chương 130

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 4: Quy củ trong cung thật khó 

Dạo gần đây có vị hai ma ma đến Lộc Tướng phủ. Một người họ Liễu một họ Tiền, do phủ nội vụ trong nội cung phái tới đặc biệt dạy quy củ cho Lộc Hàm . Mà kể từ khi các bà ấy đến, Lộc Hàm đáng thương không còn tiêu sái như xưa, bắt đầu bước vào quá trình huấn luyện "nước sôi lửa bỏng".

Liễu ma ma một thân áo khoác ngắn màu nâu, tóc mai bóng như mỡ được vuốt sát vào hai bên, vẻ mặt nghiêm túc đang nói với Lộc Hàm đang ngồi nửa người, nỗ lực không để chính mình lắc lư một cách khổ sở

- Vương phi, ngài cần biết Thiên gia quy củ nhiều, sau này nhất cử nhất động của ngài, ấy thế mà được rất nhiều người bên dưới trông vào, tuyệt đối không được phép xảy ra sai lầm nào dù chỉ tí ti, nếu không chẳng những bị người chê cười, mà còn liên lụy Vương gia... thắt lưng thả lỏng, ngực cao lên...

Đang nói, cây thước gỗ trong tay Liễu ma ma liền nhẹ nhàng gõ lên lưng Lộc Hàm, làm cho vóc dáng nhỉ nhắn đáng thương khổ sở hít vào một hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn nín nghẹn đến đỏ bừng, trong lòng rủa a rủa

- Lão tử là nam nhân a, ta mới không thèm cái gì quy củ của nữ nhân.. Hừ

Liễu ma ma thấy thế, mí mắt cũng không nâng, tiếp tục nói:

- Chủ tử trong nội cung nhiều, trên có Ngô hoàng bệ hạ, Hoàng Thái Hậu nương nương, Hoàng Hậu nương nương , dưới có các vị Trục lý cùng mệnh phụ triều đình, đối với từng người có thân phận khác nhau, cũng phải xuất ra lễ nghi cùng thái độ bất đồng mà đối đãi. Vừa không thể thiếu cấp bậc lễ nghĩa, cũng không thể hạ thấp uy phong là Phong vương phi của ngài...
Đối với Liễu ma ma không ngại lôi thôi dài dòng mà ân cần giảng dạy, Lộc Hàm tỏ vẻ một câu đều không nghe lọt. Nghĩ thử mà xem, một người dốc toàn bộ tinh lực đều dùng để chơi game từ nhỏ, lớn một chút cũng lười suy nghĩ, bị nói đến mém quên cả thở, còn lòng dạ nào mà đi nghe lời người khác nói gì. Đại khái trong đầu trừ bỏ một chữ "Mệt" ra, thì không còn cái gì khác rồi.

- Tốt lắm, hôm nay đến đây thôi!
Trông tình trạng của Lộc Hàm , trong lòng Liễu ma ma
rõ, thấy cậu quả thật không kiên trì nổi nữa, liền mở miệng nói. Được lệnh, Lộc Hàm chậm rãi đứng dậy, Tiểu Mộc vội đi tới đỡ. Từ giờ Thìn đến gìơ.Mùi , suốt một ngày học lễ nghi cung đình khiến cậu hoàn toàn kiệt sức.
Thân thể cực kỳ mệt mỏi, người liền không muốn ăn gì, hơn nữa sau lưng còn có một Liễu ma ma "âm hồn bất tán", không ngừng nhìn chằm chằm "Ăn không lộ răng, gắp không được thừa" , Lộc Hàm ăn mà muốn đau dạ dày. Thiếu điều vứt hết chén bát, chửi ầm lên

- Con mẹ nó, lão tử là đàn ông, phải ăn to nói lớn, phải uống rựơu thành chum

Nghĩ vậy nhưng Lộc Hàm phải nhất nhất nghe theo lời Liễu mama ăn uống nhỏ nhẹ, uống trà không được chu mồm thổi phù phù, miên man ối thứ cần học, quá mệt mỏi cho một nam nhân như cậu.
Buổi tối, Lộc Hàm để trần đôi bàn chân sưng vù như cái bánh bao, được Tiền ma ma cầm kim, châm từng cái nhọt nước thật to do bị rộp thì lòng oán hận với tên phu quân tương lai chưa gặp mặt nổi lên sâu sắc trong tâm hồn trong vắt của Lộc Hàm

- Thiếu gia, phu nhân đưa danh sách đồ cưới đến a

Tiểu Mộc đẩy cửa đi vào, Theo bản năng Lộc Hàm muốn rụt chân lại. Soạt một cái, Tiểu Mộc liền lệ đầy hốc mắt, Biết không thể biểu lộ trước mặt đám ma ma, Tiểu Mộc cố nén nước mắt , nở nụ cười đi đến cạnh Lộc Hàm

- Gọi Tiểu Lục đưa phu nhân vào đây

Lộc Hàm nhẹ nhàng đút chân dấu vào vạt áo, ngồi ngay ngắn lại. Liễu Túy Hoa đi sau Tiểu Lục bứơc vào phòng, bà ta lập tức ngửi thấy mùi thảo mộc thoang thoảng trong không khí, líêc mắt nhìn thấy Lộc Hàm ngồi giữa thảm lông mềm mại, Tiền mama cùng Liễu mama hành lễ

- Nô tì bái kiến Lộc phu nhân

- Phu nhân, nghe Tiểu Mộc nói người mang danh sách đồ cưới tới cho ta xem???

- A... Đúng, ta tới là nói cho con biết, rương hòm đồ cưới của con đã chuẩn bị xong cả rồi, đây là danh sách, con xem còn thiếu gì không?"

Lộc Hàm cầm một xấp giấy thật dày trong tay, lật lật vài trang, cái miệng nhỏ nhắn liền dẫu ra

- Phu nhân, phải chăng ngài muốn cả kinh thành này khinh thường nhà chúng ta ư, ta tuy là thứ xuất ấy vậy mà được gả cho vương gia đấy, nếu sau này Nhị tiểu thư gả đi họ so sánh thì biết làm thế nào a?

Trừng mắt Lộc Hàm nói chuyện phóng đại, Liễu Túy Hoa có chút bực bội, Lộc Hàm trực tiếp bỏ qua vẻ mặt khó ở của bà ta, mồm lại liến thoắng

- Ta gả cho Phong vương gia, theo lý mà nói thì hết thảy công việc của hôn lễ đều do phủ nội vụ thống nhất mà tiến hành, nhà chúng ta không cần quan tâm. Nhưng ta dù sao cũng là Phong vương phi tương lai, có biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào, nếu đồ cưới sơ sài, chẳng phải là bị người coi khinh sao??!!! Thế nên ta không thể nhận đồ cưới này

Liễu Túy Hoa nhíu mày không hài lòng nhìn Lộc Hàm, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp. Lộc Hàm không bỏ sót chút chuyển biến nào từ Liễu Túy Hoa, miệng cười khẽ. Đúng rồi, Lộc Hàm trước kia nào dám phàn nàn, gìơ đột nhiên thay đổi như vậy, bà ta khó hiểu là phải

- Ta dù sao cũng là vương phi đầu tiên của Đại Ngô, không phải cơ thiếp hay Trắc phi, cho dù đồ cưới có ít một chút, người ta nhìn vào sẽ chê cười , nhưng nếu cứ "phồng má giả làm người mập", cứ phải gắng gượng cho bằng này bằng nọ với người ta, ngược lại còn khiến người chê cười nhiều hơn. Chẳng lẽ phụ thân ta muốn bị người đời chê cười??? Cho nên, rương đồ cưới này, cần chín mươi sáu hòm là được rồi, phu nhân đưa Tiểu Mộc, Tiểu Lục , Lưu mama, Lưu bảo trụ gia và Triệu bảo Cương gia của hai phòng giao cho ta, để có người sai sử trong phủ vương gia, vậy là đủ rồi!!!

- Nga.... Có thể chín mươi sáu hòm nhưng hai phòng đó thì không được, Hàm nhi, con có thể chọn phòng khác không???

Liễu Túy Hoa trong lòng thầm đưa Lộc Hàm ra băm hàng vạn lần. Có trời mới biết hai phòng đó nhân lực quý giá đến mức nào, định bụng để cho Linh nhi làm đồ cưới ai ngờ đứa con hoang này cũng để ý a. Lộc Hàm thấy bà ta mặt vẫn hiện lên nét không đồng ý, liền dứt khóat

- Đồ cưới ta chỉ muốn vậy, phu nhân nếu không đồng ý thì ta sẽ tìm phụ thân để nói chuyện, gìơ ta mệt mỏi, Tiểu Mộc tiễn khách

Liễu Túy Hoa nghe đến Lộc tướng gia liền im lặng, chuyện này đến đây coi như kết thúc. Những ngày tháng huấn luyện củaLộc Hàm vẫn đầy ắp mồ hôi và máu mà vất vả tiến hành. Ròng rã suốt gần một tháng trời, cậu từ một đứa chảy thây, ăn như hổ đói , ngồi không có dáng vẻ, đứng không ra tư thế, biến thành một quý tộc , biết rõ đủ loại lễ nghi, chua ngọt đắng cay trong đó, quả thực là "Khuynh tẫn tam giang, đảo tận ngũ nhạc" có nói ra cũng không hết.

- Cách cách, phủ nội vụ phủ có truyền đến, chúng nô tỳ phải trở về

Liễu ma ma cùng Tiền ma ma đến cáo từ. Lộc Hàm nghe xong, ánh mắt thoáng chốc sáng ngời, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mịn màng không cầm được liền vẽ ra một nụ cười
- Khụ khụ khụ... Hai vị ma ma cực khổ, những ngày này giúp thụ lợi rất nhiều, lúc này xin cảm tạ!

Lộc Hàm hơi hơi cúi hạ người. Hai vị ma ma nghiêng cúi người không dám nhận, chỉ nói:

-Vương phi quá lời, là chúng nô tỳ nên làm.

Về phần Lộc Hàm, sau khi hưng phấn rốt cục có thể thoát khỏi lồng giam, ngược lại nổi lên tí ti ý nghĩ không nỡ. Nghĩ nghĩ một lúc, sai Tiểu Lục móc ra hai cái hà bao từ dưới gối, lễ vật tuy nhỏ, cũng coi như là một chút tâm ý của mình đi

Sau khi hai vị mama hồi cung thì ngày đại hôn cũng tới, Lộc Hàm mấy ngày này vẫn thảnh thơi lâu lâu lại nghe ngóng tin tức của Liễu Lộc Linh chuẩn bị được gả đi. Hắc.. Hắc cho nàng ta vỡ mộng làm vương phi nga

Hết chương 4

Chương 5 : Đại hôn

Cảm giác thành thân??? Cảm giác thành thân là cảm giác thế nào? Là hưng phấn, kích động, hay là bất an, thấp thỏm không yên? Lộc Hàm có thể mặt đầy nghiêm túc mà nói cho mọi người biết, cảm giác thành thân chính là "Mệt muốn chết!"

Giống như đêm qua cậu mới vừa chợp mắt một cái, trong chốc lát đã bị Tiểu Mộc cùng Tiểu Lục một thân xiêm y mới toanh lôi từ trong ổ chăn ra, khi đó trời còn tờ mờ tối nữa chứ, đương mơ mơ màng màng, đã bị nhúng vào trong thùng nước tắm rửa sạch sẽ, rồi lại trong chốc lát, một lão thái thái dáng dấp tròn béo phúc hậu đến trang điểm. Sợi chỉ đỏ dài mảnh từng đường cạo cạo trên mặt, đến khi cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ thành một trái táo, sau đó lão thái thái bắt đầu chải đầu cho cậu, vừa chải còn vừa nói mấy lời cát tường đạt được ước nguyện gì đó, nghe cũng hay hay. Sau khi húp một chút nước canh gà, Lộc Hàm đã bị gấp rút mặc giá y vào. Lễ phục đại hôn của vương phi đại điển, là chuyên viên Lễ bộ y theo vóc người của cậu mà làm, cho nên mặc vào vô cùng vừa vặn, hơn nữa lễ phục cao trang quý khí, trùm lên thân thể của Lộc Hàm, nhìn qua thấy tự dưng như lớn hơn vài tuổi. Lúc chiếc khăn voan màu đỏ thẫm thêu phượng phủ lên cái đầu nhỏ , là lúc tiếng pháo trúc trong sân nổ lên rung trời, là lúc Lộc tướng cúi người cõng cậu lên, là lúc bên tai truyền đến tiếng khóc không thôi của Lộc Liễu Linh, vốn đang mơ mơ màng màng, trái tim Lộc Hàm đột nhiên xiết chặt một cái, một loại cảm giác sợ hãi lờ mờ từ trong lòng lan ra, từ hôm nay trở đi, cậu sẽ làm vợ một tên nam nhân hoàn toàn xa lạ bắt đầu cuộc sống mới. Cậu thật sự có thể làm được sao? Như cảm giác được người trên lưng bất an, Lộc tướng cõng nhi tử nhẹ nhàng nói:

- Đừng sợ.

- Ta không sợ

Dưới chiếc khăn đỏ thẫm, truyền đến tiếng nói lạnh nhạt của Lộc Hàm

- Những ngày tháng qua mới gặp được người, ta vốn đã quên sợ hãi như thế nào rồi

- Hàm nhi, phụ thân xin lỗi, ta....

- Không cần phải xin lỗi, vốn người cũng chẳng có lỗi, đừng để trong lòng, ta nhất định làm được

Lộc Hàm với vị phụ thân lần đầu tiên gặp mặt này cảm thấy thật lạnh nhạt. Tốt nhất là nên vào kiệu thật nhanh, đừng diễn trò phụ tử tình thâm ở đây a

Tiền viện phủ Phong vương gia. Đương kim hoàng thượng Ngô Diệc Phàm khẽ nhấp ly rượu trong tay, khóe miệng nhếch qua ý cười. Thấy hắn như vậy, Hoàng Hậu Hoàng Tử Thao đảo con ngươi, miệng cười haha

- Hôm nay tâm tình Hoàng thượng vô cùng tốt nhỉ!

- Ha ha ha....Hôm nay là ngày đại hỉ của lão Cửu, làm ca ca ta đây tất nhiên phải mừng cho hắn thôi!

Ngô Diệc Phàm cười sảng khoái, nắm tay ái nhân lắc lắc. Đôi phu phu nhìn nhau cười âu yếm làm lu mờ cả đám đông nhộn nhịp xung quanh. Phong vương gia Ngô Thế Huân đầu đầy hắc tuyến, nhìn đại ca cùng đại tẩu ân ân ái ái.
Đương lúc ba vị còn đang đùa giỡn thì kiệu hoa rước dâu cũng đã dừng lại trước cổng chính phủ Vương gia. Lộc Hàm được Tiểu Lục nâng vào hỉ đường, tay liền cảm nhận được một bàn tay khác bao lấy, thấy người trước mặt mình rất cao lớn, bờ vai rất vững chắc. Lộc Hàm tự hiểu đây là phu quân của mình, liền cảm thấy khẩn trương, đến lúc làm xong lễ đầu óc vẫn treo trên mây, được bế vào hỉ phòng, ngồi lên tấm đệm giường trơn mềm màu đỏ thẫm, còn chưa kịp thích ứng, liền cảm thấy trên đầu chợt nhẹ đi, khăn hỉ được bị người vén lên. Một nam tử mặc bào phục đang đứng trước người nàng. Gần như là theo bản năng, Lộc Hàm cười cười với hắn. Bộ dạng ngoan ngoãn lấy lòng giống như một nai con bụ bẫm lông đỏ rực. Ngô Thế Huân nhíu mày. Ước chừng là phải chào hỏi khách khứa trong tiền viện, hắn cũng không nán lại trong này quá lâu, uống xong ly rượu hợp cẩn, liền xoay người đi ra ngoài. Lộc Hàm thấy hắn đi rồi, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, thành thật mà nói trong lòng cậu có hơi sợ! Bởi vì người nam nhân kia thoạt nhìn thật sự rất, ừm... Nói như thế nào nhỉ? Tựa như hồi còn bé nhìn thấy đồ tể ở dưới quê, con lợn to trắng bóng bị treo ngược trên cây trúc, hắn vẻ mặt bình tĩnh cầm con dao nhọn, nhìn cũng không nhìn một đao liền cắm phập vào, con lợn trắng hét thảm như bên bờ cái chết, trong nháy mắt liền im bặt, máu tươi ào ào văng lên mặt hắn, hắn lại vươn đầu lưỡi liếm khóe miệng một cái, vẻ mặt nhe răng cười nói: "Ừm! Không tệ, con lợn này cũng được hai trăm cân." Bởi vì hình ảnh kia thật sự rất rung động, cho nên tên đồ tể kia bị Lộc Hàm liệt vào người đáng sợ nhất trên thế giới.

Nhưng ngày hôm nay, cậu lại phát hiện, hình như tên Vương gia còn đáng sợ hơn cả hắn. Bởi vì khi tên đồ tể nhìn con lợn, sâu trong ánh mắt là vẻ thích thú, nhưng trong ánh mắt hắn nhìn mình thì lại trống trơn không có gì cả. Lộc Hàm chụm chụm đầu ngón tay, có chút uể oải nghĩ, chẳng lẽ mình ngay cả đầu heo cũng không bằng?

- Chủ tử, có muốn ăn chút gì không?

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của chủ tử nhăn nhó thành một cục, chắc là đã đói rồi, Tiểu Mộc vội đi tới hỏi. Dù sao này trong hỉ phòng này, ngoài đám thiếp thân nha hoàn của cậu ra cũng không có người khác, Lộc Hàm liền chỉ vào mình nói:

- Trước giúp ta tháo những thứ này xuống đã.

Mang cả ngày, cái cổ của cậu gần như bị gãy rồi. Cởi lễ phục đại hôn, Lộc Hàm đổi lại một thân bạch y

- Chủ tử, nô tỳ bưng nước tới ạ.

Tiểu Lục dẫn theo hai tiểu nha hoàn, thật cẩn thận bưng chậu đồng đi vào.

- May mà có ngươi nhanh như vậy đã tìm được nơi có nước

Tiểu Mộc cười nhận lấy chậu nước, đặt lên cái giá gỗ dương nhỏ bên cạnh, dùng tay đảo cho nước ấm vừa phải, lại lấy một cái túi da ra đổ vào trong khoảng nửa lít sữa, chủ tử vậy mà da mặt non cực kỳ, nếu nước không đủ ấm, ngày mai trên mặt thế nào cũng nổi lên mấy nốt mụn cơm li ti hồng hồng.

Sau khi rửa mặt xong, Lộc Hàm dùng chút điểm tâm, là Tiểu Mộc lén giấu trong tay áo đặc biệt cho cậu lót dạ, vì bị nén lại mà vừa vụn vừa bể, cho nên chỉ ăn hai miếng, liền không chịu ăn nữa.

Trong thư phòng, Ngô Thế Huân vừa tiễn đôi phu phu Ngô Diệc Phàm cùng Hoàng Tử Thao hồi cung xong liền gọi một tiếng

- A Trúc

- Có nô tài!

Xoay xoay chiếc nhẫn ban chỉ bằng huyết ngọc trên ngón tay cái, Ngô Thế Huân mặt không thay đổi nói:

- Đến chỗ vương phi

- Dạ!

A Trúc khom người đáp. Hắn khom lưng đặc biệt thấp, tim đập cũng dồn dập hơn ngày thường, bởi vì hắn biết hiện tại tâm tình của chủ tử gia nhất định vô cùng kém. Khẳng định là ở tiền viện bị cái gì chọc giận rồi! A Trúc lặng lẽ thở dài, thần sắc lại càng lộ vẻ cẩn thận. Lúc Ngô Thế Huân đi vào, Lộc Hàm đang còn nhai táo. Cứ như thế ngồi xếp bằng trên giường hỉ, đang ôm một trái táo đỏ căng bóng đầy nước, cắn một cái nom mặt mày hớn hở, vừa lòng thỏa dạ ra phết.
A! Nhân tiện nói một câu, quả táo kia là cái quả mà cậu phải liên tục cầm từ trên kiệu hoa xuống, tục gọi là "quả Cát Tường"

- Người đâu,dọn một bàn ăn khuya.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộc Hàm trong nháy mắt đỏ lên, hu hu... đừng nói vị phu quân mới cưới này có ấn tượng đầu tiên về mình, sẽ không phải là đồ tham ăn chứ...

Không cần a, đây chỉ là tình huống ngẫu nhiên, bình thường cậu rất ngọc thụ lâm phong, hảo soái a!!!
Rất nhanh, một bàn rượu và thức ăn liền được dọn lên. Lộc Hàm cúi đầu ngồi cạnh bàn, làm bộ lơ đễnh nhìn lướt qua. Mười món, nhìn rất ngon miệng. Ngô Thế Huân mặt không chút biểu tình tự rót rượu tự gắp đồ ăn cho mình. Lộc Hàm thật sự đã đói muốn xỉu, thấy vị phu quân đại nhân không để ý đến mình, liền cầm đũa lên thử thăm dò hướng vào trong mâm.

Món gà quay tứ quý này mùi vị không tệ, ăn cái đùi.

Món cá sốt chua ngọt này, có hơi chua, cơ mà cậu thích, gắp ba gắp vậy.

Món bì xào rau này, trông cũng ngon đấy, thịt bò rất ngon

Món đậu hủ non sốt, woa... thật mềm, ăn thật ngon, bất quá nên dùng thìa múc thì tương đối dễ dàng hơn.

Ngô Thế Huân nhìn vị vương phi ở nơi nào đó còn đang "gió cuốn mây tan", ăn đến vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc, trong đôi con ngươi màu hổ phách lạnh như băng xẹt qua ánh ngạc nhiên. Sau một lúc lâu, Lộc Hàm đã ăn uống no đủ buông đũa xuống, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện, hình như có mỗi mình cậu ăn, vị phu quân đại nhân một miếng cũng chưa động đũa a!

- Ngươi không ăn sao?

Cậu nhỏ giọng hỏi. Nhìn canh thừa cơm cặn trên bàn, lông mày của Ngô Thế Huân khẽ gần như không thấy được mà nhướn lên.
Trầm mặc chắc là không ăn nhỉ! Lộc Hàm lập tức yên tâm thoải mái

Hết chương 5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net