chương 149

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  ★ Chương 8: Nam nhân sinh bảo bảo

Sáng hôm sau Lộc Hàm dậy ngáp ngáp miệng nhỏ, tên Ngô Thế Huân đêm qua lại ngủ lại sớm lại đi rồi a. Hắn nói cái gì đó vào cung yến tiệc, nhắc mình nên chuẩn bị sớm, a ui, thật mệt mỏi a
Sớm mặc y phục đàng hoàng, Lộc Hàm cứ ngóng trong ngóng ra. Tiểu Mộc một thân đồ mới hảo tâm nhắc nhở

- Chủ tử, người đừng vươn cổ nữa a, cổ người muốn dài ra rồi

- Hừ, muộn rồi mà hắn vẫn chưa về đón ta, ta chờ đã lâu rồi a

- Vương gia phải vào triều hành lễ, về muộn là đang bận nhiều việc a, người sau này phải chăm sóc thật nhiều cho cô gia a, người phải.........

Lúc Tiểu Lục vừa quạt vừa lải nhải thì Thế Huân đã bước vào, trong tay cầm theo một bọc tỏa mùi thơm nức mũi

- Ai nha, ngươi về rồi a, ta chờ rất lâu rồi a

Ra tay phất cho lũ nha hoàn đang quỳ lui xuống, Thế Huân lạnh nhạt đặt cái túi trước mắt Lộc Hàm

- Cho ngươi

Lộc Hàm trố mắt ngạc nhiên nhìn hắn, ngửi thấy hương thơm trong túi liền mở ra

- A......bánh bao, thơm quá a, ngươi mua cho ta??

- A Trúc nói đây là tiệm bánh nổi tiếng nhất kinh thành,đi qua tiện thể mua cho ngươi

- A.........

Lộc Hàm trong đầu liền nghĩ ra hình ảnh tên mặt liệt này kiên nhẫn xếp hàng mua bánh bao cho mình, nghĩ liền thấy rùng mình. Thấy Lộc Hàm nhìn mình bằng ánh mắt như " Thật kinh khủng a" đầu Thế Huân liền đen sì

- A Trúc mua

-À.......

Lộc Hàm liền nhét lấy nhét để bánh bao vào mồm, thấy phu quân đại nhân vẫn ngồi im nhìn mình, cậu liền cầm lấy một cái đưa cho hắn

- Ăn a.....

Ngô Thế Huân nhìn tiểu móng vuốt cầm bánh trước mặt mình trong lòng liền ngứa ngáy, nhìn chằm chằm vào tay nai con nào đó. Lộc Hàm thấy hắn không nhận mà còn nhìn chằm chằm vào tay mình, nghĩ chắc hắn không muốn ăn liền thu tay về, nhét bánh bao vào mồm mình nhai nhai, nghĩ nghĩ tên này chắc bị bệnh khiết phích.

Ăn uống xong xuôi, Lộc Hàm thỏa mãn vuốt vuốt cái bụng nhỏ theo Thế Huân leo lên xe ngựa tiến cung

Tử Cấm thành, Vĩnh Hòa cung.

Trong ấm lô Kim cương phật thủ bằng đồng thau bốc lên từng làn mây mù, khiến cả nội điện ấm áp như mùa xuân. Trên bảo tọa kim phượng Thái Hậu đang ý cười đầy mặt nhìn người vẫn đang ngồi bên cạnh

- Đã để cho Mẫu hậu lo lắng.

Người kia, cũng chính là Đương kim Hoàng Hậu Hoàng Tử Thao, nét mặt cười tươi như hoa nói:

- Thái y nói, thai này của con rất ổn định ạ!

- Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!

Thái Hậu cười híp mắt nhìn vùng bụng chưa lộ lên của Tử Thao, biểu tình trên mặt rất chi là ân cần hòa ái:

- Đây là lần đầu tiên con mang thai, tuyệt đối phải cẩn thận mới được.

Hoàn Nhan thị nghe xong rất xấu hổ cười cười, đôi mắt phượng nheo nheo lại, cười meo meo

- Mẫu Hậu người yên tâm a, ta sẽ sinh cho người một đứa cháu mập mạp a

Hai người đang nói chuyện vui vẻ bên ngoài Vĩnh Hòa cung truyền đến tiếng chưởng sự thái giám cung kính hô: "Phong vương phi đến~~~."

- Con dâu thỉnh an mẫu hậu, mẫu hậu vạn phúc kim an.

Được Tiểu Mộc đỡ, Điềm Nhi mặt mỉm cười, cung kính lễ độ chậm rãi quỳ xuống. Quay sang chào Tử Thao

- Thỉnh an Hoàng Hậu nương nương, nương nương cát tường

Tử Thao liên xoay xoay đầu, bối ra bối rối

- Không cần đa lễ đâu a~~~

- Đứng lên đi, Hàm nhi, qua đây ngồi với ta cùng Hoàng Hậu nào

Lộc Hàm vâng dạ, liền phúc phúc thân mình ngồi bên phải Thái Hậu. Nhìn hai mẹ chồng nàng dâu trò chuyện thân mật, trên mặt Lộc Hàm vẫn là mỉm cười, mỉm cười, lại mỉm cười. Nghe toàn chuyện thai nghén với mang thai a, ai mang thai, là phi tần của hoàng thượng có log thai sao???

- Ai nha, Hàm nhi, Đào nhi đã chuẩn bị cho ta một đứa cháu rồi a, con khi nào mới cho ta đây???

Lộc Hàm trong lòng đánh bịch một cái, cái gì cho một đứa cháu??? Cậu còn chưa biết Ngô Thế Huân có mấy thiếp thân đâu nha

- Mẫu hậu, hoàng đệ chỉ mới vừa thành thân được mấy ngày thôi a, người gấp cũng không được

- Ai da, quả nhân biết, ta cũng chỉ muốn sớm bồng cháu thôi, con nha, nhất quyết phải sinh cho ta đứa cháu bảo bối khỏe mạnh a

- Con biết rồi mẫu hậu

Lộc Hàm ù ù cạc cạc, thấy Tử Thao vừa nói chuyện vừa vuốt ve bụng mình cực kì giống phụ nữ lúc có thai. Từ từ, phụ nữ có thai, có thai???????
Cậu trợn tròn mắt nhìn phần bụng hơi nhô cao của Tử Thao, đừng nói..... Đừng nói là đang mang thai ấy nha. Cậu rụt rè lên tiếng

- Hoàng hậu, người có thể cho ta sờ sờ bụng của người được không???

Thái Hậu cùng Tử Thao vô cùng ngạc nhiên nhưng vẫn đồng ý cho Lộc Hàm sờ bung Tử Thao. Bàn tay nhỏ bé sờ a sờ, sờ tới sờ lui, sờ ngang sờ dọc khiến Tử Thao buồn cười

- Nha Lộc Hàm , ngươi sờ tiểu bảo bảo muốn chui ra ngoài luôn rồi

- A.....

Lộc Hàm hít một ngụm khí lạnh, thu tay trở về. Nam nhân này có thai thiệt a, thiên a~~~ người cho tôi xuyên qua thế giới nào vậy a??? Trong lúc Lộc Hàm hoang mang a hoang mang, Thái hậu đã nắm tay cậu từ ái

- Con cũng mau sinh cho ta một đứa cháu đi thôi, con xem, Đào nhi đã có rồi, con cũng mau nên có thôi

- A...... Vâng, con sẽ cố thưa mẫu hậu

Ba mẹ con nói chuyện gia đình đầm ấm, cùng nhau dự tiệc một màu hòa thuận

Đêm đến

Lộc Hàm cởi Áo ngoài cho Thế Huân, leo lên giường quấn mình vào ổ chăn, chu mồm hỏi

- Hoàng hậu mang thai thật sao????

- Có chuyện gì???

- Ta chỉ thắc mắc là nam nhân sao có thể mang thai được thôi

Ngô Thế Huân cau mày nhìn cục chăn trên giường

- Sao lại không thể???

- Cái này phản khoa học a

- Khoa học???? Là cái gì??

- Nha.... Thôi quên đi, cổ nhân ngươi không hiểu được đâu

- Ngươi toàn nói mấy thứ kì quái. Hay ngươi muốn có tiểu bảo bảo??

- Ai nói??? Ta mới không thèm

Lộc Hàm đỏ mặt cuốn chặt chăn lăn lên giường ngủ. Ngô Thế Huân vẫn đang nghĩ nghĩ thật sự muốn tiểu nhân nhi này sinh con cho mình, chắc chắn tiểu bảo bảo sẽ rất dễ thương

Hết chương 8

★ Chương 9: Thân làm vương gia, dĩ nhiên hắn sẽ có thông phòng

Sáng sớm đã không còn, nắng chói chang , Lộc Hàm đại lười mới chậm rãi ngồi dậy. Sờ sờ tấm đệm bên cạnh đã lạnh từ lâu, rất chi là thương xót thở dài, thầm nghĩ: Con trai Hoàng đế cũng không dễ làm a, trời còn chưa sáng đã phải xuất môn thượng triều, thật là vất vả!

Ăn sáng xong, liền bảo Tiểu Mộc dời cái bàn thấp đến trên tháp, nắm tay áo, cầm bút lông, bắt đầu hí hoáy viết viết vẽ vẽ trên tờ giấy tuyên một hồi. Cậu đã tiếp quản một dãy cửa hàng ở phố buôn kinh thành, phải tính tóan thật kĩ lưỡng, phải lời to để sau này hưu tên mặt liệt kia không phải lo đói.

Lộc Hàm chậc chậc cái miệng nhỏ nhắn, đôi mày lúc thì nhăn lúc thì giãn, miệng tự lầm bầm, mặc dù trông bộ dáng thì có chút buồn cười, nhưng thần sắc trên mặt lại nghiêm túc hiếm thấy.

Tô tô vẽ vẽ chừng nửa canh giờ, Lộc Hàm mới quẳng cây bút lông trong tay xuống. Đương lúc thở phào nhẹ nhõm, Tiểu Lục lại vén rèm cửa lên, cước bộ vội vã đi vào. Trên mặt của nàng có chút lo lắng lại có chút ấm ức, nhưng khi đến trước mặt Lộc Hàm thì mạnh mẽ thu lại toàn bộ, chỉ cẩn thận dè dặt nói:

- Chủ tử, Lý di nương, Triệu di nương,Tống di nương đến chào hỏi ngài

Lộc Hàm nghe vậy liền ngớ người, thế mà lại quên béng đi mất, tên mặt liệt kia cư nhiên cũng sẽ có thông phòng a, một lát sau nói:

- Cho họ vào

- Tống di nương, Lý di nương, Triệu di nương, vương phi mời các vị vào.

Tiểu Lục cười hì hì dùng tay ra dấu mời. Ba vị cách cách nhìn nhau một cái, nhấc chân bước vào trong.

- Tỳ thiếp Tống thị, Lý thị, Triệu thị, xin thỉnh an vương phi, vương phi vạn an cát tường.

- Các ngươi mau đứng dậy!

Tuy ba người bên dưới đều lớn tuổi hơn mình, nhưng Lộc Hàm thân là vương phi phải khép nép với họ??

Sau khi họ đứng dậy, Lộc Hàm không khỏi tinh tế đánh giá từ trái sang phải.

Tống thị là thiếp thất được nạp lúc Thế Huân còn là hoàng tử, tư lịch già nhất trong phủ, chẳng qua nàng ta tuổi đã lớn, sớm qua giai đoạn đẹp nhất của người con gái, hơn nữa trên mặt còn mang bệnh ý, cho nên nhìn qua rất tiều tụy.

Mà Lý thị bên cạnh nàng thì hoàn toàn trái ngược, y phục màu hồng nhạt thêu hoa mẫu đơn, trên đầu đội trâm vàng xoắn sợi, trên cổ tay trắng ngần là một đôi vòng vàng khảm hồng ngọc, cực kỳ bắt mắt. Khuôn mặt như dĩa bạc, chân mày lá liễu, chỗ nên lồi thì lồi, chỗ nên lõm thì lõm, khắp người tản ra loại hương vị nồng đậm của người phụ nữ. Có điều cặp mắt kia, Lộc Hàm nghĩ, chuyển động không chút che giấu, có loại cảm giác như lúc nào cũng đang tính kế gì đó.

Cuối cùng, phóng tầm mắt đặt lên người Triệu thị, đang ở độ tuổi đẹp của hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn dạng như hạt dưa, mang theo vẻ khép nép rụt rè, trông như tiểu bạch thỏ vô tội.

Triệu thị thì ngược lại, mặt đầy ngây thơ, xém chút nữa phun một câu: "Vương phi thật quyến rũ a!".

Hai bên đánh giá nhau xong, Tiểu Mộc và Tiểu Lục liền phi thường tinh mắt đi tới. Một người bưng khay trà bằng gỗ tử đàn, một thì cầm đệm hương bồ trong tay lần lượt đặt trước mặt ba người họ.

Rốt cục ba nàng vẫn còn nhớ mục đích mình tới đây, thấy thế đều phi thường tự giác quỳ xuống lần lượt nhất nhất kính trà cho vị "Tân Vương phi" này.

Nhìn bọn họ bên dưới, giờ phút này Lộc Hàm cũng không biết tâm tình của mình là gì, sau khi âm thầm lẩm nhẩm vài đôi câu chua chua, vẫn nhận lấy trà uống. Sau đó vẻ mặt lại "ung dung hiền thục" phát biểu một bài cảm tưởng nhậm chức. Nào là mọi người đều phải chung sống hòa thuận a, mặc dù cấp bậc ta cao hơn, nhưng chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn này, không làm trái quy củ này, ta sẽ không làm khó dễ các ngươi này... bla bla bla. Sau khi tràng giang đại hải nói toàn lời vô nghĩa không có dinh dưỡng, Lộc Hàm lấy "quà gặp mặt" đã chuẩn bị trước từ trong tay Tiểu Lục , đưa cho từng người họ.

Hiện tại cậu chưa nắm giữ khố phòng trong phủ, cho nên mấy thứ này đều là tiền riêng của mình , tiêu pha một phen như vầy, Lộc Hàm từ nhỏ sống trong gia đình thường dân, biểu tình cực kỳ đau lòng a, trong đầu liền suy nghĩ nên làm cái gì để bù lỗ a.

Vì để cho quả tim của mình dễ chịu chút, Lộc Hàm quả quyết lấy tay nâng trán, tỏ vẻ tối qua ngủ không ngon, hiện tại có chút đau đầu.

Ba người kia đều thực tinh mắt, làm sao mà không hiểu ý, bèn lục đục đứng dậy cáo từ.

Bọn họ vừa ra khỏi Gia Hòa viện, Lý thị đột nhiên quay đầu nói với Triệu Giai thị bên cạnh:

- Hôm qua tỷ thêu được một mảnh khăn "bạch lộ phiên thủy , kỹ thuật thêu của muội muội giỏi nhất, không bằng đến viện tỷ xem giúp tỷ một chút nhé.

Triệu thị vẫn luôn xem Lý thị làm chủ, sai đâu đánh đó, làm sao có thể không đáp ứng, vội vàng gật đầu nói:

- Dạ được!

Dõi theo bóng lưng hai người sóng vai bước đi, trong vô tình hay cố ý, Tống thị bị bỏ lại sau, trong mắt thoáng vụt qua vẻ đăm chiêu suy nghĩ. Nàng thầm nghĩ, sợ là lại sắp nổi gió rồi!

Hết chương 9  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net