "Ôi trời ạ. . . . . ."

"Ửa ửa ửa ửa ửa ửa ửa. . . . . . ."

Thẩm Mộng Dao và Thẩm Tư Kỳ mỗi người một bên đỡ lấy cậu, Hứa Hân đi đầu, bốn người thoát khỏi biển người đi về phía sân ga thời không.


A Hân tuyệt vọng nhìn hàng người dài trước mặt, tự hỏi nếu ngồi vòng xoay ngựa gỗ thì cần bao lâu.

"A Hân," Vương Dịch cũng có vẻ mặt tuyệt vọng giống cô, "Hai ta đi ra ngoài chụp ảnh cho mọi người đi."

"Đi."

Châu Nhất Nhất cũng muốn đi theo, nhưng lại bị Viên Niệm Dao giữ chặt lấy. Cậu nhướng mày, quay đầu nhìn về phía người đang giữ chặt lấy tay mình.

"Nhất Nhất ở lại với chị đi. . . . . ." Viên Niệm Dao dùng sức, Châu Nhất Nhất liền thuận theo quay trở về đứng bên cạnh, thuận tay vén tóc cho nàng.

Châu Thi Vũ chớp chớp mắt, nhanh chóng giữ chặt lấy Vương Dịch đang đi đến bên cạnh mình, kéo quay trở về trong vòng tay của mình.

"Châu Châu?"

"Ở lại với chị."

Trương Hân trầm mặc hai giây, xoay người quay trở về nắm lấy tay của Hứa Dương Ngọc Trác.

"Hửm? Trương Hân, sao cậu lại quay trở lại rồi?" Hứa Dương Ngọc Trác đang tràn trề hăng hái chọn ngựa quay đầu lại, cười khúc khích nắm lấy tay cô.

Trương Hân cầm camera: "À, bên kia ngược cẩu."

Thời gian dần trôi, mọi người cuối cùng cũng vào được khu chơi. Hứa Dương Ngọc Trác nhanh chân chiếm lấy con ngựa trắng có giáp trụ màu cam, Trương Hân cưỡi con ngựa đen có giáp trụ màu xanh ở trước nàng, giơ camera lên: "Dương tỷ."

"Hả?"

Hứa Dương Ngọc Trác ngẩng đầu lên, mỉm cười đầy ngọt ngào với camera.

Châu Thi Vũ ngồi trên người con ngựa trắng có giáp tím, vẫy tay với Vương Dịch. Vương Dịch thở dài, leo lên con ngựa trắng có giáp cam nhỏ hơn một chút bên cạnh nàng, vươn tay nắm lấy tay nàng.

Châu Nhất Nhất bị Viên Niệm Dao kéo đến ngồi trên một con ngựa cao to có giáp trụ đen, nàng ngồi xuống bên cạnh Châu Nhất Nhất, ôm ngựa nhỏ cười rất vui vẻ.

"Woohoo—— vòng xoay ngựa gỗ ——"

Camera của Trương Hân quay lại khung cảnh bốn người chơi đùa, camera của Hứa Dương Ngọc Trác quay lại bóng lưng Trương Hân cầm camera cười.

"Đi thôi đi thôi, sân ga thời không!" Mới vừa xuống ngựa gỗ, Trương Hân liền dẫn mọi người rời đi. Hứa Dương Ngọc Trác lưu luyến quay đầu lại, rồi cũng đi theo mọi người.


"A Hân!"

Thẩm Mộng Dao vẫy vẫy tay, có thể thấy được có một đôi tai mèo màu trắng trên đầu nàng.

Trương Hân đi đến, nâng tay chọt chọt vào tai mèo của Thẩm Mộng Dao: "Cái này đâu ra vậy?"

"Kỳ Kỳ mua đó, em ấy nói em hợp với cái này," Thẩm Mộng Dao nở nụ cười ngượng ngùng, "Trông rất đẹp."

"Chậc chậc, chị có chút hâm mộ rồi," Hứa Dương Ngọc Trác nâng tay sờ tai mèo, "Trương Hân?"

"Ừ ừ, chút nữa sẽ mua một cái cho Dương tỷ~"

Hứa Hân ngẩng đầu nhìn tai mèo màu đen trên đầu của Thẩm Tư Kỳ, mím môi cười.

"Đi thôi đi thôi~" Châu Thi Vũ đẩy Vương Dịch, "Ở trước đều đã đi rồi."

Vương Dịch gật đầu, đẩy mọi người đi về phía trước.

Không biết vì sao, thời gian xếp hàng cũng không quá lâu, lập tức đã có vài người chọn được chỗ ngồi.

"Cái này cũng chỉ nâng lên một chút như vậy thôi," Trương Hân vỗ ngực hứa, "Chỉ là mức độ cho hai chân rời khỏi mặt đất, không cao chút nào."

"Đây là phim 5D, sẽ có phun nước các thứ nữa," Hứa Hân và Trương Hân nhìn nhau, im lặng nắm lấy tay của Thẩm Tư Kỳ, "Thật sự chỉ lên cao một chút thôi, yên tâm."

Vài người gật đầu đầy tin tưởng.

Trương Hân cười rất khó hiểu.

Khi thanh an toàn màu đen hạ xuống, Hứa Hân bỗng nhiên dựa lưng vào ghế, ngữ tốc cực nhanh: "Baba lừa mọi người đó."

". . . . . . . Hả?"

Động tác của Hứa Dương Ngọc Trác cưng đơ, lập tức ngẩng đầu nhìn Trương Hân.

"A. . . . . . . đúng vậy, cái này sẽ được nâng lên cao khoảng 5 đến 6m, chỉ cao có 2 tầng lầu mà thôi," Trương Hân khẽ giật dây an toàn trên người mình, "Yên tâm đi."

Viên Niệm Dao nuốt mấy ngụm nước bọt, giữ chặt lấy tay của Châu Nhất Nhất.

Ghế ngồi chậm rãi lên cao, trước mắt lập tức biến thành một mảnh tối đen. Châu Thi Vũ vội vàng ôm lấy cánh tay của Vương Dịch, giọng nói run rẩy: "Còn cao bao nhiêu. . . . . ."

"Sắp ngừng rồi," Giọng nói của Hứa Hân vang lên trong bóng tối, "Nhưng chút nữa sẽ còn kích thích hơn."

Lời còn chưa dứt, trước mắt bỗng nhiên sáng lên, một ngôi sao màu xanh lam khổng lồ lơ lửng trong không trung.

"Woa ——"

Gần đó ngập tràn tiếng vỗ tay.

"Chào mừng đến với sân ga thời không, nơi này là hành tinh mẹ của chúng ta —— Trái Đất. Tiếp theo, bắt đầu chuyến lịch thời không, xin nắm chặt tay cầm."

Thẩm Tư Kỳ mở to hai mắt, nhìn thấy Trái Đất liên tục biến lớn, theo bản năng cảm thấy bản thân sắp đâm vào nó, đành phải nắm chặt lấy tay của người bên cạnh.

"Tỷ tỷ, nhẹ chút. . . . . ." Viên Niệm Dao nhẹ nhàng rút ra một chút, "Chị sợ đến hoảng thì đi ôm Hứa Hân tỷ tỷ đi. . . . . ."

"Câm miệng!" Thẩm Tư Kỳ vừa thẹn vừa giận che mặt lại, "Chị. . . chị. . . chị. . . không có sợ!"

"Tiểu Niệm, cho chị em của chút thể diện đi," Hứa Hân cười xoa đầu Thẩm Tư Kỳ, "Em ấy không sợ, chỉ là hơi kinh ngạc thôi."

"Chị luôn sủng chị ấy." Viên Niệm Dao lầm bầm rồi cúi đầu, nhìn con sông đang càng lúc càng gần.

Ghế ngồi đột nhiên bắt đầu chuyển động, mọi người chỉ cảm thấy bản thân sắp bổ nhào xuống, bất giác hét ra thành tiếng.

Gần đó đã có người bắt đầu la to.

Phía trên ghế bỗng nhiên bắt đầu phun nước, mọi người hoảng sợ, chỗ ngồi cũng run lên một chút.

"Làm mình sợ muốn chết. . . . . . ." Viên Niệm Dao vỗ ngực, quay đầu liền nhìn thấy Hứa Hân nằm trong vòng tay của tỷ tỷ mình, còn tỷ tỷ thì vừa xoa ngực vừa vỗ nhẹ lưng Hứa Hân, nói nàng không cần sợ, mình ở đây.

. . . . . . Hóa ra tỷ tỷ là dưa sao?

Viên Niệm Dao đang suy nghĩ, bên cạnh bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu đáng thương "Tiểu Niệm", khi quay đầu lại thì bị đôi mắt ướt át của tiểu nãi cẩu làm cho choáng váng, nhẹ nhàng hỏi một câu: "Làm sao vậy?"

"Em. . . . . . em sợ. . . . . ."

Châu Nhất Nhất cúi đầu, tay phải chọt cánh tay của Viên Niệm Dao. Viên Niệm Dao cười khẽ một tiếng, cảm xúc lo lắng khó hiểu dịu đi không ít, vươn tay nắm lấy tay cậu. Châu Nhất Nhất thực hiện thành công kế hoạch, khóe môi vô thức cong lên, quay đầu nghiêm túc xem phim. Vương Dịch bĩu môi đầy ghét bỏ, nâng tay gõ đầu cậu: "Tiền đồ."

"Vương Dịch. . . . . ."

"Hửm, Châu Châu muốn nắm tay hay muốn ôm?"

Khóe môi của Châu Nhất Nhất co giật, đáp lại bằng câu nói khi nãy: "Tiền đồ."

Viên Nhất Kỳ tò mò xem phim, thỉnh thoảng quay đầu xem xét tình trạng của Thẩm Mộng Dao, đặt một tay vào trong để nàng ôm. Thẩm Mộng Dao im lặng ôm chặt lấy cánh tay cậu, trong lòng yên ổn hơn rất nhiều.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Trương Hân ngáp, toàn bộ quá trình đều là để ý cảm xúc của Hứa Dương Ngọc Trác, dịu dàng dỗ người thỉnh thoảng bị dọa, tay trái vẫn nắm chặt lấy tay nàng.


Cả nhóm người đứng trước căn nhà ma, vẻ mặt trang điểm.

"Đi hay không?"

"Không đi."

"Đi."

Mọi người nhìn nhau, ý kiến không thống nhất.

"Nếu đã đến đây 1 lần, nên đi" Hứa Dương Ngọc Trác vỗ vai Trương Hân, "Cậu nói xem có đúng không, A Hân?"

". . . . . . Dương tỷ nói đúng."

Trương · trong lòng · Hân dùng sức gật đầu.

"Vẫn nên để hai tiểu thọ tinh quyết định đi" Châu Thi Vũ nghiêng đầu nhìn Thẩm Tư Kỳ và Viên Niệm Dao, "Có đi hay không?"

". . . . . . Đi."

Thẩm Tư Kỳ che miệng Viên Niệm Dao lại, mỉm cười gật đầu.

Viên Niệm Dao tuyệt vọng nhìn Châu Nhất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net